Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 77. Phó Kiêu & Tiểu Đường Cao.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 77. Phó Kiêu & Tiểu Đường Cao.

Nụ cười trong mắt Phó Kiêu dần biến mất, anh xoay người tiến lên một bước nhìn chằm chằm Tô Trạch Ninh hỏi: "Tại sao?"

Ánh mắt anh nhìn thẳng vào cậu, nếu là thực chất, nó mang theo tính xâm lược thản nhiên nếu không nhìn kỹ.

Nhưng Tô Trạch Ninh nhạy bén như một con thú nhỏ nên đã nhận ra điều đó, cậu không khỏi lùi lại một bước, cách xa Phó Kiêu một khoảng nhưng cậu không chú ý đến bước chân của mình, điều này khiến đôi mắt anh trở nên thâm trầm hơn.

Tại sao không ký?

Câu hỏi này rất đơn giản đối với Tô Trạch Ninh.

Cậu đến công ty là để bảo vệ Phó Kiêu, rời khỏi anh trong thời gian ngắn đã không tốt, cho đến nay, số phận của anh chỉ thay đổi 70%, nếu không phải vì giúp đỡ anh thì cậu sẽ không rời khỏi Tinh Thần quá xa, cậu không muốn đi ca hát.

Còn về việc trở thành ca sĩ chuyên nghiệp?

Trong lòng Tô Trạch Ninh mờ mịt, đứng giữa đám đông và ca hát.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cậu, lắng nghe tiếng hát của cậu và cậu có thể mang tiếng hát hay đến với nhiều người hơn.

Tô Trạch Ninh nắm chặt lòng bàn tay.

Thế nhưng cậu lại nhìn một bên mặt Phó Kiêu, biểu cảm trầm mặc kiên định.

Cậu thả lỏng tay, không ai quan trọng hơn anh.

Ca sĩ chuyên nghiệp có gì hay đâu.

Hát ở đâu không phải là hát, hát một mình cũng rất vui sau này thậm chí cậu có thể dạy đàn mèo hát nữa.

"Bởi vì." Tô Trạch Ninh định thần lại, cúi đầu nhìn ngón chân, tùy ý nói: "Bởi vì, tôi không muốn."

Phó Kiêu cau mày, ừ một tiếng khó hiểu: "Tại sao? Cậu không thích ư?"

Ai cũng từng nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt cậu khi hát, không hề hoài nghi về điều đó.

"Nào có nhiều tại sao như vậy?" Tô Trạch Ninh ngẩng đầu, mái tóc đen tung bay trong gió, vài sợi rơi xuống trên trán thiếu niên tôn lên làn da vô cùng trắng nõn, thiếu niên nghiêm túc nhìn đôi mắt đen của Phó Kiêu, một lúc sau, cậu cong khóe môi, thờ ơ nói: "Ca hát chuyên nghiệp phiền lắm, tôi không muốn đi, tôi..."

Tô Trạch Ninh còn chưa nói xong, một bóng đen đã đánh úp lại trước mắt, người đàn ông cao lớn đứng đối diện bao phủ lấy cậu, Tô Trạch Ninh không khỏi lui về phía sau một bước, dựa lưng vào cửa sổ cửa sổ sát đất, chân nghiêng đi dường như sẽ ngã sấp sang phía bên kia.

Nhưng trong dự đoán cơn đau đã không đến.

Một đôi tay rắn chắc đỡ lấy cậu.

Tô Trạch Ninh thở phào nhẹ nhõm nhưng cậu phát hiện ra tư thế này giống như Phó Kiêu ôm cậu vào lòng. Thậm chí cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh cách lớp quần áo.

Nhưng Phó Kiêu không có ý định buông tay.

Phó Kiêu có ý gì đây?

Rốt cuộc anh ấy có biết dựa gần sát một người chưa quen thuộc là điều không tốt nha.

Hay là Tô Trạch Ninh không thể kiểm soát suy nghĩ trong lòng mình, Phó Kiêu đối với ai cũng như vậy sao? Hèn chi anh vẫn luôn trêu chọc mèo khác.

Cậu không nhịn được vươn tay đẩy Phó Kiêu ra, ánh sáng trong mắt anh có vài phần cậu không hiểu, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cậu, Tô Trạch Ninh dựa vào tấm kính, ánh mắt bối rối bay biến tránh đi tầm mắt Phó Kiêu, cậu nuốt nước miếng, không khỏi nghĩ...

Cậu chỉ là từ chối ký hợp đồng với anh thôi mà.

Tại sao Phó Kiêu lại nhỏ mọn như vậy?

Bởi vì việc nhỏ này mà hận không thể cắn chết cậu sao?

Đại khái cậu lui về phía sau quá lộ liễu khiến anh hít sâu một hơi, không biết là cố ý hay vô ý anh vẫn không buông tay Tô Trạch Ninh ra, anh nhìn dòng xe cộ liên như nước chảy ngoài cửa sổ hỏi: "Cậu nhìn cái gì đây?"

Tô Trạch Ninh nhìn theo ánh mắt anh ra ngoài cửa sổ, nghi hoặc trả lời: "Là xe và người." Phó Kiêu hỏi điều này để làm gì?

Gương mặt anh phản chiếu trên mặt kính, anh tinh tế nhìn thiếu niên bên cạnh, ý vị sâu xa nói: "Cũng là nhiều cuộc đời."

Cuộc đời?

Tô Trạch Ninh ngước mắt nhìn Phó Kiêu, trong mắt nghi hoặc tại sao anh lại nói như vậy?

Anh nói chuyện này để làm gì?

Như thể nhận ra sự nghi hoặc của cậu, Phó Kiêu chậm rãi nói: "Cuộc sống rất ngắn ngủi nhưng có thể sống theo nhiều cách và tôi hy vọng cậu có thể chọn những gì mình muốn."

Tô Trạch Ninh sửng sốt.

"Cậu muốn ký hợp đồng đúng không? Tại sao cậu lại từ chối?" Tại sao cậu vẫn cố chấp thờ ơ như thế?

Phó Kiêu vươn tay ra, đầu ngón tay thon dài chỉ cách khuôn mặt cậu vài milimet, anh muốn lau đi tất cả sự thờ ơ giả vờ trong mắt cậu.

Nhưng chung quy anh không làm vậy.

Nghe Phó Kiêu nói, hơi thở của Tô Trạch Ninh gần như cứng lại, cậu gần như ngay lập tức nói: "Không, tôi không muốn."

Tô Trạch Ninh quật cường ngẩng đầu lên nhưng bất ngờ không kịp đề phòng đối diện với Phó Kiêu, người đàn ông đối diện không buông bàn tay đang vươn ra mà ngược lại búng ngay giữa trán cậu, cậu bị đau nhìn anh.

Ánh mắt Phó Kiêu sâu thẳm: "Nhưng khi cậu thích một cái gì đó thì không thể che giấu nó."

Ví dụ như niềm vui trong mắt cậu khi lần đầu tiên nhìn thấy hợp đồng.

Ví dụ như cái cách cậu nhìn vào chính mình.

Tô Trạch Ninh hoảng sợ nhìn Phó Kiêu: "Anh, anh nói bậy bạ gì vậy?"

Phó Kiêu lại vươn tay, ngón tay thon dài để vào giữatrán cậu.

Lại búng nữa sao?

Tô Trạch Ninh vội vàng lấy tay che trán, ai ngờ tay Phó Kiêu vươn lên xoa xoa tóc cậu nói: "Ở trước mặt tôi, đừng bao giờ kiêng kỵ cái gì cả, cậu không cần giấu diếm sự yêu thích của mình."

Đôi mắt Phó Kiêu nhìn cậu, Tô Trạch Ninh giả vờ lừa dối chính mình và trong nháy mắt gần như bị đánh bại.

Giấu diếm sự yêu thích của mình?

Bắt đầu từ khi nào nhỉ?

Có lẽ từ lúc cậu biết sự yêu thích chỉ mang lại nỗi đau cho những người cậu yêu thương.

Thích bầu trời xanh ngoài kia, thích đám đông ồn ào.

Nhưng có ích lợi gì đâu? Nó sẽ chỉ khiến ba mẹ tránh cậu mà khóc thầm.

Còn không bằng không thích.

Nói dối một vạn lần rồi sẽ trở thành sự thật.

Và người đàn ông trước mặt cậu lại nói như vậy --

"Ở trước mặt tôi, cậu chỉ cần nói ra suy nghĩ trong lòng mình còn những thứ khác cậu không cần để ý tới."

Giọng nói của anh thản nhiên nhưng mang theo sức mạnh.

Tô Trạch Ninh nhìn Phó Kiêu.

Dưới ánh sáng, những đường nét trên gương mặt Phó Kiêu cực kỳ đẹp đẽ, hoàn mỹ như một vị thần - vị thần chỉ thuộc về riêng cậu.

Nhưng cậu cũng muốn bảo vệ vị thần của mình.

Thế là Tô Trạch Ninh mỉm cười, tay nắm lấy cánh tay anh đang chống ở bên cạnh, các đốt ngón tay do dùng sức quá nhiều có chút trắng bệch nhưng anh không thèm nhìn lại.

Cậu đẩy cánh tay anh đang ôm lấy mình ra, Phó Kiêu bất ngờ không kịp đề phòng bị cậu đẩy ra, cậu tránh ra vài bước không quay đầu lại, hơi nghiêng đầu nói: "Cảm ơn anh. Nhưng tôi vẫn không ký."

Phó Kiêu quan trọng hơn việc trở thành một ca sĩ chuyên nghiệp, không phải sao?

Phó Kiêu không thể có sơ xuất, cậu tuyệt đối sẽ không bao giờ đánh cược vào hàng vạn hàng ngàn khả năng.

Trong lòng cậu chắc chắn rằng Phó Kiêu sẽ đồng ý.

Anh sẽ luôn đồng ý với cậu, phải không?

Sau một lúc im lặng, giọng anh vang lên sau lưng cậu: "Được."

Mặc dù đã sớm biết kết quả nhưng Tô Trạch Ninh vẫn không khỏi rũ mắt xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Phó Kiêu, sao anh lại tốt với tôi như vậy?"

Một khoảng lặng dài...

Ngay khi Tô Trạch Ninh nghĩ rằng Phó Kiêu sẽ không trả lời thì giọng nói anh lại vang lên...

"Chẳng tại sao cả. Cậu ăn nhiều thế còn không trả lại tôi một ít tiền ư?"

Tô Trạch Ninh dừng bước.

Cậu không có ăn nhiều!

Khi làm Tiểu Đường Cao, cậu cũng không ăn nhiều nhé!

Phó Kiêu, hừ!!! Cậu cảm động vô ích rồi. Quả nhiên anh thực sự là một kẻ kinh doanh có lòng dạ hiểm độc.

Tô Trạch Ninh thở phì phì tức giận bỏ đi, vì thế cậu không nhìn thấy ánh mắt anh nhìn cậu dịu dàng ra sao.

Phó Kiêu thở dài trong văn phòng, xem như anh đã nhìn ra.

Cậu đang giấu anh điều gì đó nhưng đó là chuyện gì?

Anh không có đầu mối, đi đến bàn làm việc, kéo kéo cổ áo rồi gọi điện thoại nói: "Chuyện Dịch Ninh cần đợi một chút..."

*

Biệt thự nhà họ Phó vào ban đêm.

Trên bàn làm việc trong thư phòng.

Phó Kiêu khép hồ sơ lại và đứng dậy khỏi bàn.

Đang ngồi xổm bên kia bàn học cắn món đồ chơi cho mèo, đôi mắt xanh thẳm của Tiểu Đường Cao ngay lập tức nhìn sang, bé mèo giống như đám mây thấy anh vừa rời khỏi chỗ ngồi, ngay lập tức đứng lên và đi về phía anh như thể đang sợ rằng anh sẽ rời khỏi.

Phó Kiêu bất đắc dĩ.

Sau buổi chiều ở văn phòng, Tiêu Đường Cao đặc biệt bám lấy anh, bất luận anh đi đâu đều sẽ đi theo, không bao giờ rời một bước.

So với ban ngày dứt khoát rời khỏi quả thực như hai người.

Phó Kiêu thực sự không cáu kỉnh nổi.

Anh nói với Tiểu Đường Cao: "Anh chỉ đi lấy một quyển sách trên giá thôi."

Bước chân Tiểu Đường Cao khựng lại rồi dừng hẳn nhưng đôi mắt tròn xoe ấy vẫn nhìn về phía này.

Sau khi Phó Kiêu lấy một cuốn sách từ trên giá ra, nghĩ một chút lại lấy ra một cuốn sách cũ từ bên cạnh, có màu sắc tươi sáng dành cho trẻ em với hàng trăm trang khác nhau và đưa nó cho Tiểu Đường Cao.

Bé mèo đẩy món đồ chơi sang một bên và tò mò dùng hai chân chộp lấy cuốn sách.

Cuốn sách này trông cũ quá, là cuốn sách trước đây của Phó Kiêu sao?

Thấy bé mèo có hứng thú với cuốn sách, Phó Kiêu tiếp tục ngồi lại.

Không biết qua bao lâu, có tiếng quản gia gõ ngoài cửa. Ngày mai là sinh nhật của Phó Kiêu, có nhiều việc cần anh quyết định.

Quản gia không khỏi nhìn về phía Tiêu Đường Cao, khi nhìn thấy sách trong chân nó, ông sửng sốt nói: "Kiêu thiếu gia, quyển sách kia..."

Nếu ông nhớ không lầm thì cuốn sách này là thứ duy nhất Kiêu thiếu gia mang về từ nhà họ Tống, có lẽ là do lão phu nhân Tống gia, là bà ngoại tặng cho anh, cũng là món quà duy nhất anh có.

Mặc dù Kiêu thiếu gia không tỏ ra coi trọng lắm nhưng anh chưa bao giờ ném nó đi.

Ông thấy Tiểu Đường Cao không còn kiên nhẫn định dùng miệng để ngậm mở trang sách, tim ông như muốn vọt lên cổ họng...

Cho dù không quan trọng, cũng không thể cho Tiểu Đường Cao soàn soạt như vậy, cứ để rơi vào tay nó như thế sao?

Ai ngờ, Phó Kiêu thản nhiên đáp: "Kệ nó đi."

Quản gia sửng sốt, thiếu gia càng ngày càng cưng chiều Tiêu Đường Cao, cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì nó cũng coi trời bằng vung.

Thở dài một hơi, ánh mắt quản gia lại nghiêm túc nói: "Người theo dõi Tống Minh Vi nói gần đây bà ấy có động tĩnh."

Nói ra cũng là oan nghiệt.

Ngay khi gia đình họ Tống sụp đổ tán gia bại sản, Tống Minh Vi vào bệnh viện tâm thần còn ông Tống đã viết di chúc từ rất sớm, không ngờ ông lại chia cổ phần trong di chúc thành hai phần, một phần giao cho Tống phu nhân, mấy năm nay đã bị ông nội Phó nuốt gần hết, phần còn lại giao cho Tống Minh Vi nhưng do thiếu gia sau khi trưởng thành giữ thay, nếu Tống Minh Vi chết bất đắc kỳ tử thì phần này sẽ thuộc về người xa họ hàng nhà Tống.

Tương tự, nếu thiếu gia chết bất đắc kỳ tử, cổ phần sẽ về tay Tống Minh Vi.

Quản gia không ngờ Tống Minh Vi lại tàn nhẫn như vậy.

Bé mèo ngước đôi mắt xanh lên và nhìn họ.

Động tác trong tay Phó Kiêu dừng lại, không khỏi kinh ngạc.

"Chỉ sợ mấy ngày nữa bọn họ sẽ động thủ." Ánh mắt quản gia lạnh lùng hỏi: "Thiếu gia, ý của cậu là?"

Trong mắt Phó Kiêu lóe qua sự mỉa mai, anh nói: "Mấy ngày nữa là sinh nhật tôi, bọn họ gấp rút tặng tôi một món quà lớn, tôi mà không nhận thì làm sao xứng với sự chuẩn bị tỉ mỉ của bọn họ."

Anh chưa bao giờ sợ Tống Minh Vi ra tay, anh chỉ sợ bà ấy sống thêm mấy tuổi, cuối cùng đầu óc chín chắn thật sự nhịn xuống không ra tay. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top