Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 86 Thì ra anh đã thích em từ lâu rồi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 86 Thì ra anh đã thích em từ lâu rồi.

Mùi dâu tây lan tỏa thoang thoảng trong miệng còn vị ngọt ngào quanh quẩn trong tim anh.

Thế cho nên nhiều năm sau, Phó Kiêu vẫn nhớ nụ hôn này.

Vào giờ phút này, Phó Kiêu ôm cậu vào trong ngực, nhìn xung quanh, trong ký ức nơi này lạnh lẽo tối tăm nhất bị một thiếu niên xé nát, nhiều năm trôi qua, ánh sáng ấm áp rốt cuộc cũng chiếu rọi đến nơi này.

Ánh mắt cậu trong veo đón lấy ánh mắt anh, thoáng chút ngượng ngùng, không được tự nhiên nhìn sang bên cạnh, so với lúc đầu đầy thu hút nhiệt tình hoàn toàn khác cứ như là hai người.

Nhưng Phó Kiêu biết trái tim thiếu niên chân thành.

Không cần nhiều lời.

Tiểu Ninh đã cho anh câu trả lời tốt nhất cho vấn đề ngày hôm qua.

Ánh mắt anh dừng ở ngăn tủ bên trái bàn làm việc, đột nhiên anh cảm thấy nhẹ nhõm một chút.

Nhẹ nhàng quý trọng hôn xuống mái tóc đen rực rỡ của thiếu niên, giống như nâng niu bảo vật trân quý nhất.

Phó Kiêu chưa bao giờ cho rằng vận mệnh ưu đãi mình, anh chưa bao giờ khuất phục trước vận mệnh nhưng bây giờ, anh thậm chí cảm ơn vận mệnh đã mang cậu đến bên cạnh mình.

Tại thời điểm này, cuối cùng anh cũng có thể hòa giải với vận mệnh, trút bỏ mọi thứ trong quá khứ.

Tô Trạch Ninh ngoan ngoãn ở trong lòng anh, tùy ý để Phó Kiêu ôm: "Anh đã nhớ ra chưa?"

Cuối cùng Phó Kiêu mới nhìn căn phòng này, ánh mắt dừng ở trên ghế, chỗ ngồi đó từng thuộc về chủ nhân chuyên quyền độc đoán của nhà họ Tống, anh cười nhẹ nhàng, nhìn ánh mắt thanh niên, thoải mái nói: "Đã không còn quan trọng nữa."

Nói xong, anh nắm tay cậu, xoay người rời khỏi.

Hai người trở về nhà.

Tất nhiên, Tô Trạch Ninh lấy thân phận con người.

Vừa về đến nhà, vẻ mặt ông quản gia ưu sầu nhìn Phó Kiêu: "Thiếu gia, Tiểu Đường Cao có sao không?"

Tô Trạch Ninh nghe vậy nhìn ông quản gia cảm động hết sức.

Quả nhiên, ông quản gia rất yêu thương cậu.

So với Phó Kiêu không biết nhiều bao nhiêu.

"Rất tốt nhưng tạm thời chúng ta không thể đi thăm nó, bác sĩ sẽ chăm sóc tốt cho nó." Phó Kiêu nhìn Tô Trạch Ninh, nói lời sâu xa: "Trước khi trở về, tôi thấy nó đã tỉnh rồi, rất là hoạt bát còn biết cắn người nữa."

Tô Trạch Ninh: ...

Phó Kiêu nói cắn người là có ý gì, không phải như cậu nghĩ đúng không?

Òa! Phó Kiêu đúng là đại lưu manh.

Ông quản gia thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới chú ý tới thiếu niên bên cạnh, ông cười nói: "Tiểu Ninh đến đấy à." Trước đây Tô Trạch Ninh từng mang thân phận con người đến nhà họ phó, ông quản gia cũng biết cậu, ông rất có thiện cảm với thiếu niên ngoan ngoãn này.

Ánh mắt ông dừng ở cái nắm tay của hai người họ và lóe sáng.

Cảm nhận được ánh mắt của ông quản gia, Tô Trạch Ninh muốn rút tay ra khỏi lòng bàn tay Phó Kiêu, nhưng không biết anh uống nhầm thuốc gì mà suốt đường đi vẫn nắm chặt tay cậu khiến cậu cảm thấy xấu hổ.

Không ngờ tay Phó Kiêu không chịu buông ra, rút mấy lần đều không có kết quả, cậu cũng vò mẻ chẳng sợ nứt cam chịu đón lấy ánh mắt ông quản gia.

Mà Phó Kiêu đại lưu manh nhìn như không thấy ông quản gia: "Đây là Tiểu Ninh, bạn của tôi, gần đây cậu ấy sẽ ở tại nhà chúng ta."

Giọng nói ông quản gia không khỏi cao giọng: "Ở trong phòng thiếu gia luôn sao?"

Tô Trạch Ninh mở to mắt.

Tiến triển nhanh vậy sao? Cậu còn chưa chuẩn bị sẵn sàng nha. Chẳng lẽ lại bắt cậu biến thành mèo lần nữa?

Cậu quay đầu lại nhìn anh, thấy sự vui vẻ trong mắt anh.

May mắn thay, Phó Kiêu coi như nhân đạo: "Không, Tiểu Ninh ở căn phòng bên cạnh phòng tôi."

Ông quản gia nhàn nhạt thở dài một tiếng nói: "Vâng, thiếu gia." Giọng điệu tiếc nuối sâu sắc khiến Tô Trạch Ninh nghe được không khỏi run lên.

Phòng của Tô Trạch Ninh được bố trí cạnh phòng ngủ chính của Phó Kiêu. Chỉ cách anh một bức tường.

Tô Trạch Ninh lăn lộn trên giường, có chút tiếc nuối.

Giường này không mềm bằng giường của Phó Kiêu.

Lúc này, có tiếng gõ cửa cốc cốc đều đặn vang lên.

Tô Trạch Ninh quay người đứng dậy mở cửa, Phó Kiêu cầm một đống quần áo trên tay đứng ở cửa.

Cậu xoay người để Phó Kiêu vào.

Anh ném đống quần áo lên giường, cậu nhìn thấy mấy bộ quần áo to nhỏ trên giường đều là cỡ của mình.

Đây là quần áo chuẩn bị cho cậu hả?

Nhưng tại sao Phó Kiêu lại chuẩn bị tốt quần áo trước đấy vậy?

Sự nghi ngờ lóe lên trong mắt Tô Trạch Ninh, lẽ nào...

Sự nghi ngờ trong mắt cậu không giấu khỏi Phó Kiêu.

Anh xấu hổ ho một tiếng, nghĩ lại những chuyện mình đã làm với cậu trước đây, bây giờ có lẽ anh không thể che giấu chuyện mình đã nhìn thấu thân phận thiếu niên từ lâu.

Quả thực lúc ấy anh không nên bắt nạt cậu quá ác.

Anh mở miệng định nói lời xin lỗi với cậu.

Chợt nghe cậu buột miệng: "Được đấy, Phó Kiêu! Em không ngờ anh lại là người như vậy, anh nói đi có phải ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã bị em hấp dẫn sâu sắc đúng không?" Cho nên mới âm thầm chuẩn bị nhiều quần áo vừa người như vậy.

Chậc chậc chậc chậc, Phó Kiêu đúng là buồn tao.

Phó Kiêu: ...

Phó Kiêu nói cho có lệ: "Đúng vậy, ừ, ừ!" Ở một mức độ nào đó, thiếu niên thật sự như bé mèo Tiểu Đường Cao, say mê tự tin vào chính mình.

Tô Trạch Ninh được một tấc lại muốn tiến một thước, điên cuồng thăm dò tìm đường chết ven rìa: "Dù em có nói gì, anh cũng sẽ đồng ý với em chứ?"

Phó Kiêu: ...

Anh luôn cảm thấy với giọng điệu của thiếu niên, một khi anh đáp ứng rồi thì chắc chắn nhất định sẽ hối hận.

Vì vậy Phó Kiêu thận trọng nói: "Em nói đi."

Hai mắt cậu sáng lên, như bé mèo đắc ý dào dạt nhếch đuôi lên: "Trả lại hết những con cá khô bị tịch thu lúc trước cho em, còn nữa sau này em biến thành mèo không bao giờ ngược đãi em, không cho em ăn này không cho em ăn kia."

Nghe cậu nói càng lúc càng không dứt.

Phó Kiêu không thể nhịn được nữa, anh vươn tay gõ vào đầu cậu.

Đúng là ba ngày không đánh, muốn lật ngói mà.

Thiếu niên đau khổ ôm đầu, nước mắt lưng tròng ủy khuất nói: "Anh thích em như thế này hả? Thật quá đáng!"

Phó Kiêu bình tĩnh nói: "Anh không quá đáng, quá đáng chính là ai đó ở công ty ăn sô cô la, kem, bánh ngọt, ăn xong cơm chiều còn trở về ăn tiếp ở nhà."

Tô Trạch Ninh đột nhiên chột dạ.

Làm sao Phó Kiêu biết được? Rõ ràng cậu che giấu rất tốt.

Cái đuôi vừa mới vểnh lên lại xám xịt cụp xuống, cậu ngoan ngoãn kéo tay Phó Kiêu, nũng nịu nói: "Nhưng em thật sự đói lắm, chỉ muốn ăn thôi."

Khuôn mặt cậu đột nhiên đến gần khiến tinh thần Phó Kiêu hoảng hốt.

Anh thiếu chút nữa không thể nhịn được nữa, nhưng cũng may nhờ ý chí kiên định, anh nói: "Nếu em muốn ăn thì cũng không thể làm vậy."

Cũng may mỡ trên người cậu không truyền sang người nếu không hiện tại cậu nhất định là một cậu chàng béo.

Nhưng nếu cậu là một người mập, có lẽ xúc cảm mềm múp cũng sẽ giống như Tiểu Đường Cao vô cùng tuyệt.

Con ngươi mắt cậu đảo đảo, cậu không biết lúc này Phó Kiêu đang phân tâm, cậu vô sự tự thông ôm eo anh như một bé mèo, dụi đầu vào cổ anh: "Nhưng mà, nó thực sự ăn rất ngon."

Tính mạng anh sắp bị cậu mài sạch rồi.

*

Vào ban đêm, trong giấc mơ của Phó Kiêu.

Trong thư phòng u ám, một ông già nhìn không thấy mặt: "Vì sao cháu mãi không nghe lời thế hả?"

Trả lời ông chỉ có đôi mắt quật cường của đứa trẻ.

Chỉ cần hơi làm trái lời người mẹ trên danh nghĩa. Đứa trẻ sẽ bị ông già kia gọi vào thư phòng học tập.

Thực ra...

À.

Ông già mở cánh cửa ngăn tủ bên cạnh bàn làm việc, bất ngờ là bên trong trống rỗng.

Ông già thở dài nói: "Cháu biết quy tắc rồi đấy."

Đứa trẻ gầy yếu lặng lẽ bước vào trong ngăn tủ.

Rầm một tiếng, cánh cửa tủ đóng lại.

Ngăn tủ cách âm vô cùng tốt chỉ có sự im lặng và bóng tối.

Đứa trẻ gầy yếu quen thuộc ôm đầu gối ngồi trong bóng tối.

Nó không phản kháng, bởi vì nó biết lúc này phản kháng chỉ vô ích.

Huống chi, lần đầu tiên định trốn ra ngoài liền phát hiện cửa ngăn tủ đã bị khóa.

Làm ông già hài lòng thì mới thả nó ra.

Chủ nhân nhà họ Tống luôn dùng cách như thế để thể hiện uy quyền của mình.

Nó đã quen với việc không chống cự, chỉ hơi không theo ý bọn họ sẽ khiến cuộc sống của nó càng khó khăn hơn.

Nhất định sẽ rời đi nhưng bây giờ không phải lúc.

Đôi mắt nó quật cường cao ngạo mang theo tia sáng nhàn nhạt không thể bỏ qua.

Bốn phía yên tĩnh.

Lần này hình phạt dài bất thường.

Hình phạt như vậy không dễ dàng đối với một đứa trẻ.

Nhưng lần này quả thực hơi vượt quá giới hạn của nó, hơi thở nó trở nên gấp gáp, tức ngực và thở dốc.

Như có người bóp cổ nó.

Nó mở to hai mắt nếu tiếp tục như vậy, nó thật sự sẽ chết ở chỗ này.

Nó nhìn cánh cửa tủ bị khóa, gần như tuyệt vọng.

Ý thức dần trở nên mơ hồ.

Nó ngã về phía cửa tủ nhưng ngoài dự đoán.

Cửa tủ mở ra.

Nó xông về phía ánh sáng lờ mờ như con cá mắc cạn, liều mạng hít thở từng ngụm từng ngụm không khí.

Tuy nhiên, tinh thần nó bị kích thích rất lớn nên từng chút tan rã, biết sắp rơi vào trạng thái hôn mê.

Không, nó không thể bất tỉnh.

Nó luôn kiên cường nhưng vào lúc này nội tâm không khỏi có chút sợ hãi.

Nó chạy ra trước thì người đó sẽ trừng phạt nó sao đây?

Với sức lực cuối cùng, nó quay đầu nhìn về phía người đó và thấy cái đầu người hung dữ đó gục xuống một bên, có những viên thuốc nằm rải rác dưới ghế.

Ý thức được chuyện gì xảy ra, nó trợn tròn mắt, muốn lớn tiếng gọi nhưng không thể phát ra âm thanh, nó tự nhéo mình thật mạnh, cố gắng không để mình ngất đi một chút, tiến về phía viên thuốc nhưng nó đã cố hết sức di chuyển vẫn có một chút khoảng cách.

Cuối cùng, mắt nó tối lại rồi ngất đi.

Phó Kiêu đột nhiên mở mắt ra, tỉnh táo lại từ trong mộng. Ngày hôm đó đối với anh cũng là kích thích cực lớn. Thậm chí có khoảng thời gian, anh không thể tự mình đối mặt với bóng tối. Anh cũng quên đi ký ức cuối cùng vào buổi chiều hôm đó.

Hôm nay trở lại nơi ấy, những kỷ ức tưởng chừng đã quên lại ùa về.

Chỉ là hiện tại đã không sao rồi.

Phó Kiêu ôm bé mèo trắng co lại trên gối đầu, ngủ đến chổng vó còn cái đuôi khoát lên trên mặt anh. Rõ ràng trước khi ngủ cậu còn la hét muốn ngủ một mình trong phòng mà không biết khi nào đã biến thành Tiểu Đường Cao lẻn vào phòng anh.

Anh dịu dàng vuốt ve Tiểu Đường Cao rồi trở mình ngủ tiếp.

Sáng ngày thứ hai, tinh thần cậu sảng khoái đứng lên duỗi eo trên gối đầu Phó Kiêu.

Quả nhiên, không ôm Phó Kiêu thì không ngủ được!

Nhưng cậu không thể để Phó Kiêu biết, cậu đã lẻn vào giường anh vào đêm qua.

Dù sao hôm qua trước khi đi ngủ cậu cũng là người nói rằng muốn ngủ một mình.

Vì vậy, cậu định lẻn đi trước khi Phó Kiêu tỉnh dậy.

Tiểu Đường Cao nhếch cái đuôi lên, đắc ý muốn chui ra khỏi cửa sổ về phòng.

Phó Kiêu vốn giả vờ ngủ nhưng bị Tiểu Đường Cao đắc ý vênh váo chà đạp nhiều lần, cuối cùng không thể không mở mắt ra.

Một người một mèo xấu hổ nhìn nhau.

Phó Kiêu thong thả nói: "Em nói muốn ở phòng khác, không biết là muốn lừa ai đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top