Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 88: Hành động mới của Tiểu Đường Cao.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 88: Hành động mới của Tiểu Đường Cao.

Phó Kiêu lại lấy hợp đồng của Tiểu Đường Cao ra và gọi điện thoại cho công ty môi giới của Tiêu Vân.

Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt Phó Kiêu dịu dàng nhìn thiếu niên trong video.

Dưới video ca hát, một số người ca ngợi cậu, gọi đó là âm thanh của tự nhiên, Phó Kiêu xem tỉ mỉ phát hiện bình luận này còn đứng đầu.

Anh ngẩng đầu lên nhìn bên ngoài tấm kính, thiếu niên tóc đen cong cong khóe miệng, cầm tài liệu cao nửa người nhẹ nhàng đi xuyên qua đám người, thỉnh thoảng còn bị nữ cấp dưới cường thế đi ngang qua bên cạnh, bình thường khi làm việc tuyệt đối không bao giờ thấy khuôn mặt cô tươi cười, vậy mà giờ lại cười tủm tỉm đùa thiếu niên vài câu còn nhét mấy viên kẹo chocolate vào túi cậu.

Âm thanh của tự nhiên?

Trong mắt anh vui vẻ rồi lắc lắc đầu.

*

Hậu trường phòng thu âm.

"Âm thanh của tự nhiên?" Phong Giai Minh nhìn video được weibo đăng lại trên điện thoại, nở một nụ cười châm chọc, móng tay đỏ tươi cắm sâu vào làn da trắng nõn.

Khi mới ra mắt, cô cũng được biết đến với danh xưng âm thanh của tự nhiên.

Và bây giờ thiếu niên cũng được gọi là âm thanh của tự nhiên.

Đúng là không có mắt, muốn giẫm đạp cô để bước lên hả, cho rằng cô là người chết sao?

Huống chi cô còn nhớ trước đó, khi cô và nam diễn viên Dung Hàng xuất hiện trên show chương trình, cũng chính Dịch Ninh đã khiến cô lúng túng rất lâu, nói chỉ là trùng hợp nhưng cô không tin, làm sao có chuyện trùng hợp như vậy được?

Huống chi, một tân binh có chút đầu óc cũng không làm được những chuyện này.

Trực giác của cô mách bảo rằng người mới này đang nhắm đến cô.

Cũng may cô tìm được người sản xuất chương trình và cắt đoạn đó đi, chương trình lúc trước có chút sai sót nhưng sau khi tính toán thời gian, có lẽ sẽ phát sóng nhanh thôi.

Khi đó, cô chỉ cần để người quản lý theo dõi sát sao, đừng để antifan phát hiện dấu vết để lại.

Cô đứng dậy, thờ ơ ném điện thoại sang một bên, nói với bên ngoài cửa: "Tiểu Vương?" Tiểu Vương của tổ chương trình đi đâu rồi?

Cô vừa mới kêu Tiểu Vương chuẩn bị nước ở nhiệt độ thường, sao còn chưa tới?

Tiểu Vương làm việc luôn lề mề.

Phong Giai Minh cau mày mở cửa, đi về phía một bên hành lang.

Khi cô đến gần hơn, nghe thấy hai người đang nói chuyện ở một góc.

"Tôi thật hâm mộ bạn được đi theo Phong Giai Minh, nghe nói tính tình rất tốt."

Một người khác không ngừng phàn nàn: "Làm gì có, Phong Giai Minh ỷ vào bản thân hát được vài câu thật khó hầu hạ, ngay cả nước uống cũng phải ở nhiệt độ cố định, chưa bao giờ hoà nhã với tôi, tính tình tốt là để dỗ fan thôi."

Sắc mặt Phong Giai Minh xanh mét, định đi ra ngoài mắng mỏ làm xấu mặt hai người lắm lời kia.

Ai ngờ bên kia lại nói...

"Nhưng mà, bạn cũng không hầu hạ cô ấy lâu đâu, nghe nói đạo diễn cảm thấy cô ấy quá đắt lại lên mặt mà hiệu quả tiết mục cũng tầm thường nên quyết định đổi người rồi."

Phong Giai Minh cau mày, là có ý gì đây?

"Khoảng thời gian trước trên internet có cậu trai rất hot, cái người hát cho mèo nghe ấy, nghe nói cậu ấy cũng là nghệ sĩ của Tinh Thần nên đạo diễn đang suy nghĩ cách liên hệ."

"Cái này có được không đấy?"

"Mặc kệ có được hay không, dù sao hiện tại tất cả mọi người đều đang suy đoán thân phận thiếu niên kia, chung quy có thể cọ hot là được."

Lại là Dịch Ninh đó!

Sau khi nghe tất cả, Phong Giai Minh sao còn không hiểu.

Lúc trước khi cô ký hợp đồng với tổ chương trình là ngắn hạn, vốn tưởng rằng việc gia hạn hợp đồng là chuyện đương nhiên, không ngờ tổ đạo diễn đã nghĩ tới chuyện qua sông bỏ cầu.

Nhớ đến sắc mặt tổ đạo diễn cầu xin cô đến, mặt cô tối sầm lại nhưng bản thân đã ở trong giới giải trí nhiều năm như vậy, cô biết mình không thể xé mặt vào lúc này. .

Rốt cuộc có gia hạn hợp đồng hay không là quyền tự do của đôi bên, còn cô ngậm bồ hòn chỉ đành nhận xui xẻo.

Nhưng cô không tài nào nuốt nổi cục nghẹn này, cũng không có khả năng đó.

Huống chi lại là cái cậu Dịch Ninh kia!

Phong Giai Minh nhắc đi nhắc lại cái tên này trong lòng, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng.

Cô sẽ không để một người mới cưỡi lên đầu mình.

Đẩy cửa phòng nghỉ ra.

Trong phòng, quản lý của cô đã trở về, thấy cô từ bên ngoài đi vào liền thuận miệng nói: "Giai Minh, buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi, đừng chạy lung tung."

Phong Giai Minh nhìn quản lý, đi tới đứng trước gương sửa sang lại tóc, người phụ nữ trong gương có khuôn mặt rất đẹp, khóe miệng cô cong lên sau đó quay sang đối mặt với quản lý nói: "Chị, tôi nhớ chị có số điện thoại của lão Lưu."

Lão Lưu là người phụ trách công ty doanh tiêu trong ngành, rất có thủ đoạn. Giới giải trí luôn là một bãi nước đục, cô ta đi tới vị trí hôm nay đã không còn ngây thơ như trước nữa.

Nghe thấy cái tên này, quản lý lập tức cảnh giác hỏi: "Có chuyện gì vậy? Cô muốn xử lý ai? Hiện tại thời buổi rối loạn đừng có gây sự."

Phong Giai Minh nhướng mày nói: "Chỉ là một người mới không vừa mắt thôi."

Người quản lý thở phào nhẹ nhõm, sau đó không đồng ý nói: "Việc cấp bách nhất bây giờ là bắt quan hệ với giám đốc đài truyền hình Tinh Vân." Năm nay đài truyền hình Tinh Vân sẽ tổ chức một bữa tiệc tối có quy mô lớn với giới truyền thông nhà nước, nếu Phong Giai Minh có thể làm nên tiết mục áp cuối sân khấu thì địa vị trong giới tất nhiên có thể cao thêm một bước.

Ông già họ Ngô của đài truyền hình Tinh Vân không hề dễ sai bảo.

Trên mặt Phong Giai Minh hiện lên một tia biến sắc: "Chị, em không muốn gây sự nhưng hiện tại em đang bị người ta ức hiếp trên đầu mình. Em biết phân chia nặng nhẹ rõ ràng. Em đã nhờ người tìm một con mèo giống y chang con mèo đã chết của ông Ngô." Nghe nói thứ quý giá nhất của ông Ngô là con mèo còn được chăm bẵm như con ruột.

Mắt người quản lý sáng lên, cũng không để ý tới người mới mà Phong Giai Minh nói: "Chị sẽ nhờ người liên lạc với ông Ngô."

Phong Giai Minh cảm thấy mỹ mãn gật gật đầu.

Cái danh âm thanh của tự nhiên không phải ai cũng dùng được.

*

Trong văn phòng của Phó Kiêu.

Bánh ngọt màu hồng trên bàn được tô điểm bằng những quả anh đào đỏ đẹp đẽ mọng nước.

Tô Trạch Ninh nhìn chiếc bánh anh đào thơm ngon phiên bản giới hạn trên bàn của Phó Kiêu, ngập ngừng nhìn anh: "Cái này là cho em hả?"

Phó Kiêu thảnh nhiên gật đầu. Anh thấy giữa trưa Tô Trạch Ninh không ăn nhiều nên nhờ cửa hàng bánh ngọt đưa riêng đến, anh nói: "Bánh anh đào này là món đặc biệt của cửa hàng kia đấy, em ăn thử đi."

Nếu như một năm trước có người nói với Phó Kiêu rằng một ngày nào đó trong điện thoại di động của anh sẽ có một đống số của cửa hàng bánh ngọt, anh nhất định sẽ không tin nhưng bây giờ.

Điện thoại của anh không chỉ có một loạt số điện thoại, thậm chí bánh ngọt đặc biệt của mỗi cửa hàng trong thành phố đều thuộc như lòng bàn tay.

Hai mắt Tô Trạch Ninh sáng lên, sau đó như nghĩ tới cái gì, ngước mắt lên, thỉnh thoảng lén nhìn Phó Kiêu.

Phó Kiêu quá quen thuộc với biểu hiện này, anh cảnh giác nói: "Em đang nghĩ gì vậy?"

Cầm cái nĩa trong tay, Tô Trạch Ninh lắp bắp nói: "Không có gì, em chỉ muốn đổi cách ăn cái bánh này thôi."

Không muốn dùng nĩa?

Phó Kiêu thở phào nhẹ nhõm: "Tùy em thôi."

Tô Trạch Ninh kinh ngạc: "Thật hả?"

Phó Kiêu: Bỗng nhiên anh có linh cảm xấu.

Tô Trạch Ninh nhìn xung quanh, sau đó hai mắt sáng lên khi nhìn thấy ghế sô pha, cậu bước chậm về phía nó.

Phó Kiêu: ? ? ?

Một lúc sau, một con mèo trắng muốt với đôi mắt xanh lấp lánh chui ra khỏi lớp quần áo rồi nhảy lên bàn anh, dùng thân thể ôm lấy chiếc bánh, chiếc bánh vốn chỉ to bằng lòng bàn tay thiếu niên và giờ đây đã to bằng 1/3 thân mèo, bé mèo ngước nhìn Phó Kiêu và đắc ý kêu meo.

Phó Kiêu nhìn liền hiểu ý của Tiểu Đường Cao: !!! ! !

Ừm, thân thể nhỏ đi tương đương bánh ngọt nhiều lên.

Phó Kiêu quả thực bội phục trí tưởng tượng và sự thông minh của Tiểu Đường Cao, đặc biệt ở khoản ăn uống.

Tiểu Đường Cao nâng niu quả anh đào đẹp nhất trên bánh ngọt để sang một bên, cậu muốn dành thứ ngon nhất cho đến cuối cùng rồi sau đó hạnh phúc vùi đầu xuống ăn.

Phó Kiêu hít một hơi thật sâu nhìn Tiểu Đường Cao, anh mở to mắt vươn ngón tay kẹp lấy quả anh đào tròn trịa nhất trên chiếc bánh.

Tiểu Đường Cao đáng thương nhìn Phó Kiêu.

Phó Kiêu hờ hững đặt quả anh đào trước miệng Tiểu Đường Cao.

Đôi mắt xanh thẳm của bé mèo trợn tròn, định cắn một miếng nhưng lại bổ nhào hụt hẫng.

Tiểu Đường Cao nghi hoặc nhìn Phó Kiêu.

Phó Kiêu vẫn không tỏ vẻ gì, đặt quả anh đào cách miệng cậu không xa.

Tiểu Đường Cao không khỏi nghĩ vừa rồi nhất định là ngoài ý muốn, vì thế cậu lại vẫy đuôi, vui vẻ cắn xuống nhưng vẫn hụt.

Phó Kiêu thản nhiên trêu chọc Tiểu Đường Cao.

Tiểu Đường Cao không chịu thua nhảy nhót chung quanh quả anh đào, chỉ một lúc sau đã thở hổn hển.

Nửa giờ sau, toàn thân Tô Trạch Ninh lấm tấm mồ hôi và cảm thấy mỹ mãn ra khỏi văn phòng còn không kìm được nấc lên.

Tiểu Lưu nghĩ rằng mình là một trong những tài năng trẻ xuất sắc nhất của tập đoàn Tinh Thần, cuộc sống của cậu ta trong hai mươi năm đầu có thể nói là suôn sẻ.

Mọi chuyện diễn ra thuận lợi cho đến khi cậu ta gặp Dịch Ninh.

Dịch Ninh quả thực như ngũ hành khắc cậu ta.

Vô tình nhìn thấu mối quan hệ gian tình giữa ông chủ và Dịch Ninh rồi sau đó bị thư ký Trương phát hiện, quả thực là một chuyện đáng tiếc nhất trong cuộc đời cậu ta, à không chỉ là một trong số đó.

Nhớ tới thư ký Trương dọa mình quản cái miệng cho tốt, Tiểu Lưu không khỏi run sợ.

Cậu ta nhìn Dịch Ninh bước ra từ văn phòng của Phó tổng với chiếc áo sơ mi xộc xệch và đôi má đỏ ửng.

Tiểu Lưu gần như tuyệt vọng.

Cậu ta quản được cái miệng mình nhưng lại không quản được hai người kia làm quá chói lóa, thiếu điều chưa viết mấy chữ "Chúng tôi yêu nhau" lên mặt.

Bỏ qua đôi má đỏ ửng và vẻ mặt ngại ngùng của Dịch Ninh sau khi bước ra phòng Phó tổng nhưng có cần mất nửa giờ để đưa tài liệu không?

Nửa giờ đấy!

Hơn nữa bây giờ đang là mùa đông, cho dù điều hòa giữa văn phòng họ là 20 độ quanh năm, cũng không dễ đổ mồ hôi khắp người như thế.

Trong nửa giờ qua, Phó tổng thậm chí còn khóa trái cửa văn phòng.

Quả thực là bịt tai trộm chuông.

Đừng trách cậu ta suy nghĩ bậy bạ, huống chi so với hai người kia làm loại chuyện này, cậu ta không thể ngây thơ hơn được.

Cô nam quả nam ở chung một phòng suốt nửa giờ, sau đó hai má Dịch Ninh ửng đỏ, quần áo xộc xệch đầy mồ hôi ngượng ngùng bước ra, ngoại trừ việc làm đó...

Sao mà chạy bộ ở bên trong đó được chứ?

Thở dài, điện thoại di động của Tiểu Lưu lại vang lên không ngừng.

Chiều nay, điện thoại di động của cậu liên tục nhận được tin nhắn wechat nhắc nhở, không có thời gian xem, hiện tại bấm weChat mới phát hiện là một nhóm buôn chuyện trong công ty không ngừng đổ chuông, dường như đang tán gẫu về những chuyện tầm phào nào đó...

Một tiếng bíp, có tin tức mới, đó là tin tức mới được đăng, một bài post đăng lên với tiêu đề "Lăng xê, giẫm người, mặt xấu, người mới 18 tuyến đầy tâm cơ bước lên con đường giành vị trí."

Đây là cái gì vậy, Tiểu Lưu tùy ý click vào, nhìn bức ảnh trong bài đăng tải lên sau đó trợn mắt ngoác mồm.

Người trong bài kia, sao có thể, đó chính là... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top