Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 89. Đếm ngược đến trận Tu La.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 89. Đếm ngược đến trận Tu La.

Tiểu Lưu nhìn bài post, xoa xoa đôi mắt rồi nhìn Dịch Ninh, hai mắt mở to như chuông đồng.

Thiếu niên bên kia như một con hamster nhỏ lén lút quay đầu nhìn về phía Phó tổng, sau đó nhanh chóng dấu diếm dấu vết nhét một miếng sô cô la vào miệng.

Tiểu Lưu không khỏi nhỏ giọng thốt ra: "Móa."

Bạch liên hoa tâm cơ trong bài post kia là Dịch Ninh?

Quả thực là...

Quả thực là một sự xúc phạm đối với cái từ tâm cơ.

Chỉ dựa vào Dịch Ninh?

Tiểu Lưu lơ đễnh ném điện thoại sang một bên, xem là biết tin tức nói bừa bậy bạ, sao lại có người tin được nhỉ?

Ngay sau đó cậu ta lập tức quay lại làm việc.

Đợi khi tỉnh táo lại, cậu ta cầm điện thoại lên xem, đôi mắt suýt chút nữa rớt ra ngoài.

Mới có mấy giờ không xem mà sao Dịch Ninh lại bị bôi đen nhiều thế?

Chẳng mấy chốc cậu ta biết rõ ràng vì sao, cách đây không lâu, có một show chương trình được phát sóng. Trong chương trình đó, Dịch Ninh và Phong Giai Minh đã chơi một trò chơi đối đầu, ở vòng cuối cùng, các cư dân mạng cẩn thận tính toán ra câu trả lời đề mục của Phong Giai Minh khá nhiều, nhưng cuối cùng, Dịch Ninh lại là người chiến thắng, trong đó Dịch Ninh có vẻ tranh chấp với Phong Giai Minh, thoạt nhìn rất không lễ phép với tiền bối.

Tiểu Lưu tùy ý nhìn lướt qua một vài bài đăng, sắc mặt sa sầm nhìn kẻ biết rõ tình huống nửa che đậy bưng bít mấy tội lớn của Dịch Ninh.

Thường xuyên uống rượu gây rối, là một thiếu niên hư hỏng.

Rượu gì? Kẹo trái tim chocolate nhân rượu hả?

Bad boy, song song với hư đốn? Trộm chocolate cậu ta có tính không?

Tình sử phong phú, bạn gái vô số?

Nói bạn trai vô số, không chừng cậu ta còn tin.

Gìanh vị trí không được vinh quang cho lắm, sau lưng có kim chủ.

Tiểu Lưu im lặng một lúc, ánh mắt không thể không nhìn về phía cửa văn phòng Phó tổng, cái này không thể bác bỏ, vì vậy cậu ta giả vờ như không nhìn thấy nhảy thẳng sang dòng tiếp theo.

Càng xem càng thấy nhiều lời nhận xét quá đáng, Tiểu Lưu không khỏi nhíu mày, trong lòng có suy đoán.

Cậu ta không ngốc, Dịch Ninh rõ ràng là bị người ta bôi đen.

Cái cậu ngốc này cản đường ai thế?

Đột nhiên, một bàn tay khẽ lướt qua mắt cậu ta.

Tiểu Lưu định thần lại, liền thấy đôi mắt xanh thẳm của Dịch Ninh xuất hiện trước mặt mình, hàng mi xinh đẹp như cánh bướm chớp chớp khẽ hỏi: "Anh Lưu, đến giờ uống trà chiều rồi, anh ăn bánh ngọt không?"

Dịch Ninh đang cầm một chiếc bánh trên tay, chắc là muốn tặng cho cậu ta.

Nhớ ra mình đang xem cái gì trên điện thoại di động, Tiểu Lưu vội vàng muốn che lại bài post dừng lại ở giữa màn hình điện thoại, ai ngờ luống cuống tay chân ngược lại trượt tay đẩy điện thoại xuống đất.

Không xong! Tiểu Lưu rên rỉ trong lòng, vội vàng cúi xuống, ai ngờ chậm một bước, Dịch Ninh đã cầm lấy chiếc điện thoại hoa quả đời mới nhất của cậu ta lên.

Tô Trạch Ninh cúi người nhặt lên, liền thấy bài post dừng lại trên màn hình, tiêu đề màn hình viết là "Bóc trần chân tướng lớn đầy dối trá ở giới giải trí".

Ai đó viết..

"YN rất phong lưu, không chỉ vậy, cậu ta còn phẫu thuật thẩm mỹ, trước đây cậu ta nặng 280 cân, các chị em đừng để mắc lừa."

Bởi vì mới lật trang nên ảnh YN ở tầng dưới còn chưa tải lên, Tô Trạch Ninh chỉ dựa vào hai chữ viết tắt kỳ lạ cũng không đoán được là ai.

Tuy nhiên, 280 cân?

Người này phải béo đến cỡ nào đây!

Tô Trạch Ninh không khỏi cảm khái, trong lòng run lên, đưa điện thoại cho Tiểu Lưu, thuận miệng hỏi: "YN là ai thế?"

Tiểu Lưu: ...

Tiểu Lưu không nói gì, cũng không nhận di động mà ngược lại nhìn Tô Trạch Ninh đầy rối rắm sâu sa.

Tô Trạch Ninh không những phát giác mà còn hóng chuyện lật thêm mấy bài post hợp mắt.

Ừm, YN còn gian lận, phẫu thuật thẩm mỹ, hát nhép? Có vẻ như là một ngôi sao mới ra mắt? Loại người này chỉ là cặn bã của thế giới, sao vẫn được làm minh tinh thế?

Tô Trạch Ninh không khỏi lắc đầu.

Quả thực là thói đời ngày nay.

Tô Trạch Ninh không nhịn được nói với Tiểu Lưu: "YN thật là hư. Sao lại có kẻ hư đốn vậy chứ?"

Tiểu Lưu: "Em im đi."

Tô Trạch Ninh kinh ngạc nhìn Tiểu Lưu, ánh mắt khinh thường khẩu vị của Tiểu Lưu: "Anh thích minh tinh như YN sao?"

Không hiểu sao bị ụp nồi, gân xanh trên trán Tiểu Lưu giật giật: "Chẳng lẽ em không đoán ra YN là ai sao?"

Tô Trạch Ninh nói một cách chính trực: "Có là ai, em cũng sẽ không thích." Tam quan cậu rất chính trực.

Khuôn mặt Tiểu Lưu lộ ra vẻ đồng tình: "Tên em viết tắt là gì?"

"S, à không, không, ý em nói là Y..." Tô Trạch Ninh cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không ổn, mở to mắt nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại vẫn còn trên bàn Tiểu Lưu, từ N vẫn còn chưa nói ra lời đã biến mất trong miệng.

Di động của Tiểu Lưu tải hình ảnh một lúc lâu, cuối cùng cũng xuất hiện.

Trong bức ảnh đó, một thiếu niên với mái tóc đen và đôi mắt xanh đang cầm một cây đàn guitar.

Người đó, không phải là cậu sao!!!

Bịch...

Cái bánh ngọt rơi xuống đất, lớp kem tươi được trang trí đẹp mắt nhăn nhúm thành một đống.

Sắc mặt Tô Trạch Ninh âm trầm...

A!!! Cậu muốn giết kẻ bịa đặt về mình!

Cậu không có nặng 280 cân, cũng không phải là một người to béo.

Tô Trạch Ninh bi phẫn nghĩ, chẳng lẽ danh tiếng của mình trong loài người cũng bị hủy hoại hoàn toàn như trong đàn mèo sao! Cái cuộc sống chết tiệt này rốt cuộc phải làm sao đây.

Trong khu vườn xinh đẹp của nhà họ Phó.

Bé mèo Ragdoll Tiểu Tuyết ủ rũ bơ phờ, mông hướng ra ngoài, đầu vùi vào bóng cây hoa sơn trà.

Con mèo già ngậm một con cá chiên trong miệng, mà dựa vào cả đời Tiểu Tuyết cũng không thể lấy được từ trong bếp, nó kiêu ngạo ném con cá chiên xuống đất, dùng chân đẩy nó về phía Tiểu Tuyết, cẩn thận ngồi xổm sang một bên nói: "Mang đồ ăn vặt cho cháu này, muốn ăn thì ăn đi."

Đôi mắt vàng của nó có hơi vô hồn nhìn Tiểu Tuyết.

Dĩ vãng, bé mèo Ragdoll Tiểu Tuyết không như mấy một con mèo đực dũng mãnh mà vô cùng yếu ớt sẽ mở hai mắt thật to chạy đến bên người con mèo già làm nũng, đôi mắt sáng lấp lánh nói ông thật là lợi hại, Tiểu Tuyết thích ông nhất.

Nhưng hôm nay, Tiểu Tuyết chỉ ngẩng đầu lên ngửi miếng cá chiên, sau đó lại cúi đầu xuống, vẻ mặt bơ phờ.

Chẳng lẽ bị bệnh? Giống mèo con như Tiểu Tuyết rất mỏng manh và dễ bị bệnh.

Ánh mắt con mèo già nghiêm túc, vội vàng ngửi ngửi, sau khi phát hiện không có gì dị thường mới thở phào nhẹ nhõm, kỳ quái kêu meo meo: "Tiểu Tuyết, cháu làm sao vậy?"

Nó vừa kêu lên thì Tiểu Tuyết đã bật khóc nói: "Ông ơi, Tiểu Tuyết thực sự rất thích Tiểu Đường Cao."

Nhưng Tiểu Đường Cao đã hôn thú hai chân đó vào sáng nay.

Con mèo già: ...

Con mèo già nói: "Cháu thích đến mức nào?" Nó vô cùng hiểu rõ bản tính Tiểu Tuyết nên ví dụ bổ sung: "Nếu như thích Tiểu Đường Cao thì bộ lông cháu sẽ vĩnh viễn rối xù lên, không bao giờ xinh đẹp nữa."

Vĩnh viễn không xinh đẹp?

Tiểu Tuyết lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, giãy giụa hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, nó vô cùng đau lòng nói: "Cháu vẫn thích Tiểu Đường Cao!"

Có thể khiến cho nhóc điệu đà này nói ra như vậy thì xem ra nhóc thật sự rất thích.

Tuy nhiên.

Con mèo già hờ hững vẫy vẫy chân đè đầu Tiểu Tuyết nói: "Tiểu Đường Cao là mèo đực, cháu cũng thế, các cháu không có khả năng đâu."

Tiểu Tuyết khóc thút thít, đôi mắt to màu nâu ngấn nước, trông vừa mềm mại vừa đáng yêu: "Ông nói dối cháu, chú Ngốc Xít và chú Tiểu Hắc vẫn ở bên nhau đấy thôi."

Con mèo già nghẹn họng nhớ đến cặp mèo đực kỳ lạ không tìm bạn tình trong đàn mèo mà suốt ngày bám dính ở bên nhau, nó á khẩu không trả lời được, một lúc lâu sau mới nói: "Chúng nó là ngoại lệ."

Thằng nhóc ngốc nghếch này, tại sao lại thông minh như vậy vào lúc này chứ.

Nó suy nghĩ một chút rồi bổ sung: "Bởi vì bọn họ đều thích lẫn nhau cho nên đó là ngoại lệ, bọn họ có thể ở bên nhau."

"Nếu Tiểu Đường Cao cũng thích Tiểu Tuyết, vậy có phải Tiểu Tuyết cũng có thể ở bên Tiểu Đường Cao đúng không, Tiểu Tuyết sẽ chăm sóc Tiểu Đường Cao thật tốt, Tiểu Tuyết sẵn sàng lấy đôi tai của mình cho Tiểu Đường Cao ăn." Mắt Tiểu Tuyết sáng lên, vực dậy tinh thần nói: "Tiểu Tuyết thích Tiểu Đường Cao còn hơn cả chủ nhân."

Con mèo già nhíu mày nói: "Chủ nhân không thích cháu, cháu cũng đừng nhớ tới hắn nữa."

Mặc dù Tiểu Tuyết là một con mèo Ragdoll quý hiếm nhưng nó lai tạp, ngoại hình không đẹp và phẩm chất cũng không tốt trong lứa, lại chậm phát triển, phản ứng chậm và nhút nhát, lúc được chủ nhân mua về, nhà chủ nhân có con mèo lớn, nó không chào đón Tiểu Tuyết, khi Tiểu Tuyết đến gần chủ nhân sẽ bị con mèo lớn kia bí mật đánh đập, vì vậy vào đêm khuya nhóc mới kêu la còn không dám sử dụng nhà vệ sinh cho mèo, làm bừa bộn trong nhà khiến chủ nhân cảm thấy Tiểu Tuyết không thân thiết còn luôn làm phiền giấc ngủ của họ, làm bẩn phòng và không hòa thuận với mèo khác thế là đem Tiểu Tuyết cho người khác.

Đến người chủ thứ hai là một sinh viên, khi tốt nghiệp không thể mang Tiểu Tuyết về nên đã ném nó đi.

Tiểu Tuyết lang thang không biết gì, nếu không phải được Tiểu Đường Cao mang về thì suýt chút nữa nhóc sẽ chết đói.

Nhưng cố tình nhóc vẫn cảm thấy chủ nhân năm xưa cho nhóc ăn mỗi ngày, rất thích mình.

Con mèo già nghiêm túc sửa đúng suy nghĩ của Tiểu Tuyết: "Chủ nhân thực sự yêu cháu sẽ không làm điều đó." Giống như chủ nhân của nó sẽ không bao giờ để nó phải chịu một chút oan ức và sẽ không bao giờ nhìn những con mèo khác.

Không biết chủ nhân bây giờ có khỏe không.

Tiểu Tuyết vẫn không hiểu sự khác biệt, tất cả những gì nhóc nghĩ trong đầu đều là Tiểu Đường Cao, đôi mắt nhóc sáng lên và trông mong nói với con mèo già: "Bây giờ cháu sẽ đi tìm Tiểu Đường Cao và hỏi anh ấy xem anh ấy có thích cháu không, ông ơi, ông có biết anh ấy ở đâu không?"

Con mèo già không nỡ từ chối Tiểu Tuyết, với lại Tiểu Đường Cao dường như đang ở gần chỗ chủ nhân làm việc, nói không chừng nó vẫn có thể nhìn thấy chủ nhân của mình từ xa.

=======

Ôi Tiểu Tuyết bé bỏng, ❤ .

Ảnh về loài mèo Ragdoll Tiểu Tuyết ở đầu trang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top