Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 90. Đếm ngược đến trận Tu La 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 90. Đếm ngược đến trận Tu La 2

Tô Trạch Ninh quả thực tức giận như một con cá nóc.

Tại sao cậu khó khăn quá vậy?

Là mèo có Cam Béo làm bại hoại thanh danh mà làm người cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Nếu như cậu biết là ai, nhất định sẽ không buông tha cho hắn.

Cậu không béo chút nào!

Tiểu Lưu do dự nhìn Tô Trạch Ninh: "Em có muốn nói chuyện này với Phó tổng không?"

Làm sao Phó tổng nỡ lòng để bảo bối yêu dấu buồn được nhở? Chỉ cần một cái phẩy tay, những thứ bẩn thỉu này có lẽ sẽ biến mất ngay lập tức.

Tô Trạch Ninh không chút nghĩ ngợi ngẩng đầu lên nói: "Em không cần."

Phó Kiêu sẽ cười chết cậu cho xem!

Chị trợ lý bên cạnh đang cầm tài liệu, bận rộn vô cùng, đi tới trước mặt hai người nói: "Chị bận quá, hai đứa đừng đứng ngây ra đấy, Tiểu Lưu đem tài liệu này gửi cho bộ phận nhân sự, Tiểu Ninh, đợi lát nữa Dung Hàng quay lại tìm Phó tổng, em phụ trách đón tiếp anh ta."

Cái gì? Dung Hàng á?

Đôi mắt Tô Trạch Ninh đột nhiên sáng lên, từ lúc quay xong, đã lâu cậu không gặp Dung Hàng, không biết nam thần thế nào?

Nhưng tại sao Dung Hàng lại tới tìm Phó Kiêu?

Tầng cao nhất của Tinh Thần có thang máy chuyên dụng để đi lên, quyền hạn của thang máy chỉ có nhóm người trong văn phòng tổng tài mới mở ra được, ngay cả những vị khách khác có hẹn trước cũng phải đợi trong phòng đãi khách ở tầng dưới và sau đó các trợ lý sẽ đưa họ lên.

Dung Hàng cũng không ngoại lệ.

Tô Trạch Ninh nhìn thấy Dung Hàng ở phòng khách dưới lầu, đã lâu không thấy, anh mặc một chiếc áo len màu xám nhạt, nhẹ nhàng ngồi trên sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nam thần không hổ là nam thần, cử chỉ đầy phong thái, ngồi đâu cũng khiến cho người ta thấy cảnh đẹp ý vui, nhất cử nhất động cắt xuống cũng coi như tranh vẽ.

Bộ phim do Angus đạo diễn đã quay xong, Dung Hàng đã nghỉ ngơi mấy tháng, vết thương ở chân trước đó đã khỏi hẳn, trong khoảng thời gian đó còn mời Tiểu Đường Cao đến nhà chơi nhưng đều bị Phó kiêu keo kiệt từ chối.

Đối với chuyện này, Tô Trạch Ninh vẫn có chút tiếc nuối. Đương nhiên không dám để Phó Kiêu biết.

Lại nhìn thấy nam thần ở cự ly gần, Tô Trạch Ninh vui mừng khôn xiết nhưng nghĩ đến thân phận mình không quen thân với Dung Hàng, vì vậy cậu cố nén khóe miệng không được nhếch lên, chào hỏi anh ta.

Dung Hàng khẽ cười nói: "Em cũng tên là Dịch Ninh đúng không? Tôi nhớ ra em rồi, tôi có xem qua video mới nhất của em, hát rất hay."

Tô Trạch Ninh cúi đầu, hiếm khi xấu hổ nói: "Cũng bình thường thôi. Em cũng rất thích bài hát "Dưới ánh trắng" của anh Dung."

"Dưới ánh trăng?" Dung Hàng sửng sốt nói: "Đúng là người thích bài hát này rất ít." Anh ta hát không nhiều, phần lớn người ta thích đều là những bài hát nổi tiếng khác, chứ thích bài hát dưới ánh trăng rất ít.

"Những bài khác em cũng thích." Tô Trạch Ninh cho là mình đột ngột vội vàng giải thích: "Chẳng qua em thích nhất bài hát đó thôi."

"Em không cần giải thích." Dung Hàng cười nói: "Thật ra đó là ca khúc mà anh thích nhất."

Lần này ngược lại Tô Trạch Ninh sửng sốt. Sau khi kịp phản ứng lại, không khỏi thầm nghĩ nam thần đúng là nam thần, ngay cả phẩm vị cũng tốt như vậy.

Ban đầu, Tô Trạch Ninh muốn đưa Dung Hàng lên.

Nhưng cậu tạm thời nhận được cuộc gọi từ chị trợ lý, cuộc họp của Phó Kiêu đột phát tình huống nên bị hoãn lại, Dung Hàng cần đợi một lúc.

Anh ta cũng không quan tâm, vẫn nói chuyện với Tô Trạch Ninh.

Cậu lại thầm cảm khái, nam thần không hổ danh là nam thần, tuy là diễn viên nhưng không ngờ cũng tìm tòi am hiểu về âm nhạc.

Hai người trò chuyện rất vui vẻ, thậm chí Dung Hàng còn nửa đùa nửa thật hỏi Tô Trạch Ninh có muốn hợp tác với anh không, đương nhiên trong lòng Tô Trạch Ninh động lòng nhưng khát vọng sống sót mãnh liệt vẫn từ chối anh ta.

Dung Hàng có chút tiếc nuối.

Mãi một lúc lâu, cuộc họp của Phó Kiêu dường như vẫn chưa định kết thúc.

Dung Hàng nhìn đồng hồ, nói: "Đã đến giờ trà chiều rồi, anh biết trong tòa nhà này có một cửa hàng bánh ngọt đặc biệt ăn ngon, em đi uống trà chiều với anh không?"

Tô Trạch Ninh xấu hổ nói: "Cái này sao được..."

Dung Hàng nói: "Nghe nói bên kia có bánh Canelé rất ngon."

Tô Trạch Ninh lập tức đổi lời: "Vậy phiền anh rồi."

Cửa hàng bánh ngọt mà Dung Hàng nói nằm ở tầng một của tòa nhà Tinh Thần, xem như là cửa hàng bánh ngọt đặc biệt dành cho tập đoàn, có rất nhiều nghệ sĩ nội bộ hoặc nhân viên thích ăn ở đó.

Hương vị rất tốt, tất cả đều do cửa hàng trưởng tự tay làm, hơn nữa cửa hàng tương đối nhỏ, cũng không mời quá nhiều người làm mà do chính cửa hàng trưởng một mình kinh doanh.

Các món bánh ngọt khác nhau được trưng bày trong ô cửa kính trong suốt.

Ánh mắt Tô Trạch Ninh dừng trên cái tủ, còn có ba phần bánh Canelé thôi, cái giá phía dưới khiến Tô Trạch Ninh đau nhói.

Canelé ở đây là đặc biệt, vị rất ngon và tất nhiên giá cũng rất đắt.

Đột nhiên có một tiếng hừ lạnh từ phía trước.

Tô Trạch Ninh nhìn sang và thấy đó là Phong Giai Minh, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng.

Phong Giai Minh đứng trước mặt cậu, cô đeo kính râm và đi giày cao gót, hất mái tóc đen nhánh sang một bên, trên môi nở một nụ cười ngạo nghễ, nhìn Tô Trạch Ninh với vẻ khinh thường khó nhận ra.

Cửa hàng trưởng cười nói: "Chào cậu, xin hỏi cậu cần gì?"

Tô Trạch Ninh phớt lờ cô ta và nói với cửa hàng trưởng: "Cho tôi một phần Canelé." Giọng cậu có chút đau lòng, đắt thật.

Không ngờ, Phong Giai Minh ở phía trước nói: "Chờ đã, cho tôi thêm hai phần Canelé đi."

Cửa hàng trưởng thắc mắc: "Nhưng cô Phong..."

Phong Giai Minh cười duyên dáng: "Vừa rồi tôi chỉ đang nghĩ xem mình còn cần gì nữa, sao? Không được hả?" Thật ra Phong Giai Minh không thích nơi này, nó tàn tạ thậm chí không có người phục vụ, cần cái gì cũng phải tự mình đi. Chỉ là nơi này do người khác lựa chọn còn cô thì không.

Lúc đầu tâm trạng không tốt lại gặp được Dịch Ninh càng không vui.

Cửa hàng trưởng chỉ có thể nói với Tô Trạch Ninh: "Xin lỗi cậu, ba phần Canelé cuối cùng của ngày hôm nay, đã được cô Phong đặt trước, nếu không hai người thương lượng một chút nhé?

Trọng lượng một phần bánh trong số đó khá ổn và chia ra một phần cũng được.

Tô Trạch Ninh sẽ không nói chuyện với Phong Giai Minh.

Không có thì thôi cậu không cần.

Cùng lắm thì lần sau ăn.

Ngay khi cậu định nói điều gì đó, Phong Giai Minh đã cười khinh bỉ: "Mấy phần bánh Canelé này là của tôi, có gì mà phải thương lượng." Cô liếc nhìn Tô Trạch Ninh và nói: "Thứ không thuộc về mình có cưỡng cầu cũng không dùng được."

Tô Trạch Ninh: ? ? ?

Không phải chỉ là Canelé à? Phải đến mức này sao?

Dung Hàng đi tới, cười nói: "Tiểu Ninh, em chọn xong chưa?"

Phong Giai Minh nhìn qua sửng sốt, tại sao Dung Hàng lại đi cùng Dịch Ninh?

Nhìn thấy Phong Giai Minh, Dung Hàng nói: "Cô Phong, thật là trùng hợp."

Phong Giai Minh cười không được tự nhiên: "Đúng vậy. Thật là trùng hợp, Dung tiền bối."

Tô Trạch Ninh không muốn vướng vào Phong Giai Minh, vì vậy cậu ấy nói với Dung Hàng: "Chúng ta tìm một vị trí trước đi."

Ngay khi Tô Trạch Ninh và Dung Hàng chuẩn bị ngồi xuống thì họ nhìn thấy một người quen cũ.

Ông Ngô chống gậy ngồi ở một bên, nhìn thấy Tô Trạch Ninh, hai mắt ông sáng ngời vươn tay ra nói: "Tiểu Ninh, mau tới đây."

Tô Trạch Ninh đi tới và ngạc nhiên mỉm cười: "Ông Ngô!" Trước đây, cậu thường cùng ông Ngô đi ăn một số món ăn ngon gần đây, mối quan hệ hai người bây giờ rất tốt.

Ông Ngô kinh ngạc vỗ vỗ cái ghế bên cạnh, nói: "Tiểu Ninh, đến bên cạnh ông này."

Tô Trạch Ninh nhìn Dung Hàng.

Dung Hàng liếc mắt nhìn ông cụ nói: "Ngô đài trưởng? Đã lâu không gặp."

Ông Ngô ngẩng đầu nhìn Dung Hàng hồi lâu mới nói: "Dung Hàng à."

Tô Trạch Ninh: "Anh Dung Hàng đi cùng với cháu đấy." Họ quen biết nhau.

Ông Ngô gật đầu nói: "Vậy cùng ngồi đi."

Tô Trạch Ninh hoàn toàn không chú ý đến sự kính trọng từ miệng Dung Hàng, cậu thản nhiên ngồi xuống nói: "Ông Ngô, sao ông lại tới đây?"

Ông Ngô nói thẳng: "Có người nhờ ông giúp đỡ nên đến nịnh nọt ông, lúc trước ông nợ ân tình với người ta nên đành đến đây, với lại chọn nơi này cho tiện, ăn bánh ngọt rồi đi luôn cũng không lãng phí thời gian."

Tô Trạch Ninh bị sốc bởi sự thẳng thắn của ông Ngô: . . .

"Canelé ở đây rất ngon. Tiểu Ninh, các cháu đừng đi, cứ ngồi nói chuyện với ông, nếu không ông sẽ chán lắm." Ông Ngô còn đang nói: "Dù sao cũng có người mời mình ăn, mình không phải trả tiền, chỉ cần ăn là được."

Hoàn toàn coi người đó như một cỗ máy thanh toán.

Tô Trạch Ninh: . . .

Người mời ông Ngô đến thật quá đáng thương.

Máy thanh toán Phong Giai Minh cười tươi cầm Canelé đi trở về nói với ông Ngô: "Ngô đài trưởng, quả nhiên ông đề cử hay thật, Canelé của cửa hàng này trông rất tuyệt nha." Bởi vì tầm mắt nên cô chỉ nhìn thấy hai người ngồi đối diện với ông Ngô, cũng không biết bọn họ là ai.

Ông cụ Ngô nói với Phong Giai Minh: "Tôi có hai người bạn đến ngồi cùng tôi, cô có phiền không?"

Kết quả, Ông Ngô không đợi cô trả lời liền nói với người bên cạnh: "Tiểu Ninh, cháu nếm thử đi, mùi vị không tệ đâu."

Phong Giai Minh im miệng lại với nụ cười cứng đờ, trong lòng nghĩ rằng quả nhiên Ngô đài trưởng thực sự rất quái đản.

Người ngồi đối diện với ông Ngô cũng ngẩng đầu lên, Phong Giai Minh thấy rõ mặt liền trợn to hai mắt, sao có thể là Dịch Ninh?

Tô Trạch Ninh cũng sửng sốt, cậu không ngờ khách của ông Ngô lại là Phong Giai Minh.

Ông Ngô không phát giác nói: "Cô Phong, mau đưa bánh ngọt trên tay cho tiểu Ninh nếm thử đi, nó thích nhất cái này đấy."

Phong Giai Minh không nhúc nhích, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Ông Ngô nhìn hai người họ một cách kỳ lạ và hỏi: "Sao vậy?"

Phong Giai Minh giật mình trong lòng, quả thực muốn nghiến răng nghiến lợi, cô cố nặn ra một nụ cười và đưa món bánh vào tay Tô Trạch Ninh.

Khóe miệng Tô Trạch Ninh cong lên, nhét món bánh vào trong miệng, nhe răng cười với Phong Giai Minh: "Vậy cảm ơn chị nhiều."

Tác giả có lời muốn nói: Hì hì, nam thần của Tiểu Đường Cao lại xuất hiện rồi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top