Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 94. Rốt cuộc hình tượng của em trong lòng anh là cái gì vậy?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 94. Rốt cuộc hình tượng của em trong lòng anh là cái gì vậy?

Ban đêm, bữa tối tại nhà họ Phó vừa mới được chuẩn bị xong.

Quản gia buồn bã thở dài.

Thiếu gia vẫn đang cùng thư ký Trương giải quyết công việc trong thư phòng, vẫn chưa xuống lầu. Tình huống như vậy, thiếu gia luôn đặt công việc lên hàng đầu, không thích người khác quấy rầy mình.

Đi tới ngày hôm nay, thiếu gia không chỉ dựa vào tài năng.

Trước đây, anh sẽ xuống ăn bữa tối được hâm nóng sau khi hoàn thành công việc, thậm chí không ăn cũng là chuyện thường.

Mặc dù quản gia nhìn Phó Kiêu lớn lên từ nhỏ nhưng ông cũng hết cách với anh.

Từ khi Tiểu Đường Cao đến mới thay đổi. Khuôn mặt quản gia lộ ra nụ cười, bé mèo lúc vừa mới đến nhà không lâu dường như biết thiếu gia xuống mới dọn cơm nên mỗi khi chưa có cơm, Tiểu Đường Cao thèm ăn sẽ kiên trì xuất hiện ở thư phòng, mặt dày mày dạn ngậm ống quần thiếu gia kéo anh xuống ăn cơm.

Đã hơn nửa năm trôi qua, bữa tối của thiếu gia chưa từng hoãn lại nhưng khi Tiểu Đường Cao không ở, thiếu gia sẽ bắt đầu thói cũ.

Quản gia thở dài một tiếng.

Không biết khi nào thân thể Tiểu Đường Cao mới bình phục.

Người hầu bên cạnh khéo léo đề nghị: "Ninh thiếu gia đang ở trong sân, sao không kêu cậu ấy gọi thiếu gia xuống ăn tối?"

Mặt ông quản gia nhăn thành hình chữ xuyên thoáng giãn ra một chút, khuôn mặt ông nghiêm nghị thường ngày dịu đi, ông nhớ rõ thiếu gia đối xử với Ninh thiếu gia này rất khác.

Có lẽ Ninh thiếu gia kia thật sự có cách?

Quản gia đẩy cửa kính đi vào trong sân, trong sân có rất nhiều con mèo đủ màu sắc và hoa văn đang ngồi xổm trên bàn ghế, lan can và cỏ.

Thấy ông đi tới, hơn chục cặp mắt mèo chỉnh tề nhìn qua.

Ngay cả quản gia thường xuyên tiếp xúc với chúng cũng hoảng sợ.

Còn Ninh thiếu gia ngồi giữa bầy mèo, trong lòng có mấy con mèo con nằm úp sấp, lúc này cậu đang băng bó vết thương cho một con mèo đen.

Ông quản gia nhìn con mèo đen quen mắt, nó thường xuyên đến nhà bọn họ chơi, bên cạnh nó luôn có một con mèo lùn màu cam, bình thường trông rất hoạt bát nhưng hôm nay lại có vẻ uể oải.

Ông quản gia sửng sốt.

Khung cảnh trước mắt khiến ông nhớ đến cảnh tượng Tiểu Đường Cao ngồi giữa bầy mèo.

Tô Trạch Ninh ở giữa đàn mèo, cẩn thận băng bó vết thương cho Tiểu Hắc do những con mèo khác cào: "Tại sao anh lại đánh nhau?"

Tiểu Hắc thờ ơ nói: "Có mấy con mèo không có mắt muốn chiếm địa bàn của chúng ta nhưng bị tao đánh chạy đi rồi."

Ngốc Xít ngồi xổm ở một bên khác của Tiểu Hắc, dáng vẻ rưng rưng liếm vết thương của nó.

"Đừng liếm nữa." Tiểu Hắc không thoải mái nhìn đi chỗ khác rồi tránh sang một bên, giọng nói trầm ổn mang theo chút thẹn thùng khó nhận ra.

Ngốc Xít đau lòng nói: "Tiểu Hắc không thích à?"

"Sao lại không thích?" Tiểu Hắc buột miệng thốt ra sau đó vội vàng giải thích: "Ý của tao là vết thương của tao rất bẩn, mày đừng liếm nữa."

Đôi mắt Ngốc Xít sáng long lanh nhìn Tiểu Hắc còn kêu một tiếng meo ngọt ngào.

Tiểu Hắc ngượng ngùng kêu meo meo lại.

Tô Trạch Ninh nhìn băng gạc trong tay rồi nhìn cái đuôi hình trái tim của hai con mèo quấn vào nhau.

Bọn nó đủ rồi đấy.

Tô Trạch Ninh hờ hững nói: "Hai anh ở bên nhau hả?"

Ngốc Xít liếm móng vuốt, ngây thơ nghiêng đầu kêu meo meo.

Tiểu Hắc đột nhiên giật mình đứng lên, kích động giải thích như bịt tai trộm chuông: "Làm gì có tụi tao là bạn tốt! Tao với Ngốc Xít đều là mèo đực. Tụi tao không giống như mày với thú chân."

Tô Trạch Ninh: ...

Cậu và Phó Kiêu thì làm sao?

Ít nhất cho tới bây giờ cậu và anh chưa từng dính như vậy!

Có hai con mèo con đang bò lổm ngổm trên người Tô Trạch Ninh, trong đó có một con mèo nhỏ xúc động nói: "Anh ơi, sau này chúng ta cũng sẽ giống như anh Ngốc Xít và Tiểu Hắc nha."

Mèo anh thẳng thừng từ chối tàn khốc: "Không."

Vẻ mặt Tô Trạch Ninh bất dắc dĩ, bọn Tiểu Hắc thực sự dạy hư mèo con.

Cậu quyết định nhảy qua đề tài này, cậu thắt một chiếc nơ xinh đẹp cho Tiểu Hắc rồi cau mày nói: "Gần đây mèo bên ngoài đến đây rất nhiều sao?"

Cam Béo mới được thăng chức đại nội tổng giám ăn bữa ăn bổ sung sấy lạnh do chủ nhân đưa cho, nó ợ hơi khiến lớp mỡ trên bụng run run rồi nhanh mồm nhanh miệng nói thẳng: "Gần đây là ngày khu chúng ta một lần nữa phân chia lại địa bàn, mấy con mèo đại ca ở các khu sẽ tụ tập lại đánh một trận, quyết định địa bàn ai nhiều hơn, Tiểu Hắc đại diện chúng ta đi cướp địa bàn."

Mấy ngày này, Cam Béo sống một cuộc sống phi thường tiêu sái, mỗi ngày có vô số đồ ăn không hết.

Một con mèo con giẫm tới giẫm lui trên người Tô Trạch Ninh thấy thế hâm mộ nhìn Cam Béo: "Chú Cam Béo thật to lớn. Sau này em cũng muốn giống như chú Cam Béo."

Mèo anh ở bên cạnh vung vẩy chân quất tới, khinh thường trợn mắt dạy bảo em trai: "Sau này đừng có giống chú Cam Béo."

Mèo em che đầu tủi thân nói: "Anh à, sao anh lại đánh em?"

Anh trai: "Đánh mày còn cần lý do sao?"

Thấy hai con mèo con sắp đánh nhau, Tô Trạch Ninh nhanh chóng dùng mỗi tay giữ chặt một con và tách chúng ra, cậu nhìn Tiểu Hắc đầy cảm động, đáng lẽ đây là trách nhiệm của cậu.

Tiểu Hắc bị thương vì mình sao?

Tiểu Hắc thờ ơ đứng dậy, lắc lắc lông trên người: "Tiểu Đường Cao, chuyện vặt vãnh này cứ giao cho tao là được."

Mèo anh siết chặt móng vuốt của mình: "Sau này, tao nhất định phải giống như anh Tiểu Hắc."

Đúng là người anh em tốt! Tô Trạch Ninh càng cảm động, nắm lấy chân trước của Tiểu Hắc, trịnh trọng nói: "Tiểu Hắc, đêm nay giao cho em đi."

Nghe vậy, Tiểu Hắc và Ngốc Xít nhìn nhau, Tiểu Hắc do dự một lúc, nhìn vào mặt Tô Trạch Ninh nói: "Tiểu Đường Cao, mày thực sự ra ngoài được sao? Chủ mày không cho mày ra ngoài vào buổi tối, lại càng không cho mày đánh nhau đúng không, buổi tối mày lẻn ra ngoài đánh nhau có được không đấy?"

Hai con mèo con cũng đồng thời nhìn về phía Tô Trạch Ninh, chụm đầu lại, dùng thanh âm ai cũng có thể nghe thấy "thầm thì" với nhau.

Mèo em không chắc lắm: "Anh Tiểu Đường Cao đáng thương thật còn phải nghe lời chủ nhân sao?"

Mèo anh lạnh nhạt nói: "Nhất định là thật rồi, mày xem đi, anh Tiểu Đường Bánh ngày nào cũng đi theo chủ nhân. Cho nên có chủ nhân thật phiền phức."

Tô Trạch Ninh: ...

"Làm gì có." Gánh nặng làm thần tượng nặng nề mà vẻ mặt cậu vẫn thản nhiên nói: "Không có việc gì, chủ nhân em nghe lời lắm, em nói đông sẽ không đi tây."

Tiểu Hắc như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, xấu hổ cười nói: "Tao còn tưởng chủ nhân mày sẽ không để cho mày ra ngoài đánh nhau, tao sợ mày gặp rắc rối, nếu như mày có thể ra ngoài thì ổn rồi."

Có Tiểu Đường Cao ở, họ chắc chắn sẽ không thua!

"Chắc chắn rồi." Tô Trạch Ninh có hơi chột dạ trả lời.

Chỉ là một trận chiến, Phó Kiêu chắc chắn sẽ không có ý kiến.

"Ninh thiếu gia?" Quản gia rốt cuộc cũng lên tiếng gọi Tô Trạch Ninh, cậu Ninh thiếu gia thật hài hước khi nói chuyện với mèo, giống như có thể nghe hiểu được.

Tô Trạch Ninh quay lại, Tiểu Hắc nhân cơ hội nhảy khỏi người Tô Trạch Ninh, cậu nói: "Tiểu Đường Cao, chúng ta gặp nhau vào buổi tối."

Đàn mèo tốp năm tốp ba giải tán, cặp mèo anh em cũng bị mèo khác ngậm đi.

Tô Trạch Ninh đứng lên, vỗ vỗ lông mèo dính trên người nói: "Làm sao vậy? ông quản gia."

Đàn mèo rụng lông quá!

Quản gia cười nói: "Ninh thiếu gia, muộn giờ ăn tối rồi."

Tô Trạch Ninh mới phát giác bụng quả thật có hơi đói, cậu nhìn thư phòng trên tầng hai vẫn còn sáng, cậu nói mà không cần suy nghĩ: "Phó Kiêu chưa ăn sao? Cháu sẽ gọi anh ấy."

Quản gia sửng sốt nói: "Vâng, cám ơn Ninh thiếu gia."

Ở cửa thư phòng, Tô Trạch Ninh vừa mới gặp được thư ký Trương rời khỏi. Hôm nay sau khi gặp Dung Hàng, Phó Kiêu dường như có chuyện gì cần thư ký Trương liên lạc với nhà họ Dịch ở nước ngoài, hai người họ bận rộn rất lâu đến bây giờ thư ký Trương mới rời khỏi.

Mặc dù mối quan hệ giữa cậu và Phó Kiêu chưa công khai nhưng thư ký Trương đã biết, vì vậy cậu không giấu giếm hỏi: "Phó Kiêu còn chưa hết bận sao?"

Thư ký Trương đẩy chiếc kính gọng vàng và nói: "Không hết nhanh được." Trên thực tế, Phó Kiêu không chỉ bận rộn với các công việc Tinh Thần mà còn với việc đầu tư vào công ty Heishu Investment của mình.

Thật bất tiện khi giải quyết vấn đề đầu tư của Heishan tại Tinh Thần, Phó tổng đã bận rộn với cả hai bên trong nhiều năm, nói không khổ cực là giả đặc biệt trong mấy năm đầu tiên, nhiều người trong Tinh Thần không phục anh và Heisan Investment chỉ mới khởi bước bắt đầu, vào thời điểm đó, có thể nói rằng Phó tổng coi công ty như nhà của mình.

Tô Trạch Ninh không khỏi nhíu mày nói: "Vậy cũng phải ăn chút gì đó trước đã." Nếu không, thân thể suy sụp làm sao bây giờ.

Sau khi tạm biệt thư ký Trương, Tô Trạch Ninh không chút do dự tránh tị hiềm đẩy cửa thư phòng ra, dù sao cậu vẫn luôn ra vào thư phòng như chỗ không người, dưới thư phòng có một cánh cửa nhỏ dành cho cậu.

Trong thư phòng, Phó Kiêu hiếm khi đeo kính, người đàn ông anh tuấn lúc này trông có hơi khí chất của người trí thức, mà càng giống khí chất nhã nhặn hư hỏng hơn, trên tay phải anh là một tài liệu cao nửa lòng bàn tay mà, anh phải xử lý.

Tô Trạch Ninh không khỏi nghĩ đến một vấn đề.

Phó Kiêu có mệt không?

Đây có phải là cuộc sống anh ấy muốn?

Tô Trạch Ninh bước lên phía trước nhưng Phó Kiêu không ngẩng đầu lên đã hỏi: "Sao vậy?"

Tô Trạch Ninh nhìn một bên khuôn mặt anh, dưới ánh đèn, dung mạo anh rất sắc sảo, trông đặc biệt dịu dàng, trong lòng cậu có chút tự hào và lo lắng giống như một bảo vật thuộc về mình sợ người khác sẽ biết và cũng sợ người khác không biết.

Thấy Tô Trạch Ninh hồi lâu không có trả lời, Phó Kiêu ngẩng đầu cảnh giác hỏi: "Hửm? Làm sao vậy? Lại gạt anh làm chuyện xấu gì à?"

Tô Trạch Ninh: ...

Tất cả sự dịu dàng lưu luyến trong trái tim cậu biến mất hết!

Tô Trạch Ninh không khỏi tức giận nói: "Rốt cuộc hình tượng của em ở trong lòng anh là cái gì vậy?"

Trong mắt Phó Kiêu lộ ra sự vui vẻ, vươn tay kẹp cậu ở giữa mình và cái ghế, nhẹ nhàng chụt khóe môi cậu một chút: "Ba ngày không đánh muốn lật ngói." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top