Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 96. Tiểu Đường Cao bị đánh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 96. Tiểu Đường Cao bị đánh

Sau nửa đêm.

Phó Kiêu một tay cầm cục lông trắng đầu sỏ gây nên, đối diện với cái gương nhìn lông mèo khắp người cùng vết xước trên quần áo, sắc mặt tối tăm.

Cục lông bị xách giữa không trung, dùng chân che mắt, không dám nhìn vẻ mặt Phó Kiêu.

Tiểu Đường Cao vô cùng chột dạ.

Suốt đường đi, cậu không biết làm thế nào mà về cùng anh.

Không sai cậu làm nũng với Phó Kiêu.

Nhưng cậu không ngờ rằng anh thực sự sẽ giúp mình đánh nhau nha.

Phó Kiêu nghiến răng nghiến lợi nhìn cậu sau đó xách bỏ xuống đất.

Tiểu Đường Cao nhắm mắt đi theo anh từng bước, giống như một con chó theo đuôi trông rất buồn cười.

Phó Kiêu đảo mắt khinh bỉ nhìn cậu.

Anh quá rành rồi.

Cậu chỉ có lúc này mới ngoan nhất.

Chưa được mấy ngày sẽ khôi phục bản tính và hoàn toàn quên hết những gì đã làm ngày hôm nay.

Nhớ đến những việc tối nay mình làm, anh ước gì đêm nay chưa từng xảy ra cái gì.

May mắn thay, đêm dài yên tĩnh và không có ai xung quanh.

Nếu không, chắc mình sẽ bị coi là một kẻ biến thái ngược đãi mèo mất.

Kể từ khi gặp Tiểu Đường Cao, cuộc đời anh như ngựa phi nước đại vèo vèo mà anh không bao giờ ngờ tới.

Những gì trước đây anh không dám nghĩ cũng không dám làm thì bây giờ anh đã làm được hết.

Có tiếng meo meo meo từ bên ngoài cửa sổ.

Tiểu Hắc trở về cùng hai người, trong đồng tử màu vàng của nó đầy sùng bái nhìn Tiểu Đường Cao: "Tiểu Đường Cao, thú hai chân của mày lợi hại thật, hiện tại anh ta chính là đại ca của chúng ta."

Áp đảo đàn mèo, oai phong lẫm liệt.

Tiểu Đường Cao ngạo nghễ đứng lên, vẫy đuôi, ngẩng đầu kêu meo meo.

Tất nhiên Phó Kiêu rất lợi hại, cũng không coi xem chủ nhân của cậu là ai.

Sau khi chào tạm biệt hai người, Tiểu Hắc không thể không lập tức chạy đến bên cạnh Ngốc Xít, nói tin tức tốt này cho nó.

Nhưng sau khi Tiểu Hắc nói xong, không khỏi phiền não nhíu nhíu mày, nó chợt nhận ra rằng vậy đại ca bây giờ là thú chân của khu này ư? Nghe có chút kỳ quái, tại sao thú chân có thể chen lẫn với đàn mèo nhỉ?

Khi Tiểu Hắc đang rối rắm.

Ngốc Xít dường như nhìn ra được sự rối rắm trong mắt nó, cười ngọt ngào nói: "Meo meo, tại sao lại xem thú hai chân của Tiểu Đường Cao là người ngoài chứ, quan hệ bọn họ không bình thường mà, ví như cá khô mà anh cướp được thì em không được ăn sao? Địa bàn mà thú chân cướp được thì tại sao không tính là của Tiểu Đường Cao?

Tiểu Hắc dường như cảm thấy có gì đó không đúng nhưng không thể nói ra, vì vậy nó ngây ngốc gật đầu nói: "Hình như là vậy."

Kể từ đó, có thêm truyền thuyết lưu truyền hơn về Phó Kiêu trong đàn mèo, một con thú chân hung tàn xấu xí không lông và một con mèo vương trụi mông cấu kết với nhau làm việc xấu.

Thậm chí mỗi buổi sáng bọn nó còn nhốt những con mèo trong sân, làm những việc không thể diễn tả được.

Thật độc ác, thật trơ trẽn, thật đáng sợ!

Những con mèo ở phía bắc thành phố nơm nớp lo sợ kiếm ăn dưới quyền hai đại ma vương, mỗi ngày trải cuộc sống nước sôi lửa bỏng.

Và hai vị đại ma vương trong miệng chúng lúc này cũng đang làm điều tàn ác.

Tiểu Đường Cao bị Phó Kiêu ấn trong lòng và đánh vào cái mông thịt. Khuôn mặt Phó Kiêu hờ hững: "Gan lớn nhỉ."

Nhìn Tiểu Đường Cao làm những chuyện gì nào.

Hơn nửa đêm gạt mình lẻn đi đánh nhau.

Mình có để em ấy thiếu ăn hay thiếu mặc sao?

Sau khi bị phát hiện cũng không có lòng hối cải.

Chỉ biết cợt nhả với mình.

Tiểu Đường Cao bị đè lại, cậu xấu hổ lật người, giấu mông dưới thân và meo meo một cách đau khổ.

Cậu có sai hông?

Cậu cũng vô tội đúng chứ?

Nhưng giây tiếp theo, Phó Kiêu lại vươn tay ra, Tiểu Đường Cao cảnh giác giấu mông đi.

Phó Kiêu còn đánh cậu sao.

Nếu anh cứ như thế thì sau này sẽ mất đi cậu cho xem.

Ai ngờ, Phó Kiêu vươn tay nhẹ nhàng nhấc bàn chân trước bị thương của cậu lên, sau đó cẩn thận đặt bên miệng hôn nhẹ một cái, ánh mắt khẽ run: "Còn đau không?"

Cục lông trắng xám sửng sốt một lúc, nó ngước đôi mắt xanh thẳm nhìn Phó Kiêu, sau đó lắc đầu, ngọt ngào meo meo rồi vươn đầu ra cọ cọ vô cùng thân thiết trên tay anh, cuối cùng còn dùng chiếc lưỡi nhỏ màu hồng liếm một tay nước miếng.

Cũng may, Phó Kiêu không tức giận.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Tiểu Đường Cao, cơn giận của Phó Kiêu có to mấy cũng biến mất. Bình thường trước mắt là một bé mèo xinh đẹp, dễ thương và ngoan ngoãn mà giờ đã bẩn thỉu, màu tuyết trắng biến thành màu trắng xám, trên người dính đầy bùn đất và lá rụng, nó đáng thương lén lút ngước nhìn anh, sợ anh nổi giận.

Phó Kiêu xách nó vào phòng tắm, thở dài khi nghĩ đến bộ lông dày của Tiểu Đường Cao.

Sau khi tắm xong, trên giường Phó Kiêu.

Anh nhìn cục lông thơm phức trong lòng, không nhịn được hôn một cái, sau đó thỏa mãn nhắm mắt lại.

Trong lòng anh, bụng Tiểu Đường Cao cũng phập phồng theo, cậu ngủ cực kỳ say, hiển nhiên đang mơ một giấc mơ đẹp.

Trong giấc mơ, Tiểu Đường Cao nhìn thấy ông lão râu bạc một lần nữa.

Ông ấy cười tủm tỉm nói: "Chúc mừng cháu, nhiệm vụ của cháu sắp hoàn thành rồi."

"Sắp?" Tiêu Đường Cao nhạy bén cảm giác được có gì đó không đúng, ý là nói vẫn chưa hoàn thành sao: "Còn vấn đề nào hả?"

Tống Minh Vi bị bắt giam rồi mà.

Ông lão dường như nhận ra mình đã nói sai, bất luận Tiểu Đường Cao có hỏi thế nào, ông cũng không chịu nói.

Tiểu Đường Cao ngừng hỏi và nghĩ về một vấn đề khác: "Sau khi hoàn thành rồi, cháu có thể về nhà không?"

Ai ngờ, ông lão lại càng luống cuống, hầm hầm để lại một câu: "Cháu cố lên." Sau đó lại biến mất.

*

Đêm nay Phó Kiêu không phải là người duy nhất không ngủ được.

Tại nhà Phó Duy, hắn tự nhốt mình trong phòng tối, tự ôm lấy mình, đầu tựa vào hai đầu gối, bả vai hơi thả lỏng, trong đầu hắn hồi tưởng buổi nói chuyện với Khổng tổng, à không, phải nói là ông ngoại mới đúng.

Mẹ ôm hận mà chết, mình cứ thế nhẹ nhàng buông tha cho những người họ Phó đó sao?

Mình coi họ như người thân nhưng họ thì sao?

Và tin tức cha ngoại tình là cọng rơm cuối cùng đè sập con lạc đà, dĩ nhiên do ông nội nói cho mẹ.

Tại sao ông nội lại nói với mẹ, chẳng lẽ trong lòng ông ấy không quan tâm đến sự sống chết của mẹ một chút nào?

Có lẽ trong lòng ông nội, mẹ và mình chỉ là nỗi ô nhục của nhà họ Phó.

Thật ra ông nội chưa từng để mình vào mắt, đại khái trong lòng ông, mình cũng như mẹ không thể lên mặt bàn.

Điều duy nhất ông hài lòng chỉ có đứa cháu trai lớn mà ông vô cùng nhớ nhung.

Một người cha đạo đức giả và anh trai coi thường mình.

Những người đó chưa bao giờ coi mình là người thân.

Sự hận thù điên cuồng trào dâng trong lòng hắn, đối với cái gọi là người nhà.

Sau cùng cuộc trò chuyện, ông ngoại cho mình số điện thoại, ông nói với mình, ông hy vọng mình suy nghĩ cẩn thận rốt cuộc có nên cầm lại một phần thuộc về mình không, nếu như mình suy nghĩ cẩn thận rồi gọi số đó.

Trong mắt Phó Duy hạ quyết tâm. Lấy điện thoại ra và bấm số đó.

Nhưng khi hắn nhấn nút cuối cùng, đột nhiên nhớ đến một đôi mắt đen lãnh đạm.

*

Sáng hôm sau.

Cục lông trắng được tắm thơm phức nằm nhoài trong lòng Phó Kiêu, đã bị anh lay tỉnh, nó mơ mơ màng màng dưới yêu cầu của anh biến thành Tô Trạch Ninh.

Một ông lão có khuôn mặt hiền từ, là bác sĩ gia đình của nhà họ Phó, nhìn vào cổ tay của cậu và cười nói: "Không sao đâu, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian ngắn sẽ ổn thôi."

Lúc này mới Phó Kiêu mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Vốn dĩ Phó Kiêu có việc phải làm. Hôm nay anh hẹn gặp mặt Dung Hàng để giải quyết một chút chuyện của Dịch Ninh.

Dù sao Tiểu Đường Cao vẫn còn mang thân phận của Dịch Ninh, cần phải được giải quyết.

Nói một cách ích kỉ, anh không muốn Tiểu Ninh đi.

Nhưng Tiểu Ninh bị thương, anh cũng lo lắng về việc để một mình cậu ở bên cạnh.

Dù sao cũng là một con mèo nửa đêm lẻn ra ngoài kéo bè kéo lũ đánh nhau, không thể hy vọng nó ngoan ngoãn ở nhà.

Hai người vừa đi xuống lầu.

Sáng sớm, nhà họ Phó đã có khách đến thăm.

Trong phòng khách, một người đàn ông đẹp trai đang ngồi quay lưng về phía bọn họ, dáng người cao lớn, nghe thấy giọng nói phía sau liền quay đầu lại, anh ta có mái tóc đen, đôi mắt xanh lam, ánh mắt liếc nhìn Tô Trạch Ninh, anh ta hơi sửng sốt, sau đó cười nói với Phó Kiêu: "Đã lâu không gặp, A Kiêu."

Phó Kiêu khẽ nhướng mắt: "Dịch Tu, rốt cục anh cũng có thời gian lăn qua tóm em trai về nhà nhỉ."

Dịch Tu cười nói: "Phó tổng đã lên tiếng, nếu chúng tôi không đến thì anh đóng gói gửi về luôn, có thể không đến sao?"

Thật ra theo lý thì ngay cả khi Phó Kiêu đã nói một cách gay gắt, Dịch Tu cũng không muốn đến.

Nếu anh ta ép Dịch Ninh về có lẽ thằng nhóc sẽ hận anh đến hết đời.

Còn không bằng để Phó Kiêu động thủ.

Chỉ tiếc là Phó Kiêu quỷ quyệt thế nhưng đâm chọt đến chỗ cha anh ta, thậm chí còn khiến bản thân cũng bị mắng mỏ.

Vừa vặn vợ chồng dượng nhà anh ta gần đây mang nỗi đau mất con nên muốn về nước giải sầu.

Anh ta là con cháu nên dẫn bọn họ giải sầu thuận tiện mang Dịch Ninh đi.

Nhớ tới bản tính của thằng nhóc thối đó.

Dịch Tu xoa trán đau đầu.

Lúc này anh ta nhìn thấy thiếu niên tóc đen mắt xanh sau lưng Phó Kiêu, hai mắt cậu sáng ngời tò mò nhìn mình.

Ngoan ngoãn lại nghe lời.

Quả thực là em trai mà mình muốn.

Anh ta đã nhìn thấy ảnh chụp Dịch Ninh gửi, đây là người thay thế mà em trai đã tìm đến.

Ánh mắt anh ta nhìn tới nhìn lui giữa Phó Kiêu và thiếu niên, khó trách Phó Kiêu nóng lòng muốn bắt em trai trở về.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đối chiếu với ảnh thì thiếu niên trông đẹp hơn.

Còn có dấu hiệu mái tóc đen mắt xanh của nhà họ Dịch, nếu không phải xác định trong nước không có anh em họ, anh ta thật sự sẽ cho rằng thiếu niên cũng là người của nhà họ Dịch.

*************** 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top