Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 97. Thân phận mới của Tiểu Đường Cao.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 97. Thân phận mới của Tiểu Đường Cao.

Phó Kiêu nổi giận: "Đi thôi."

Tô Trạch Ninh tò mò nhìn người đó, ghé vào tai Phó Kiêu thì thầm: "Phó Kiêu, anh ta là ai vậy?"

Dịch Tu nghe được, cười hào sảng với Tiểu Ninh lộ ra hàm răng trắng noãn.

Phó Kiêu trừng mắt nhìn anh ta: "Một người không quan trọng."

Dịch Tu không phục lôi kéo Tô Trạch Ninh làm quen: "Nè cậu, tôi là anh trai của Dịch Ninh."

Thiếu niên này là do em trai tìm tới, có lẽ có quan hệ không tệ với em trai.

Nhưng khi Tô Trạch Ninh nghe thấy liền ghét bỏ lắc đầu.

Đến bây giờ, cậu vẫn chưa quên nỗi oan ức và bị cướp đồ ăn lúc trước.

Câu nói kia của Dịch Tu thành ra phản tác dụng, là anh trai của Dịch Ninh cũng không phải là người tốt.

Ba người họ đến một trang viên, ở trung tâm thành phố, phong cảnh tuyệt đẹp.

Ngoài sân, một con mèo hoa cáo độc nhãn đang nhàn nhã phơi nắng, lười biếng nhìn mọi người, sau đó kinh hãi nhảy lên không trung, nó hoảng sợ kêu meo meo với Phó Kiêu.

Như thể chẳng khác nào gặp ma.

Phó Kiêu: ...

Tô Trạch Ninh: ...

Thật là đời người nơi nào mà không gặp lại.

Đây chẳng phải là con mèo vào tối hôm qua sao?

Phó Kiêu hờ hững kéo Tô Trạch Ninh tiếp tục bước đi.

Sau đó con mèo hoa cáo kêu thê thảm còn lùi lại mấy bước.

Dịch Tu xoa mũi, ngập ngừng nhìn con mèo hoa cáo độc nhãn rồi nhìn Phó Kiêu.

Con mèo này rất sợ Phó Kiêu, có lẽ nào...

Nhưng Phó Kiêu không giống loại người đó.

Tô Trạch Ninh dừng lại, bình tĩnh nhìn con mèo đó.

Nó phì nhiêu như thổ phỉ, hung hãn dị thường trong nháy mắt trở mình lộ ra cái bụng, bốn cái chân hướng lên trời nghiêng đầu về phía Tô Trạch Ninh và Phó Kiêu tỏ vẻ đáng yêu kêu: "Meo meo~"

Dịch Tu: ...

Tiếng kêu meo meo này hoàn toàn không tương xứng với hình tượng cường tráng của nó, tuyệt đối không không đáng yêu chút nào mà ngược lại có một loại cảm giác lực sĩ Barbie.

Tô Trạch Ninh không quan tâm, ôm lấy con mèo hoa cáo độc nhãn, Phó Kiêu bất đắc dĩ nhìn cậu, cậu thì thầm vào tai anh nói: "Hôm qua chính nó bắt nạt em."

Phó Kiêu nhìn con mèo nói: "Vậy em cẩn thận một chút, đừng để bị cào trúng."

Sau đó, trong ánh mắt không dám nhúc nhích của con mèo, Tô Trạch Ninh mỉm cười và ôm nó điên cuồng chà đạp.

Dịch Tu bị nhét một miệng thức ăn cho chó: ...

Vừa đến viện tử mà Phó Kiêu đã đặt chỗ trước, chợt nghe thấy tiếng Dịch Ninh la lên.

Thiếu niên mặc áo khoác da có mái tóc đen kiêu ngạo, ngẩng đầu bướng bỉnh nhìn Dung Hàng rồi lại chỉ vào một người khác: "Anh muốn đuổi em đi hả? Chỉ vì cậu ta sao?"

Dịch Ninh chỉ vào idol mà Tô Trạch Ninh cũng biết, chính là idol cùng đoàn phim lúc ấy.

Idol im lặng như chim cút, khuôn mặt cậu ta đầy xấu hổ.

Chỉ là muốn cùng bạn bè ở trong trang viên nghỉ ngơi vào một ngày cuối tuần thì nhìn thấy đàn anh nên cậu ta lễ phép chào hỏi, cũng không biết tại sao bây giờ lại thành như vậy.

Vẻ mặt của Dung Hàng có vẻ nổi giận nhưng anh ta vẫn tốt tính cảm thấy có lỗi nên mỉm cười với idol, sau đó nói với Dịch Ninh: "Tiểu Ninh, cậu đừng nói sang chuyện khác, chuyện của cậu không liên quan gì đến Sở Gia. Cậu vẫn đang học mà không quan tâm đến chuyện trường lớp sao? Huống chi người nhà cậu cũng lo lắng."

Nghe Dung Hàng giải thích, sắc mặt Dịch Ninh tốt lên rất nhiều, thản nhiên không hề có lòng hối cải trả lời :"Chuyện trường học em sẽ lo. Còn chuyện gia đình, em không có người nhà, em là cô nhi!"

Tô Trạch Ninh: ...

Cậu quay đầu nhìn vẻ mặt Dịch Tu, anh trai của cô nhi -- sắc mặt Dịch Tu phi thường không ổn.

Phó Kiêu có nói đại khái một chút chuyện của Dịch Ninh với anh ta, cũng biết Dịch Ninh gạt người trong nhà ra ngoài.

Dịch Ninh có người nhà nhưng cậu ta dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để được ở bên Dung Hàng.

Dịch Tu lạnh lùng tiến lên: "Dịch Ninh, em giỏi đấy."

Hai anh em như tạc từ cùng một khuôn, ai cũng có thể nhìn ra quan hệ huyết thống.

Dịch Ninh nhìn Dịch Tu xuất hiện, sắc mặt rốt cục cũng hoảng sợ, cảnh giác lui về phía sau một bước: "Anh, sao anh lại tới đây?"

Dịch Tu tức giận nói: "Đừng, tôi không phải anh trai cậu. Cậu không phải là cô nhi sao!"

Dung Hàng đau đầu xoa xoa trán, nói với Dịch Ninh: "Mau giải thích."

Tính cách Dịch Ninh lập dị cắn môi khi nghe thấy, thế nhưng bất ngờ nói với Dịch Tu: "Em xin lỗi, em, em..."

Nửa câu sau ngập ngừng hồi lâu không nói ra.

Lời xin lỗi này khiến Dịch Tu kinh hãi, anh ta biết rõ em trai mình khó trị như thế nào, mà bây giờ lại thành thật ở trước mặt Dung Hàng, cho dù em trai có nghịch ngợm đến đâu, cũng chỉ có anh ta mới được dạy dỗ.

Trong lòng Dịch Tu có chút buồn bực, không khỏi nheo mắt lại: "Tiểu Ninh, lại đây, theo anh về nhà."

Dịch Ninh nhìn Dung Hàng, không chút suy nghĩ liền từ chối: "Em không đi."

Dịch Tu cười lạnh: "Chuyện này không do em quyết định."

Dung Hàng thở dài: "Tiểu Ninh, đừng tùy hứng nữa, cậu mau về nhà với anh trai đi." Nếu không phải vài ngày trước Phó Kiêu nói cho anh ta biết thân phận của Dịch Ninh thì anh ta chẳng hay biết gì, nghĩ rằng Dịch Ninh là thiếu niên đáng thương bơ vơ không chỗ nương tựa.

Tính tình Dịch Ninh ngang ngược: "Em không đi."

Dịch Tu: "Em không đi thì anh đánh gãy chân em mang về cũng thế thôi."

Dịch Ninh không sợ hãi, vươn chân dài trong chiếc quần jean: "Chân đây, có giỏi anh đánh đi."

Dịch Tu tức chết đi được, làm sao anh lại có một người em trai như vậy?

Anh ta nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Tô Trạch Ninh ở sau lưng Phó Kiêu đi theo nhìn xem cuộc vui mà nói với Dịch Ninh: "Sao em không hiểu ra nhỉ? Em nhìn Tiểu Ninh rồi nhìn mình lại đi!"

Dịch Ninh nhìn Tô Trạch Ninh, cậu ta không ngu ngốc kể từ khi để cậu làm thế thân, cậu ta đã âm thầm chú ý bên kia, cũng biết một số chuyện về Tô Trạch Ninh, chẳng hạn như việc Tô Trạch Ninh bây giờ đã sống gần nhà Phó Kiêu, cậu ta nhếch môi khinh thường, sau đó không khách khí nói với Dịch Tu: "Anh thích cậu ta thì anh mang về làm em trai anh đi."

Cậu idol không nhịn được xen mồm khuyên nhủ: "Này cậu trợ lý, cậu nên về nhà sớm một chút đừng để cha mẹ lo lắng. Ngành giải trí rất phức tạp, cậu còn trẻ sẽ chịu thiệt đấy." Cậu idol cho rằng Dịch Ninh muốn đi theo làm trợ lý cho minh tinh lớn để về sau làm người mới dễ ra mắt, vì cậu idol từng trải qua điều đó rồi không nhịn được khuyên nhủ.

Dịch Ninh lạnh lùng nói: "Chuyện của tôi không đến phiên anh xen vào, ở đây anh là cái thá gì hả? Một idol minh tinh mười tám tuyến không biết tự lượng sức mình."

Tô Trạch Ninh không nhịn được nữa, tức đến ngứa cả răng, trong đoàn phim Dịch Ninh đã đắc tội rất nhiều người, mỗi lần đều là Dung Hàng đi thu dọn tàn cục, một bên cậu tức giận véo cái đệm thịt mềm mèo hoa cáo, một bên nói với Dịch Ninh: "Dịch Ninh, cậu dựa vào đâu mà không quay về? Cho tới nay đều là anh Dung Hàng hảo tâm giữ cậu, cậu đoán anh ấy sẽ không làm bất cứ điều gì với cậu nên mới không sợ hãi chứ gì? Cậu gây ra bao nhiêu rắc rối cho anh ấy mà trong lòng không cắn rứt hả? Miệng cậu nói dễ nghe thật đấy, muốn giúp Dung Hàng nhưng cậu tự làm bản thân cảm động thì có, căn bản không cần biết Dung Hàng có cần hay không, cậu chỉ đang thỏa mãn với cảm giác chăm sóc anh ấy mà thôi."

"Không, tôi không có!" Dịch Ninh trừng mắt phản bác, trong đôi mắt nhìn vào Tô Trạch Ninh gần như có thể phun ra lửa giận.

Người này đổi trắng thay đen! Không phải vậy.

Tô Trạch Ninh không sợ Dịch Ninh, dù sao cậu cũng là mèo vương, cảnh tượng nào mà chưa từng thấy qua.

Nhưng mà cậu nhìn đôi chân dài của Dịch Ninh đá người cũng rất đau đấy bèn len lén trốn đằng sau Phó Kiêu, cậu thò đầu từ phía sau anh ra nói: "Cậu coi thường những người bên cạnh Dung Hàng vì danh lợi, nhưng thật ra cậu còn không bằng bọn họ, ít nhất có thể làm cho nam thần vui vẻ hài lòng còn cậu chỉ biết gây thêm phiền toái."

Hả? Nam thần?

Phó Kiêu nheo mắt, một bàn tay ôm qua eo Tô Trạch Ninh.

Làm gì có, mình không phải người như vậy!

Dịch Ninh nhìn Phó Kiêu ôm eo Tô Trạch Ninh, lửa giận bùng lên trong đầu, cậu ta nói một cách bừa bãi: "Cậu dựa vào đâu mà nói vậy? Nếu không phải có tôi thì làm sao cậu có thể quyến rũ được Phó Kiêu? Trong lòng cậu lén lút vui sướng chứ gì, đừng có giả vờ dạy dỗ tôi..."

Rõ ràng là Phó Kiêu quyến rũ cậu mà?

Tô Trạch Ninh tức giận ôm con mèo trong tay lao ra nhưng bị Phó Kiêu kéo lại và ôm vào lòng.

"Dựa vào cái gì à?" Phó Kiêu cười cười, miệng lặp đi lặp lại câu này, sau đó thừa dịp mọi người không hiểu, anh cúi người hôn lên môi Tô Trạch Ninh rồi nhìn mọi người xung quanh và nhìn Dịch Ninh nói: "Vì sau này một nửa Tinh Thần cũng có phần em ấy, em ấy cũng là ông chủ của Dung Hàng, sao nào? Có tư cách dạy dỗ cậu chưa?"

Mặt Tô Trạch Ninh đỏ bừng, hai tay buông lỏng, con mèo hoa cáo bị chà đạp trong ngực đến biến dạng oán hận nhìn hai người rồi chạy xa.

Cậu nhanh chóng tỉnh táo lại, vội vàng nhìn về phía Phó Kiêu, đột nhiên phát hiện phòng bên cạnh có ánh sáng phản chiếu đặc thù hình như là ống kính.

Là cameras?

Cậu quay đầu lại nhìn lần nữa nhưng không có gì ở đó.

Có lẽ là cậu suy nghĩ quá nhiều.

Dịch Tu thấy vẻ mặt lạnh lùng của Phó Kiêu, anh ta xoa xoa trán, kiên quyết nói với Dịch Ninh: "Dịch Ninh, anh nói lại lần nữa cho em biết, lần này anh tới đây không phải để hỏi ý kiến em, anh tới để thông báo cho em biết mà thôi, em chuẩn bị xong thì chờ cô họ thư giãn xong thì em trở về cùng bọn anh."

Chuyện Dịch Ninh vốn không hay ho gì, Phó Kiêu cũng mất hứng may mà kết quả tốt, anh và Tô Trạch Ninh ở bên nhau nên anh mới không so đo.

Thằng em ngốc của anh ta đúng là nồi nào úp vung nấy. Dịch Tu nói: "Dung Hàng đã bàn bạc xong với bọn anh rồi."

Dịch Ninh không thể tin được nhìn Dung Hàng.

Dung Hàng gật đầu: "Tiểu Ninh, cậu về nhà đi."

Dịch Ninh muốn phản bác điều gì đó.

Dịch Tu cười: "Dịch Ninh, em biết đấy, anh không ngại đánh gãy chân em và mang về nhà."

Dịch Ninh run lên, anh trai cậu ta không giống như nói đùa nữa.

Lúc này, di động của Dịch Tu vang lên, anh ta bắt máy trở lại thành con trai cả của Dịch hào hoa phong nhã: "Cô ạ, cô và dượng đã lên đường về đến sơn trang sao? Được ạ, cháu sẽ đợi cô ở đó, vưa lúc cháu có một vài người bạn muốn giới thiệu cho hai người."

Ở đầu kia điện thoại.

Trên đường phố ồn ào, người phụ nữ tóc xoăn màu đen dịu dàng cúp điện thoại, nói với người đàn ông tao nhã bên cạnh: "Bá Luân, lát nữa chúng ta đi gặp bạn bè của Tiểu Tu và Tiểu... Dịch Ninh nhé."

Cái tên đó vẫn là nỗi đau trong lòng họ không thể chạm tới.

Thế giới vẫn đang nhộn nhịp nhưng nó không liên quan gì đến họ.

Tô Bá Luân chỉnh lại chiếc khăn choàng của vợ rồi vuốt mái tóc đen của vợ và nhìn vào đôi mắt buồn sâu thẳm của bà, do dự muốn nói lại thôi cuối cùng hôn lên trán vợ và nói: "Ừm, bông hồng nhỏ của anh."

Hai người rẽ vào một góc phố và tiếng hát vang lên từ góc phố...

"Anh sẽ làm một chiếc giường hoa hồng cho em và một ngàn bó hoa."

Dịch Y kéo tay Tô Bá Luân, lo lắng nhìn xung quanh và nói: "Bá Luân, hình như em nghe thấy bài hát mà anh viết, đó là giọng của Tiểu Ninh, em không nghe nhầm đâu, đó là giọng của Tiểu Ninh."

Tô Bách Luân sửng sốt một chút, nhìn xung quanh nhưng không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào.

Hai người nhìn nhau. Thật ra chuyện này cũng không phải lần đầu tiên xảy ra.

Mỗi một lần đều thất vọng.

Họ vẫn đang chờ đợi điều gì đây?

Tay Dịch Y che mặt và khóc nức nở.

Rõ ràng họ đã tự tay giấu hoàng tử bé của mình trong một khu rừng xinh đẹp.

Thế nhưng họ vẫn không cam lòng.

Tô Bá Luân không nói thêm gì, ông nhẹ nhàng lau đi nước trên khóe mắt vợ, đè nén nỗi đau rồi hôn xuống bên trán thái dương bà: "Sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi, mọi chuyện rồi sẽ khá hơn." Sau đó ông ôm lấy vợ, đi càng lúc càng xa.

Mà họ gặp thoáng qua một đôi yêu nhau, cô gái cắm tai nghe điện thoại và nói với chàng trai: "Tai nghe của anh chẳng dùng được gì cả. Anh xem đi, thú vị đấy chứ, người này hát thu hút rất nhiều mèo đấy". ."

Trong đoạn phim nhỏ trên điện thoại di động, thiếu niên tóc đen đang cười ngọt ngào, không bệnh tật không âu lo, vui vẻ khỏe mạnh. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top