Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 98. Kế hoạch bại lộ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 98. Kế hoạch bại lộ.

Dịch Tu vừa cúp điện thoại.

Dịch Ninh hung hăng lườm anh ta và nhìn mọi người rồi lao ra cửa.

Nhưng lúc này, thời tiết trở nên u ám, trời sắp mưa rồi.

Dung Hàng lo lắng, chuẩn bị đuổi theo.

Dịch Tu chặn lại: "Đừng để ý đến nó, cứ để cho nó đi đi." Tuy anh ta nói nặng lời nhưng thực ra anh ta cũng là người cưng chiều Dịch Ninh nhất, ngày nào anh ta cũng theo phía sau Dịch Ninh dọn dẹp mớ cục diện rối rắm hỗn độn, lần này không dễ gì mới hạ quyết tâm xử lý cậu ta.

Nhưng khi thấy Dịch Ninh bỏ chạy, anh ta vẫn thường xuyên nhìn quanh về hướng ấy.

Đúng là đời trước thiếu nợ thằng em nghiệp chướng mà.

Thấy vậy, Tô Trạch Ninh nói: "Ở gần đây, Dịch Ninh chưa từng đến, một mình cậu ấy chạy đi chỉ sợ sẽ bị lạc, tính tình lại ngang ngạnh, nhất định sẽ không cúi đầu trước, nếu trời đổ mưa thì cậu ấy sẽ bị bệnh còn chậm trễ cho việc các người trở về, tốt nhất anh nên tìm cậu ấy."

Dịch Tu cảm kích cười với Tô Trạch Ninh, ân cần nói: "Vậy tôi đi đón nó về, để tránh nó gặp mưa lại bị ốm làm chậm trễ việc trở về của chúng tôi."

Tô Trạch Ninh nhìn bóng dáng Dịch Tu đi ra ngoài và thở dài.

Cậu là con trai duy nhất và không có anh trai.

Nhưng cậu nghĩ Dịch Tu nhất định là một người anh trai tốt.

Thấy vậy, Phó Kiêu xoa nhẹ mái tóc Tô Trạch Ninh với ánh mắt dịu dàng.

Tiểu Ninh của anh cho tới bây giờ luôn như vậy.

Phó Kiêu ngồi xuống và trò chuyện với Dung Hàng.

Dung Hàng cười khổ: "Có lẽ tôi quá dễ lừa, tôi thật sự coi cậu ấy như em trai." Nếu không phải Phó Kiêu nói cho anh ta biết thân phận của Dịch Ninh thì anh ta vẫn không biết gì, vẫn xem là em trai thế nhưng Dịch Ninh có quá nhiều điều muốn giấu anh ta.

Thậm chí ngay từ đầu anh ta nghĩ đến lần vô tình gặp được cũng không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Phó Kiêu không cho là đúng: "Bất quá có lòng mà vô tâm, anh thẳng thắn mà rộng rãi tất nhiên không biết gì."

Dung Hàng vẫn không hiểu: "Cậu ấy là thiếu gia nhà họ Dịch, sao lại tìm đến tôi."

Phó Kiêu nhớ ra: "Khi Dịch Ninh còn nhỏ, bởi vì một vài nguyên nhân nên ở trong cô nhi viện trong nước một thời gian ngắn và đã xảy ra một số chuyện tồi tệ, sau đó, nhà họ Dịch mới chuyển hết ra nước ngoài."

Ánh mắt Dung Hàng đảo đảo, nhớ tới gì đó, khẽ thì thầm: "Cô nhi viện?"

Tô Trạch Ninh thò đầu ra hỏi: "Anh nhớ ra gì hả?"

Dung Hàng lắc đầu: "Tôi thật sự không có ấn tượng gì."

Thấy vẻ mặt quan tâm của Tô Trạch Ninh, Phó Kiêu nhướng mày nói: "Tiểu Ninh, bụng anh hơi đói, em đi xem nhà ăn có gì ăn không?"

Hai mắt cậu sáng lên, sờ sờ cái bụng đang réo rắt nói: "Ừm."

Vừa đi ra ngoài, Tô Trạch Ninh phát hiện mình cũng không biết nhà ăn ở nơi nào, không nhìn thấy nhân viên chung quanh, đúng lúc cậu hết đường xoay xở.

Nhưng may mắn thay, oan gia ngõ hẹp khiến cậu gặp lại người quen cũ.

Con mèo hoa cáo độc nhãn ung dung nằm giữa đình phơi nắng thong thả quẫy đuôi, vô cùng tự tại.

Tô Trạch Ninh cười hắc hắc hai tiếng, đi về phía con mèo.

Không phải đã có một con mèo dẫn đường sẵn ư? Còn lo không tìm thấy con đường gần nhanh nhất sao?

Nhưng ngay sau đó Tô Trạch Ninh đã hối hận.

Tô Trạch Ninh chỉ vào bức tường cao hai mét trước mặt và thản nhiên hỏi: "Đây là nhà ăn mà mi nói hả? Mi coi tôi là kẻ ngốc đúng không?"

Con mèo hoa cáo độc nhãn được giải nỗi oan sỉ nhục cãi lại: "Rõ ràng là trèo tường qua mà! Tao không có nói dối mày."

Tô Trạch Ninh nhìn bức tường cao hai, ba mét cùng với ngón tay trắng nõn thon dài, cậu thất vọng thở dài chấp nhận bắt đầu tìm đường.

Cuối cùng quay trở lại đường cũ, cậu cũng nhìn thấy hai người sống, một già một trẻ đang nhỏ giọng nói chuyện gì đó, cậu như gặp được cứu tinh nên phấn chấn đi qua, hai người bên kia hình như cũng phát hiện ra cậu, hai người vốn đang nói chuyện với nhau ngay lập tức tách ra.

Lúc này Tô Trạch Ninh mới phát hiện hai người đó không phải là Phó Duy và Khổng tổng sao?

Sao hai người họ lại ở đây?

Tô Trạch Ninh không khỏi nhíu mày, nghi hoặc nhìn qua lại giữa hai người, giữa bọn họ rốt cuộc có mối quan hệ gì?

Sắc mặt Phó Duy có vẻ hơi mất tự nhiên trước khi Tô Trạch Ninh nói: "Thật trùng hợp, tôi và ông ấy đang ở gần công ty. Chúng tôi đến đây để bàn chuyện về công ty, không ngờ ở đây còn gặp được cậu."

Hắn vừa dứt lời.

Con mèo hoa cáo độc nhãn ở dưới chân Tô Trạch Ninh khinh thường kêu meo meo...

"Hắn lừa mày đấy, tao đã nghe hết bọn họ nói chuyện trước đó, hắn gọi ông già đó là ông ngoại, thú hai chân mấy người là kẻ dối trá."

Tô Trạch Ninh: ! ! !

Nhìn thấy vẻ mặt của Tô Trạch Ninh, lòng Phó Duy căng thẳng đáng lẽ họ không lộ ra mới đúng, hiện tại không ai biết thân phận của hắn và ông ngoại, thậm chí hắn còn không nói với Giai Trà, hắn bình tĩnh lại và nói: "Cậu đi cùng anh trai tôi hả? Thật là một sự trùng hợp."

Con mèo hoa cáo độc nhãn vừa liếm sau lưng mất cả hình tượng vừa khinh bỉ kêu meo meo trong khi liếm chân sau--

"Dối trá! Hắn cùng với ông già kia đều biết anh trai hắn tới, bọn họ vừa mới nói anh trai hắn tới nên kế hoạch tiến hành thuận lợi.

Khổng tổng cũng mỉm cười hòa ái không nhìn ra chút manh mối nào nói với Tô Trạch Ninh: "Đây không phải là trợ lý bên cạnh Phó tổng sao? Quả nhiên là nhân tài cũng như Phó tổng, bên cạnh anh ta đều là thanh niên tài giỏi. Người bên cạnh tôi nếu thông minh được một nửa như mấy đứa thì nửa đêm tôi cười tỉnh ngủ."

Con mèo hoa cáo độc nhãn lắc đầu, khinh thường loài người, không nể tình xốc lên gốc gác hai người không còn một mảnh: "Nói dối! Trước đó ông ấy có nói Phó tổng vô tài vô năng, muốn cho cháu ngoại mình lên thay!"

Tô Trạch Ninh:........

Tô Trạch Ninh nhìn Phó Duy cùng Khổng tổng không hề phát giác, ánh mắt cậu phức tạp cười cười với hai người: ""Khổng tổng khen quá rồi, tôi với Phó tổng chỉ đến đây gặp bạn thôi, không ngờ trùng hợp như thế."

Cậu không biết nên khiếp sợ với mối quan hệ giữa Phó Duy và Khổng tổng hay đồng tình cho bí mật cho bọn họ cứ thế bị một con mèo không nể tình chọc vỡ ngay trước mặt.

Một tay cậu vớt con mèo lên, tỏ sắc mặt cho nó biết rồi nói với hai người: "Tôi đi trước, hai người cứ từ từ tán gẫu về Phó Kiêu."

Phó Duy ngừng thở.

Tô Trạch Ninh vội vàng nói: "Không phải, ý tôi nói là hai người cứ từ từ tán gẫu, Phó Kiêu còn đang chờ tôi."

Nói xong, cậu bước đi.

Khổng Linh Hạc và Phó Duy ở lại cùng nhẹ nhàng thở ra.

Phó Duy lo lắng: "Cậu ta có nghe thấy không nhỉ?"

Khổng Linh Hạc nghĩ nghĩ: "Không, chúng ta cách xa vậy, cậu ta không thể nghe được."

Phó Duy hơi do dự: "Chúng ta thật sự phải làm như vậy?"

Khổng Linh Hạc thở dài: "A Duy, từ trước đến nay Phó Kiêu luôn cẩn thận, nay nắm bắt được mấy tấm ảnh chụp đúng là cơ hội ngàn năm một thuở, cháu đừng mang lòng dạ đàn bà. Huống chi cháu cũng không có oan uổng cho Phó Kiêu, nó dám làm còn không dám nhận sao?"

Phó Duy không còn do dự: "Vâng."

Khổng Linh Hạc cảm thấy mỹ mãn chun chút dặn mãi: "Chuyện quan trọng, cháu nhớ giữ bí mật, đừng nói với bất kì ai."

Phó Duy gật đầu: "Cháu tự biết chừng mực."

Mà dưới chân họ, chỉ có một con mèo hoa cáo độc nhãn ung dung phe phẩy cái đuôi.

Một lát sau, con mèo hoa cáo chạy ra còn thiếu niên tóc đen cầm theo hai con cá khô vừa mới chiên từ nhà bếp chặn đường nó còn nhe răng nanh: "Nói hết những gì bọn họ nói cho tôi biết và cá khô cho mi thế nào?"

Con mèo hoa cáo độc nhãn cười khinh khỉnh: "Cái gì? Chỉ hai con cá khô mà đã muốn thu mua tao hả?" Nó là con mèo từng trải đời, được người giang hồ xưng là meo gia độc nhãn há chỉ có hai con cá khô làm sao thu mua được nó.

Tô Trạch Ninh sửng sốt toát ra sự khâm phục, đại khái đây là con mèo có liêm sỉ nhất mà cậu từng gặp, cậu nghiêm túc hẳn: "Vậy mi muốn thế nào mới nói?". Mèo trong sân nhà cậu đều vì cá nhỏ mà bán đứng linh hồn, qua thời gian lâu, cậu còn tưởng rằng tất cả mèo đều như vậy.

Là do cậu nông cạn.

Con mèo hoa cáo độc nhãn cười tà mị: "Tối thiểu cũng phải ba con mới được." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top