Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 99. Nỗi oan của Phó Kiêu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 99. Nỗi oan của Phó Kiêu.

Làm một cuộc giao dịch bỉ ổi với một con mèo.

Tô Trạch Ninh đã mua bí mật kinh thiên động địa của Phó Duy và Khổng Linh Hạc chỉ với ba con cá khô được trộm từ nhà bếp.

Ba con cá khô mua để không chịu thiệt, mua để không bị lừa.

Tô Trạch Ninh nhìn con mèo hoa cáo độc nhãn đang ngồi xổm trên mặt đất ăn cá khô thơm ngon, âm thầm sờ sờ cằm.

Nó cảnh giác giấu con cá khô ra phía sau: "Sao? Mày hối hận à? Đã muộn rồi!"

Tô Trạch Ninh: ...

Da mặt dày như Tô Trạch Ninh cũng không khỏi lộ ra thiện ý: "Sau này nếu mi có tin tức thì cứ tới tìm tôi, tôi cho mi, ba, ờm, bốn con cá khô luôn!"

Đôi mắt con mèo sáng lên, như thể nó tìm ra con đường làm giàu.

Thế cho nên mãi về sau, Khổng Linh Hạc và Phó Duy vẫn không hiểu rốt cuộc họ đã lộ ra dấu vết ở đâu.

Tiễn con mèo đi rồi, Tô Trạch Ninh cẩn thận phân tích manh mối mà con mèo báo cho, mặc dù Phó Duy và Khổng Linh Hạc không né tránh con mèo nhưng vì nó không nhạy cảm với ngôn ngữ của con người nên quá trình kể lại còn kèm theo sự lý giải kỳ kỳ quái quái đối với thế giới con người nên truyền tải ý tứ cũng một lời khó mà diễn tả được.

Làm sao Tô Trạch Ninh sẽ biết những gì con mèo hoa cáo nói ra chỉ là suy đoán chủ quan của nó.

Bởi vì nó nói với Tô Trạch Ninh rằng Khổng Linh Hạc và Phó Duy đang âm mưu cướp lấy một kho hàng cá khô, bên trong cất giấu vô số cá khô ăn vĩnh viễn không hết.

Mà anh trai của Phó Duy là một con thú hai chân xấu xa, bởi vì ông ngoại hắn nói rằng anh luôn bắt nạt hắn, thậm chí không liếm lông cho hắn.

Điều này trong con mắt nó có thể nói là quá đáng.

Tô Trạch Ninh chắc chắn chỉ có hai điểm, thứ nhất, Phó Duy là cháu ngoại trai của Khổng Linh Hạc, mẹ hắn là con gái của ông ta, trong truyện, chính ông ta đã giúp hắn chuyển bại thành thắng.

Thứ hai, Khổng Linh Hạc chắc chắn có ý xấu với Phó Kiêu, thậm chí mọi thứ mà anh gặp phải trong chuyện xưa đều có bóng dáng ông ta, nếu không thì làm sao có thể trùng hợp như vậy, khi Phó Duy là người được lợi lớn nhất trong mọi chuyện?

Chỉ là lúc này, không biết bọn họ còn muốn giở trò xấu xa gì đây. Hiện tại Phó Kiêu chưa bị bắt cóc, cũng chưa xảy ra tai nạn xe cộ, vẫn khống chế Tinh Thần chặt chẽ trong tay còn cái gì có thể làm lung lay vị trí của anh?

Tô Trạch Ninh có linh cảm mức độ cuối cùng để hoàn thành nhân vật của mình nằm trên người Phó Duy và Khổng Linh Hạc.

Nhưng làm thế nào mới có thể nhận được thông tin càng chi tiết hơn?

Tô Trạch Ninh đảo mắt, nghĩ đến chủ ý xấu.

Một lúc sau, có tiếng sột soạt từ bụi cây rồi một con mèo màu trắng lông dài xinh đẹp chui ra, đôi mắt xanh thẳm nhìn quanh phát hiện không thấy ai, nó duỗi đôi bàn chân lông xù đẩy một đống quần áo vào bên trong và vênh váo bước ra ngoài.

Đúng rồi!

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Tiểu Đường Cao dứt khoát quyết định tự mình lên!

Không phải là nghe trộm sao?

Chuyện vặt vãnh! Làm sao có thể làm khó được cậu!

Tiểu Đường Cao vênh váo đi trong trang viên, thu hút sự chú ý của vô số nhân viên dọc đường, cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của nhân viên, cậu càng thêm kiêu ngạo ngẩng đầu!

Nhưng đấy chỉ là suy nghĩ của cậu, ngày hôm qua cậu bị bong gân còn chưa lành, chân trước không dùng sức nên đi khập khiễng, vừa ra khỏi bụi cây đã dính đầy lá khô.

Một con mèo bẩn thỉu, khập khiễng đi ngang qua viện tử, trông thật tội nghiệp biết bao.

Trong cái viện tử đẹp, một chiếc ô tô màu đen vững vàng đậu ở chính giữa đình, bên cạnh chiếc ô tô màu đen, nhân viên phục vụ mở cửa xe cho khách quý, khi nhìn thấy một con mèo nhỏ màu trắng bẩn thỉu đang khập khiễng đi qua góc đường, hắn không khỏi bùi ngùi nói với đồng nghiệp: "Con mèo hoang nhỏ này từ đâu đến vậy, sao mà trông nó thảm thế. Mèo hoa cáo của chúng ta sống tốt hơn nó nhiều."

Tiểu Đường Cao sững người, kinh ngạc cúi đầu nhìn xuống bàn chân bẩn thỉu của mình, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin!

Sao cậu lại bẩn như vậy! Gánh nặng thần tượng trầm trọng khiến cậu xấu hổ và giận dữ xòe bốn cái chân chạy như bay.

Một cặp vợ chồng bước ra khỏi chiếc ô tô màu đen đỗ trong viện tử, họ ôn hòa nói cảm ơn.

Dịch Y nghe thấy lời nói nhân viên nói, bà tò mò nhìn theo ánh mắt họ, chỉ thấy cái đuôi lông tơ màu trắng khẽ vẫy ở góc tường rồi biến mất.

Tô Bá Luân lo lắng đỡ vợ: "Sao vậy em?"

Dịch Y lắc đầu và nói với Tô Bá Luân: "Chúng ta vào đi, Tiểu Tu vẫn đang đợi."

Tô Trạch Ninh thở hổn hển tìm thấy một hồ nước, đối diện với cái hồ là một con mèo màu trắng lông dài gần sát hồ nước, nhìn mình bẩn thỉu trong hồ, cậu khóc không ra nước mắt và tự liếm lông cho mình.

Lúc này, cách đó không xa có tiếng nói chuyện của hai người, Tiểu Đường Cao ngẩng đầu nhìn liền thấy Phó Duy và Khổng Linh Hạc đang đi về phía bên này.

Thật sự không không uổng công sức, Tiểu Đường Cao lập tức nấp sau một tảng đá lớn.

Phó Duy thực sự dừng lại bên hồ.

Không có ai xung quanh, Khổng Linh Hạc nhìn Phó Duy, sự từ ái tràn đầy trong mắt ông ta: "Có chuyện gì vậy, A Duy?"

Phó Duy có hơi bàng hoàng nhìn hai tay mình rồi nhìn Khổng Linh Hạc có hơi không biết làm sao: "Cháu làm vậy có đúng không? Anh trai cháu không làm gì sai cả."

Khổng Linh Hạc thở dài: "Thằng cháu ngốc của ông, cháu không làm sai gì, vì sao còn muốn lùi bước? Có trách thì trách nhà họ Phó khinh người quá đáng."

A Duy cái gì cũng tốt nhưng quá lòng dạ đàn bà.

Phó Duy cười khổ: "Ông ngoại, cháu..."

Tiểu Đường Cao ở bên cạnh nghe góc tường: ! ! !

Phó Duy thực sự là cháu ngoại trai của Khổng Linh Hạc!

Khổng Linh Hạc ngắt lời Phó Duy trước khi hắn nói xong, ánh mắt ông ta kiên định: "A Duy, cơ hội này không thể bỏ qua, nếu bỏ lỡ sẽ không bao giờ đến nữa, khó khắn lắm mới tìm được nhược điểm của Phó Kiêu, với tính cách của ông Phó thì sẽ không bao giờ khoan dung cho Phó Kiêu làm vậy, bọn họ ắt như nước với lửa, Phó Kiêu sẽ ..."

Khổng Linh Hạc đột ngột dừng lại, hiển nhiên câu nói kế tiếp không thích hợp để nói ra, ông ta nói Phó Duy: "A Duy, hãy tin tưởng ông ngoại, ông sẽ không hại cháu."

Phó Duy ngập ngừng gật đầu, nhìn mặt hồ thở dài rồi rời khỏi đó.

Tiểu Đường Cao sốt ruột ló đầu ra.

Phó Kiêu đang làm gì vậy?

Trên tay họ có nhược điểm gì của anh?

Thấy hai người rời đi, Tiểu Đường Cao vội vàng muốn đuổi theo nhưng ai ngờ đá bên hồ phủ đầy rêu xanh cực kỳ trơn trượt, nhất thời cậu không cẩn thận trượt chân, ngã nhào xuống nước.

*

Trong phòng trà.

Những vị khách của Phó Kiêu và Dịch tu đã ngồi ngay ngắn ở hai bên.

Ánh mắt Phó Kiêu thản nhiên lướt qua đôi vợ chồng đối diện - ông Tô và bà Tô, không hiểu sao họ luôn cho anh cảm giác quen thuộc.

Khác với nhà họ Dịch và nhà họ Phó kinh doanh qua nhiều thế hệ.

Ông Tô là họ hàng xa của Dịch Tu, ông hơn 40 tuổi, gia tộc ông đã di cư ra nước ngoài từ nhiều năm trước, là một danh môn vọng tộc có tiếng ở địa phương. Gia đình ông nổi danh học giỏi uyên bác, khí chất nho nhã, thoạt nhìn là người có học thức sâu rộng nhưng không có sự cao ngạo của người đọc sách. Ánh mắt ông sắc bén sâu sắc, cách nói năng nhã nhặn lễ độ khiến cho mọi người ở đây đều cảm thấy như gió xuân.

Ngay cả Dịch Ninh cũng không dám lỗ mãng trước mặt ông mà ngoan ngoãn ngồi xuống uống trà.

Ông Tô rót trà cho mọi người.

Phó Kiêu nhấp một ngụm nhỏ, hương trà thơm ngát lâu dài, quả nhiên là trà ngon hiếm có.

Chỉ là anh không am hiểu khoản này nên và không thể nói vì sao lại thế.

Hơn nữa anh chưa bao giờ tĩnh tâm, Phó Kiêu nhìn đồng hồ trong tay, hơi nhíu mày.

Tiểu Ninh đi lâu rồi sao vẫn chưa về? Chẳng lẽ câụ ấy xảy ra chuyện gì sao.

Ông Tô cẩn thận chu đáo phát hiện hỏi: "Có chuyện gì vậy, cháu Phó?"

"Quả thật cháu có một số việc." Phó Kiêu gật đầu với ông Tô: "Một người bạn của cháu bị lạc đường, chỉ sợ trà ngon này không có duyên với cháu, cháu phải ra ngoài tìm cậu ấy. "

Dịch Tu ngắt lời: "Tiểu Ninh còn chưa về sao?"

Anh ta vừa dứt lời, bàn tay vững chãi của ông Tô liền run lên, trà nóng bắn tung tóe lên tay ông.

Ngay cả sắc mặt bà Tô bên cạnh cũng trở nên trở nên rất khó coi.

Phó Kiêu đưa chiếc khăn ướt bên cạnh qua, đôi mắt trầm ngâm như có điều suy nghĩ.

Ông Tô sửng sốt sau đó cười nói: "Cám ơn."

Dịch Tu đột nhiên cảm thấy mình nói lỡ lời, sự ảo não lóe qua trong mắt, vội vàng nói với Phó Kiêu: "Cậu mau đi tìm nhóc ấy về đi, trang viên này rất lớn, nếu như nhóc ấy đi lạc chưa chắc đã về được."

Phó Kiêu gật đầu và đi tìm Tiểu Ninh, anh tất nhiên có cách để tìm cậu, lần theo vị trí định vị trên điện thoại, anh tìm thấy một cái hồ, cuối cùng xác định vị trí định vị sau một tảng đá cao nửa người.

Phó Kiêu quan sát xung quanh, không nghĩ rằng có một người ẩn nấp phía sau tảng đá đó, xung quanh tảng đá là những bụi cây cao đến nửa người.

Tiểu Ninh đâu?

Vừa định gọi tên Tiểu Ninh thì anh nghe thấy sau tảng đá có tiếng mèo kêu.

Phó Kiêu sửng sốt, chẳng lẽ là Tiểu Ninh ....

Anh đi tới, quả nhiên phía sau tảng đá là một con mèo lông dài ướt sũng đáng thương đang ngồi xổm trên mặt đất như một con gà chết đuối, trên người còn treo đầy lá khô và rong rêu, bộ lông dày nặng đều là **, đôi mắt như bảo thạch nhìn anh rất ủy khuất.

Đây không phải là Tiểu Đường Cao nhà mình thì còn ai vào đây?

Một cơn gió lạnh thổi qua, Tiểu Đường Cao còn đang nhỏ nước chảy ròng ròng không nhịn được hắt xì một tiếng, kêu meo meo đáng thương.

Phó Kiêu cũng không nổi giận mà cởi áo khoác bao bọc bé mèo đi vào viện tử, trang viên nghỉ mát này cũng chuẩn bị phòng cho họ nghỉ ngơi vào buổi trưa, anh ôm Tiểu Đường Cao bước vào phòng còn bảo nhân viên mang thuốc cảm đến.

Vừa vào phòng, Tiểu Đường Cao chui vào chiếc khăn tắm, một lúc sau, một thiếu niên khỏa thân xuất hiện, cậu quấn mình lại trông đáng thương thậm chí còn hắt hơi vài lần.

Vừa rồi trên đường đi, nước trên người Tiểu Đường Cao cũng chảy lên người Phó Kiêu, anh cởi áo sơ mi thay bằng áo choàng tắm trong phòng, nhìn cậu đang khẽ run.

Cần phải nhanh chóng uống thuốc nếu không sẽ bị bệnh.

Tiếng chuông cửa reo lên.

Phó Kiêu thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy nhân viên công tác đứng ở cửa, trong tay bưng một ly nước và thuốc cảm.

"Cám ơn." Phó Kiêu mặc áo choàng tắm nhận uống thuốc cảm.

Còn Tô Trạch Ninh quấn chiếc khăn tắm đi tới thì thầm khàn khàn với Phó Kiêu: "Phó Kiêu, anh đừng đi." Cậu vẫn còn một bí mật lớn muốn nói với anh!

Phó Kiêu vuốt tóc cậu: "Anh không đi. Đợi lát nữa anh còn phải tắm cho em nữa." Tiểu Đường Cao không tắm thì cho dù để khô cũng rất bẩn.

Tô Trạch Ninh đương nhiên gật đầu: "Ừm." Không tắm làm sao có bộ lông trắng sáng được? Cậu cũng không muốn bẩn đâu.

Nhân viên công tác cười nói với Phó Kiêu: "Tôi có thể giúp gì cho anh không?"

Phó Kiêu nói: "Phiền cậu chuẩn bị cho chúng tôi hai bộ quần áo."

Nhân viên công tác mỉm cười hoàn mỹ: "Vâng!"

*

Trong phòng làm việc, một nhân viên nói: "Tôi thật không ngờ mối quan hệ giữa Phó tổng và bạn của anh ấy là như thế nhưng sao anh ấy có thể xuống tay được nhỉ, bạn anh ấy trông rất nhỏ, không biết đủ mười tám tuổi chưa?"

Đối phương nói: "Có phải cậu nghĩ sai rồi không? Không chừng là bạn thì sao?"

Người kia nói: "Không thể nào, họ nói muốn tắm chung! Bạn bè, ai lại tắm chung?"

Một người khác nói: "Vị hôn thê của Phó tổng không phải Phong Giai Minh sao?"

Người kia nói: "Tôi nghe nói không phải nên tách ra rồi. Nhưng ai mà biết được, đức hạnh sinh hoạt cá nhân của người giàu có đều thế mà."

Ngoài cửa, Tô Bá Luân đi ngang qua cau mày, vốn dĩ ông nghe nói Phó Kiêu cùng bạn anh sẽ trở lại nên ông muốn đi xem một chút nhưng bây giờ không phải là thời điểm thích hợp.

Nhưng Phó Kiêu có thực sự là một người như vậy sao?

Tô Bá Luân lắc đầu, có khi nào mình nhìn lầm rồi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top