Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 26.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26.

"Khụ khụ khụ khụ..."

Nhìn Cố Sương xụi lơ trên mặt đất, Cố Tư bởi vì cảm xúc quá kích động, dạ dày cồn cào một trận, lại nôn ra.

Cô không thể ở đây lâu hơn được nữa, Cố Tư thống hận liếc mắt một cái nhìn người ngã trên mặt đất. Nhấc chân giẫm hai cái lên người Cố Sương, sau đó cô đi đến cửa phòng, mở cửa lén nhìn ra bên ngoài, trên hành lang không có ai.

Hơi yên tâm một chút, Cố Tư nhanh chóng chạy ra ngoài.

Lâm Tô đang ở lại trong đại sảnh chờ mấy người anh em kia tới, tay chơi guitar bass cùng bạn bè gã nhận thẻ phòng nói: "Hôm nay sao lại có chuyện tốt như vậy mà còn nghĩ đến bọn tao?"

Lâm Tô trong lòng nói vốn dĩ cũng không nghĩ tới bọn mày, nếu không phải Cố Sương ngại việc ít, nơi này căn bản không có chuyện của bọn mày. Anh không muốn nhiều lời xua tay nói: "Được rồi, đừng nói nhiều, bọn mày tốc chiến tốc thắng."

Tay chơi guitar bass cười, "Sao có thể tốc chiến tốc thắng được? Bọn tao là người như nào không phải mày biết rõ nhất sao?"

Lâm Tô trợn mắt, cười mắng: "Tao lại không ngủ với mày, biết thế quái nào được?"

"Được rồi, tao lên đây." Tay chơi guitar bass dẫn theo mấy anh em trong ban nhạc nói: "Lần sau nếu có chuyện tốt như này nhớ nghĩ đến bọn tao đấy."

Bốn người đang chờ thang máy, cửa thang máy mở ra thì thấy một người phụ nữ mặc váy màu lam, sắc mặt tái nhợt đi ra. Bọn họ tiến vào trong thang máy, tay chơi guitar bass nói: "Người phụ nữ vừa mới đi từ thang máy ra ngoài kia thật là xinh đẹp."

Gã chơi đàn ghét bỏ nói: "Xinh đẹp thì có ích lợi gì? Nhìn cái bộ dáng ốm yếu kia đi, có cái gì tốt?"

"Mày thì biết cái gì?" Tên chơi trống vẻ mặt đáng khinh cười nói: "Mỹ nhân ốm yếu cũng có cái lợi của mỹ nhân ốm yếu."

"Bọn mày thật là biến thái!"

"Không biết là có được làm thật không?" Tay chơi guitar bass sờ cằm nói: "Cũng không biết người phụ nữ trong phòng kia có xinh đẹp hay không mà tên Lâm Tô kia không tự mình làm, không phải là người xấu xí đấy chứ?"

"Không thể nào?" Gã chơi đàn nói: "Cậu ta ở trong điện thoại nói là một đại mỹ nữ mà."

"Đừng nghĩ, thấy là biết."

Thang máy đến nơi, bọn họ tìm thấy phòng rồi mở cửa đi vào. Chỉ thấy trên giường tuy hơi lộn xộn, nhưng không có bóng người.

Bốn người nhìn xung quanh một lượt, tay trống nói: "Người đâu? Lâm Tô sẽ không đùa giỡn chúng ta chứ?"

"Fuck, thằng này muốn chết à? Đùa giỡn chúng ta thì được cái gì?"

"Người ở bên này!" Gã chơi đàn đứng ở cửa phòng vệ sinh nói: "Ở đây!"

Bốn người bọn họ đi qua, tay trống bế Cố Sương từ dưới đất lên, tay chơi đàn vừa thấy liền nói: "Đây không phải là người phụ nữ ngày đó sao?"

Bốn người nhìn, quả nhiên là người phụ nữ ngày đó Lâm Tô đưa về.

Tay chơi guitar bass gãi gãi đầu nói: "Ngày đó Lâm Tô còn làm tình với người này ở trên giường tao một lần, sao hôm nay lại để cho anh em chúng ta chơi?"

"Ai biết được?" Tay chơi đàn nói: "Nói không chừng là có xích mích, nhưng mà mặc kệ nó, con ả này thật xinh đẹp, so với người trong thang máy kia còn xinh đẹp hơn."

"Ánh mắt mày kiểu gì vậy?" Tay chơi guitar bass nói: "Tao cảm thấy người kia vẫn xinh đẹp hơn một chút."

"Đừng nói nữa, bế cô ta lên trên giường đi, ai tới trước?"

Chỉ có một người phụ nữ, phải có thứ tự trước và sau. Bốn người đứng ở mép giường nhìn Cố Sương đang mê mang, tên chơi guitar bass nói: "Tao làm trước đi, để tao thử xem tư vị thế nào, rồi nói cho bọn mày."

"Dựa vào cái gì mà mày đòi làm trước?"

"Mọi người đừng cãi cọ." Gã chơi đàn cười cười nói: "Ai trước ai sau không phải cũng giống nhau sao?"

Trang Hàn tìm được khách sạn kia rồi, xem như là một khách sạn tương đối xa hoa, mới vừa dừng xe đã có bảo vệ tới gần chỉ cho hắn chỗ đỗ xe. Trang Hàn xua tay nói: "Không cần, tôi tới đón người rồi đi ngay."

Hắn xuống xe vào khách sạn, lập tức thu hút 90% ánh mắt của mọi người trong đại sảnh. Không còn cách nào, ai bảo tác giả viết nam chính quá xuất sắc, Trang Hàn cũng phải mất một thời gian dài mới quen được cảm giác luôn là tâm điểm dù đi đâu chăng nữa. Lâm Tô cũng ở trong đại sảnh, nhìn thấy Trang Hàn đầu tiên.

Anh biết Trang Hàn, tuy rằng Trang Hàn không biết anh.

Trong kế hoạch ban đầu, bọn họ sẽ gửi video Cố Tư bị vũ nhục cho Trang Hàn xem, tại sao anh ta lại ở đây vào lúc này? Lâm Tô còn đang suy nghĩ có phải Cố Sương tạm thời thay đổi kế hoạch hay không, muốn cho Trang Hàn xem hiện trường một chút.

Đúng lúc này một người phụ nữ từ chỗ ngoặt đại sảnh vọt ra, "A Hàn!"

Trang Hàn nghe thấy thanh âm này thì quay đầu lại, thấy Cố Tư giống như con chim nhỏ nhào tới. Hắn vội vàng lùi một chân lại, hạ thấp người xuống mới đón được Cố Tư.

Cố Tư nhào vào trong ngực Trang Hàn, ôm chặt lấy hắn, sau đó bắt đầu khóc.

Trang Hàn thấy cô khóc, vừa hoảng hốt vừa bối rối, "Có chuyện gì vậy? Sao lại khóc? Có phải giọng điệu tôi nói chuyện điện thoại quá nặng hay không? Tôi xin lỗi, tôi nói như vậy cũng là vì quan tâm đến em, em không cần phải khóc tới mức như này chứ?"

Cố Tư không nói gì, chỉ vùi mặt vào trong ngực Trang Hàn, khóc đến cà vạt của Trang Hàn cũng ướt.

Lâm Tô vốn đang nhìn Trang Hàn bị cảnh tượng này làm cho sững sờ, Cố Tư sao lại xuất hiện ở dưới lầu? Bốn người kia lúc nãy không phải vừa đi lên không lâu sao, dù tính là làm theo giây cũng không thể nhanh như vậy đi? Hơn nữa Cố Tư ở dưới, vậy Cố Sương ở đâu?

Lâm Tô hoảng sợ một hồi, vội vội vàng vàng đi lên lầu.

Cơ thể Cố Tư vốn không thoải mái, hơn nữa vốn dĩ cũng không phải người phụ nữ khỏe mạnh, đập Cố Sương cũng không mạnh lắm, trên đầu cô nổi lên một cục máu đông. Bị bốn người kia ném lên trên giường, sau đó người thứ nhất là tay chơi guitar bass cũng không phải là người dịu dàng, lăn lộn không đến hai ba vòng liền bắt đầu tỉnh lại.

Cô đau đầu mở to mắt, trong đầu một mảnh hỗn loạn. Cảm giác trên người có chút nặng, thân thể có chút kỳ lạ.

Chợt nghe thấy bên cạnh có tiếng người đang nói chuyện, "Mày nhanh lên một chút, tao sắp không nhịn được rồi."

"Nhanh cái gì mà nhanh? Mày tưởng tao giống mày chỉ có ba phút thôi à?"

Cố Sương dần dần tỉnh táo lại, phát hiện mình đang bị một người đàn ông đè ở dưới thân, đang hung hăng làm tình, bên cạnh còn có mấy người đàn ông khác đang thúc giục.

Đây là có chuyện gì?

Người nằm dưới bị bọn họ vũ nhục không phải là Cố Tư sao? Vì sao lại biến thành chính mình?

"Này, cô ta tỉnh rồi."

"Ừ."

Rốt cuộc biết rõ trên người mình cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, Cố Sương gào lên một tiếng vô cùng thê lương: "A!!!"

. . .

Trang Hàn đỡ Cố Tư lên xe, hắn giúp Cố Tư thắt dây an toàn, sau đó hỏi: "Có chuyện gì vậy? Bạn em đâu?"

Hai mắt Cố Tư đẫm lệ mông lung nhìn Trang Hàn, không thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra nếu như mình không kịp tỉnh lại. Cô nắm lấy cánh tay Trang Hàn, không thể nói chuyện này với Trang Hàn.

"Sao thế?" Trang Hàn hơi buồn cười hỏi: "Em ôm cánh tay tôi như vậy thì tôi lái xe thế nào?"

Vì vậy Cố Tư buông cánh tay Trang Hàn ra, sau đó lại nắm lấy vạt áo của Trang Hàn.

Trang Hàn bị hành động của cô làm cho tức cười, "Sao lại giống trẻ con như vậy? Có phải uống nhiều rượu rất khó chịu hay không?"

Cố Tư bình tĩnh nhìn Trang Hàn một lát, sau đó gật gật đầu.

"Không uống được mà còn uống nhiều như vậy." Trang Hàn nói: "Lần sau không cho em ra cửa."

Sở dĩ nói như thế là vì Trang Hàn trong một khoảnh khắc bất mãn với việc Cố Tư uống nhiều rượu như vậy, ai ngờ Cố Tư dựa người vào trên vai Trang Hàn nhỏ giọng nói: "Không đi, em vẫn luôn muốn ở bên cạnh anh, em sẽ không rời khỏi anh..."

Trang Hàn nghe vậy cảm thấy rất không thích hợp, lại lần nữa hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì thế?"

Cố Tư nói: "Không có chuyện gì, chỉ là em thấy không khỏe, em muốn về nhà."

"Đáng đời." Trang Hàn nói: "Em tự làm tự chịu."

Sau tiếng hét to của Cố Sương, Lâm Tô ở bên ngoài đập cửa, "Mở cửa! Mở cửa!"

Tay chơi guitar bass đang sướng, khàn giọng hỏi: "Ai vậy?"

Gã chơi đàn đi qua nhìn, nói: "Là Lâm Tô."

"Không phải cậu ta bảo không vào sao? Aiz, mở cửa mở cửa mở cửa..."

Cửa vừa mới mở ra, Lâm Tô liền vọt vào, thiếu chút nữa là xô ngã tay chơi đàn vừa mở cửa xuống đất. Anh vọt tới mép giường, thấy Cố Sương đang bị đè ở dưới thân gã chơi guitar bass, vẻ mặt hoảng sợ rơi nước mắt.

"Lâm Tô..."

Thanh âm của Cố Sương tựa như là một con thú nhỏ đang hấp hối phát ra một tiếng cuối cùng, Lâm Tô kéo gã kia ra, dùng chăn bọc lấy toàn bộ Cố Sương.

Tay chơi guitar bass đang ở thời khắc mấu chốt, bị anh kéo ra như vậy suýt chút nữa không ổn, gã quỳ rạp trên mặt đất rống giận: "Lâm Tô mày bị điên à?!"

Lâm Tô ôm Cố Sương nói: "Bọn mày làm sai người rồi!"

"Làm sai người?"

Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, nói: "Không phải mày nói là người ở trong phòng sao? Trong căn phòng này chỉ có một người phụ nữ."

"Bọn mày làm sai người rồi!" Tóc mái Lâm Tô rơi lung tung ở trên trán.

Cố Sương nằm ở trong lòng Lâm Tô lên tiếng khóc lớn, Lâm Tô bị cô khóc đến tâm phiền ý loạn. Hét lớn một tiếng: "Mẹ nó đừng khóc nữa!"

Cố Sương bị anh hét, tạm thời ngừng lại trong chốc lát.

Lâm Tô nói: "Sao em lại thế này? Vì sao lại để Cố Tư đi trước?"

"Là chị ta, là chị ta tỉnh trước." Cố Sương khóc lóc nói: "Chị ta đánh tôi bất tỉnh."

"Không thể nào." Lâm Tô nói: "Cho cô ta uống nhiều thuốc như vậy không thể nào tỉnh lại sớm như thế."

Bốn người ở một bên không thể hiểu được, tên chơi guitar bass vừa mặc quần áo vừa đen mặt nói: "Hai người bọn mày giỏi nhỉ, loại chuyện này còn có thể lầm người?"

Vừa nghe thấy thanh âm gã kia, Cố Sương liền nhớ tới bộ dáng gã vừa mới nằm trên người mình, một loại cảm giác xấu hổ không gì sánh kịp khiến cô muốn phát điên, cô cuồng loạn hét lên: "Cút! Mau để bọn họ cút đi! Tôi không muốn thấy bọn họ!"

Lâm Tô che đầu Cố Sương, nói với bốn người bọn họ: "Không nghe thấy sao? Cút ngay!"

Bốn người mặt đen lại, vào lúc chuẩn bị ra khỏi cửa, tay chơi guitar bass bỗng nhiên quay đầu nói: "Lâm Tô, đây thật sự là bạn gái mày sao? Ánh mắt không tồi, ngủ cùng rất sướng."

Lâm Tô: "Cút!"

Sau khi Cố Tư về nhà, Trang Hàn bảo dì Tôn nấu cho cô ít canh bồi bổ dạ dày.

Đi ra ngoài được một chuyến, Cố Tư đã thay đổi bộ dáng, bắt đầu siêu cấp dính lấy người Trang Hàn, Trang Hàn đi WC cô cũng hận không thể theo vào. Hỏi cô đã xảy ra chuyện gì cô cũng không nói, phụ nữ quả thật chính là mỗi ngày một bộ dáng, Trang Hàn hoàn toàn không thể hiểu được.

Trang Hàn từ WC đi ra, thấy Cố Tư vô cùng đáng thương đang chờ ở cửa.

Hắn bất đắc dĩ thở dài nói: "Em có chán không? Hay là xem TV đi, đi xem phim Hàn Quốc, không phải con gái rất thích sao? Đừng lúc nào cũng đi theo tôi."

Cố Tư nói: "Anh thấy phiền sao? Em quấy rầy công việc của anh à?"

"Không có, tôi chỉ..." Trang Hàn đành phải nói: "Vậy đi, tôi đi xem TV cùng với em được không?"

"Được được." Cố Tư gật đầu thật mạnh, ôm cánh tay Trang Hàn, giống như keo dính lên người không buông tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top