Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 48.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 48.

Đến giờ phút này Trang Hàn rốt cuộc mới hiểu được mình đã đi tới nơi nào, hắn đã từng nghĩ rằng có lẽ lúc mình nhiều tuổi mà vẫn độc thân thì mới có thể đến một nơi như thế này, không nghĩ tới hôm nay vừa mới xuống giường vợ đã được đưa tới đây.

Cuộc sống thật là đầy những bất ngờ éo le...

Thấy Trang Hàn còn đang ngẩn người, người phụ nữ mặc váy trắng mỉm cười, nói: "Em tên là Tiểu Lệ, tiên sinh tên gì?"

Nói xong cô ngồi xuống mép giường, chống một tay lên giường, nghiêng người về phía Trang Hàn. Cổ váy rất rộng, nhìn từ góc độ của Trang Hàn có thể thấy được một chỗ không thể miêu tả được.

Trang Hàn dời tầm mắt đi, thật sự suy nghĩ xem mình có nên giải quyết nhu cầu một chút hay không. Hắn cảm thấy trạng thái hiện tại của mình rất không tốt, nếu cứ tiếp tục kìm nén như vậy thì có thể sẽ xảy ra vấn đề.

Trang Hàn không có động tĩnh gì, Tiểu Lệ cũng không để ý chút nào. Ngược lại cô cảm thấy ngoại hình và khí chất của người đàn ông này vừa xuất chúng lại vừa có vẻ lạnh lùng vô cùng hấp dẫn, dáng vẻ này đừng nói là tới đây tiêu tiền, dù có gặp phải ở trên đường lớn, cô cũng muốn quyến rũ người này về tận tình chiều chuộng một đêm, ở cùng một chỗ với người đàn ông như này luôn có cảm giác mình đã kiếm được một món hời.

Chỉ nghĩ đến thôi cũng đã cảm thấy trên người nóng bừng, Tiểu Lệ bò lên trên giường đến gần Trang Hàn, mị nhãn như tơ* liếc nhìn Trang Hàn một cái, cúi người muốn hôn Trang Hàn.

(*) Mị nhãn như tơ: chỉ ánh mắt mị hoặc, quyến rũ.

Nhìn thấy môi Tiểu Lệ càng ngày càng gần, trong phút chốc trong đầu Trang Hàn đều tràn ngập suy nghĩ, trước đấy cô đã ăn cái gì và khi nào? Trong miệng có bao nhiêu vi khuẩn đang phát triển? Trước mình cô đã tiếp khách nào chưa? Đã làm cái gì? Trong miệng có bao nhiêu loại vi khuẩn?

Tưởng tượng như vậy, cả người hắn từng tầng da gà thi nhau nổi lên, căn bản không có cách nào kìm chế được.

Tiểu Lệ giống như là vũ khí sinh học đến gần, cả người Trang Hàn nhũn ra, nhanh chóng dịch sang mép giường, đưa tay ra nói: "Chờ đã, cô đừng tới đây."

Tiểu Lệ sửng sốt, khó hiểu nhìn Trang Hàn. Trang Hàn rốt cuộc vẫn không vượt qua được trở ngại trong lòng, bất đắc dĩ nói: "Tôi đến đây không phải để chơi đùa tiểu thư*."

(*) Tiểu thư [小姐] đã trở thành từ đồng nghĩa với từ "gái điếm".

Tiểu Lệ chớp chớp mắt, tràn ngập tiếc nuối nói: "Vậy ngài tới đây làm gì? Không phải tới để ngủ đấy chứ?"

Nếu mình nói đúng thì cô sẽ nói như nào? Trang Hàn thấy vẻ mặt tiếc nuối của cô, tưởng là cô đang luyến tiếc tiền, liền nói: "Tiền sẽ trả cho cô."

"Như vậy sao được?" Tiểu Lệ nói: "Vô công bất thụ lộc, em không phục vụ thì không thể thu tiền, lòng tốt của ngài em xin nhận, nhưng em sẽ không nhận tiền này."

Nói thật Trang Hàn rất kinh ngạc, không nghĩ tới Tiểu Lệ là một người có đạo đức nghề nghiệp như vậy. Nội tâm hắn vô cùng cảm khái, dục vọng đột nhiên có chút vơi bớt, liền nói với Tiểu Lệ: "Vậy cô trò chuyện với tôi đi, tôi sẽ trả tiền cho cô."

Tiểu Lệ liếm liếm môi, cô không muốn trò chuyện với vị tiên sinh này, cô chỉ muốn cùng vị tiên sinh này ôm thật chặt rồi cùng nhau lăn lộn.

Nhưng tạm thời như thế cũng được, nói không chừng lát nữa là có thể bắt đầu phục vụ trong lúc nói chuyện. Cô điều chỉnh lại tư thế, làm ra dáng vẻ chăm chú lắng nghe.

Trang Hàn cũng quá khó chịu rồi, hắn ở chỗ này đến một người có thể nói chuyện cũng không có, nói chuyện cùng Tiểu Lệ một chút cũng không sao, dù sao cô cũng không biết mình là ai. Hắn nói: "Tôi yêu một người."

Tiểu Lệ vừa nghe đã bắt đầu suy nghĩ, một số người đến nơi này là vì yêu người không yêu mình, mới đến đây tìm kiếm sự an ủi, không biết vị tiên sinh này có phải cũng ở trong trường hợp như thế không.

"Cô ấy cũng yêu tôi." Trang Hàn nói: "Không thể nói như vậy, cô ấy nghĩ tôi là một người khác nên cô ấy mới cho rằng cô ấy yêu tôi. Đối xử rất tốt với tôi, như là đang đối xử với người cô ấy yêu sâu đậm, nhưng mà tôi biết, người cô ấy yêu thật ra là một người khác."

Trình độ học vấn của Tiểu Lệ không cao, nếu không thì cô cũng sẽ không đi làm công việc này. Nghe Trang Hàn nói xong mà trong đầu cô mờ mịt, yêu mình nhưng thật ra không phải mình? Người hắn yêu là một kẻ ngốc hay sao? Đến yêu người nào cũng không biết?

Trang Hàn tiếp tục nói: "Có đôi khi tôi nghĩ, cho dù là thế thân với người cô ấy yêu cũng tốt. Nhưng nếu tôi lựa chọn ở bên cô ấy thì sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày phải rời khỏi cô ấy, không thì tôi vĩnh viễn không thể về nhà được, không thể gặp cha mẹ được nữa."

Tiểu Lệ cuối cùng cũng hiểu, tình tiết trong phim thần tượng đây mà. Thiếu gia giàu có yêu một thiếu nữ nghèo khổ rồi sau đó tranh cãi ác liệt với người nhà, thiếu gia giữa người nhà và người yêu khó có thể lựa chọn, lâm vào sự thống khổ vì thế muốn tìm người nói hết.

"Thật ra ngài không cần phải buồn như vậy." Tự cho là đã hiểu hết mọi chuyện Tiểu Lệ an ủi nói: "Nào có cha mẹ nào ghét bỏ con cái? Chờ thêm một thời gian nữa cho nguôi giận, ngài lại nói dễ nghe một chút, dỗ ngon dỗ ngọt gì đó, tự nhiên là sẽ ổn thôi. Cha mẹ sao có thể không cần con mình?"

Trang Hàn biết cô đã hiểu lầm, lúc này trong lòng có cảm giác buồn cười như gà nói chuyện với vịt.

Hắn nói: "Không phải như cô nghĩ đâu."

"Vậy là như nào?" Lúc này bên ngoài truyền đến một thanh âm, vẻ mặt Tiểu Lệ chợt nghiêm túc, nhanh nhẹn từ trên giường nhảy xuống, đi đến bên cửa lặng lẽ mở ra một khe hở nhìn ra bên ngoài. Sau đó sắc mặt của cô thay đổi, quay đầu nghiêm túc nói với Trang Hàn: "Ngài mau trốn đi."

Trang Hàn: "Hả?"

"Mau trốn đi." Tiểu Lệ đóng cửa lại nói: "Cảnh sát chống mại dâm tới rồi."

Trang Hàn bối rối nói: "Tôi... tôi trốn làm gì? Tôi lại không phải khách làng chơi."

"Nhưng em là tiểu thư." Tiểu Lệ túm cánh tay Trang Hàn thúc giục nói: "Mau trốn đi, bằng không hai chúng ta đều xong rồi."

"Tôi không trốn..." Trang Hàn: "Tôi đứng đắn không sợ bọn họ."

"Anh thật sự không trốn?" Tiểu Lệ mở to hai mắt nói: "Bọn họ mà bắt được khách làng chơi thì đầu tiên sẽ lột quần áo của anh ra chụp ảnh, sau đó một đám cảnh sát sẽ vây quanh anh quan sát, vừa xem vừa cười lại vừa thảo luận, anh muốn duỗi tay che lại trứng cũng không được."

Trang Hàn: "...."

"Mau trốn đi đi." Tiểu Lệ nói: "Anh trốn phía bên ngoài cửa sổ đi, nơi đó có chỗ để đứng, đợi bọn họ đi rồi hẵng vào."

Trang Hàn bị Tiểu Lệ kéo ra ngoài cửa sổ, hắn mới vừa đi ra ngoài đã nghe thấy tiếng đập cửa. Lúc này một mình hắn ở trong gió rét hiu quạnh, dưới chân là mấy tầng nhà cao tầng, nếu bây giờ trên người hắn mà không mặc quần áo thì chính là một cảnh tình nhân trốn bị bắt kinh điển.

Chỗ này chỉ đủ để đứng một chân, hắn cố gắng bám vào tường, không rõ vì sao mình lại rơi vào tình trạng này?

Gió bên ngoài thổi mạnh tới mức hắn không thể nghe rõ người bên trong phòng đang nói cái gì. Cũng không biết qua bao lâu, cửa sổ phía trên đầu bị mở ra, một người đàn ông trung niên thò mặt ra dò xét, nói với Trang Hàn: "Cao như thế mà không sợ sao? Vào đi, thật là không dễ dàng."

Trang Hàn bị kéo vào phòng, nhìn thấy Tiểu Lệ hai tay ôm đầu ngồi xổm vào trong một góc, sau đó người đàn ông trung niên kéo hắn vào nhà nói với hắn: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Lần đầu tiên sao? Mau đi ra góc kia ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu đi."

Trang Hàn: "..."

Bởi vì đau lòng khổ sở cộng thêm cảm xúc gì không rõ, Cố Tư cả đêm không ngủ, đang định trước khi đi làm thì gọi điện cho Trang Hàn bảo hắn về nhà, dù thế nào thì cũng đừng đi lang thang ở bên ngoài, trời rất lạnh. Sau đó cô nhận được một cuộc điện thoại, "Alo?"

"Alo? Cô có phải là người nhà của Trang Hàn không?"

Trái tim Cố Tư đập thình thịch, tình tiết kinh điển trong phim truyền hình nhanh chóng lướt qua trong đầu cô. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng nghe đối phương nói chồng của cô bởi vì nguyên nhân nào đó mà phải đến bệnh viện, hiện giờ muốn như thế nào... đủ loại suy nghĩ.

Sau đó những lời kế tiếp giáng cho cô một đòn trí mạng, cuộc sống luôn đặc sắc hơn phim ảnh và chương trình truyền hình nhiều. Cố Tư buông điện thoại cầm trong tay ra, trong đôi mắt tưởng chừng như bình tĩnh của cô hiện lên một cơn bão táp khủng khiếp mà chính cô cũng không hề biết.

Trang Hàn bị bắt chung cùng một đám đàn ông nữa, điểm khác biệt duy nhất có lẽ là hắn xem như là người duy nhất trong đám đó mặc quần áo chỉnh tề. Hắn vào đồn cảnh sát việc đầu tiên chính là gọi luật sư, sau đó nói một câu, mọi chuyện chờ luật sư tới rồi nói tiếp, sau đó bắt đầu im lặng không nói một lời nào.

Dù sao bây giờ hắn cũng là tổng tài Trang thị, ngộ nhỡ không xử lý tốt thì ngày hôm sau trang đầu tin tức sẽ là, tổng tài Trang thị đêm khuya rời nhà đi gặp gỡ một người phụ nữ phong trần, rốt cuộc là bản tính đàn ông hay là ma lực của ái tình. Hoặc là, tổng tài Trang thị đêm khuya trèo tường*, đi trong gió lạnh như vậy?

(*) Trèo tường [爬墙] tiếng lóng là đi ngoại tình.

Dù là gì đi nữa thì cũng không phải là điều mà hắn có thể chấp nhận được.

Vì vậy lúc Cố Tư đen mặt đi vào đồn cảnh sát, thấy Trang Hàn đang ngồi cùng một đám đàn ông không đủ mảnh vải che thân, cô liền có cảm giác hận không thể đồng quy vu tận cùng Trang Hàn.

Sống chết bò ra khỏi giường của mình, vừa quay lưng đã đi tìm tiểu thư, mình còn không bằng một tiểu thư sao?

Sau khi Trang Hàn nhìn thấy Cố Tư, mấy lần muốn mở miệng giải thích, lại phát hiện quả thực không có cách nào để nói ra, hắn chán nản cúi đầu nhìn mũi chân. Mãi cho đến khi luật sư của hắn đi đến nói: "Không sao rồi Trang tổng, chúng ta có thể đi được rồi."

Trang Hàn chậm rãi đứng dậy, ở trong ánh mắt hâm mộ của những người đàn ông xung quanh bước ra ngoài.

Ba người đứng chung một chỗ, bầu không khí nhất thời có chút ngưng trệ. Luật sư không thể chịu nổi bầu không khí kỳ lạ này, hắn nói: "Nếu không có chuyện gì thì tôi xin phép về trước, con nhà tôi bị cảm phải đến bệnh viện, Trang tổng nếu có việc gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi."

Trang Hàn gật đầu, lặng lẽ liếc nhìn Cố Tư một cái. Sắc mặt Cố Tư đáng sợ đến mức Trang Hàn không dám nhìn lần thứ hai.

Luật sư vội vàng bỏ chạy, để lại Trang Hàn và Cố Tư đứng ở trước cửa đồn cảnh sát trầm tư về chuyện cũ dưới ánh nắng mặt trời.

"Về nhà." Cố Tư phun ra hai chữ, đi lên phía trước.

Trang Hàn không dám nói lời nào đi theo Cố Tư lên xe, dọc đường đi hắn kinh hồn bạt vía, sợ Cố Tư nghĩ quẩn lái xe lao xuống sông, cùng chết với hắn.

Xe bình an chạy về nhà, dì Tôn vừa mới ngủ dậy thấy hai người từ bên ngoài trở về, kinh ngạc nói: "Dậy sớm thế? Muốn ăn sáng không?"

"Không ăn." Cố Tư bỏ lại một câu sau đó bước nhanh lên lầu.

Trang Hàn vừa phiền muộn vừa rối rắm cộng thêm bất lực và lo lắng, lúc hắn vào phòng chỉ thấy Cố Tư khoanh tay trước ngực ngồi ở trên ghế. Đóng cửa, Trang Hàn đi mấy bước, ngồi xuống cái ghế bên cạnh Cố Tư, cứ ngồi đợi như vậy không nói gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top