Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 61.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 61.

Ngủ một giấc thật ngon đến sáng, Cố Tư ở trên giường mở mắt, chồng của cô vẫn đang ngủ say bên cạnh.

Cô quay mặt lại nhìn chằm chằm khuôn mặt của Trang Hàn một lúc, trong lòng có một loại cảm xúc hạnh phúc vô cùng thỏa mãn. 

Cuộc sống sẽ không hoàn hảo như ý mình, nhưng chỉ cần người mình yêu cũng yêu mình, chỉ cần gia đình có thể hạnh phúc ở bên nhau thì không có gì quan trọng nữa.

Cô nhẹ nhàng rời khỏi giường, từ khi trong nhà thuê dì Tôn đến thì số lần cô nấu ăn cho Trang Hàn cũng ít đi rất nhiều. Cũng không biết là tại sao nhưng hôm nay cô đặc biệt muốn tự tay làm bữa sáng cho Trang Hàn, còn muốn nhìn hắn ăn xong rồi đi làm.

Sáng sớm rất yên tĩnh, Cố Tư mở cửa sổ phòng bếp ra, mùi hoa tươi mát từ trong sân bay vào. Nhìn những bông hoa nở ra từ những cây dây leo trên hàng rào, Cố Tư nhớ tới cảnh cô và Trang Hàn cùng nhau trồng hoa. Loài hoa này là do cô chọn, vốn dĩ Trang Hàn muốn trồng hoa cúc, nhưng cô cảm thấy hoa cúc chỉ nở vào mùa thu nên kiên quyết từ chối đề nghị này, thay vào đó trồng hoa tường vi.

Bọn họ trồng rất nhiều lần mới thành công, có lẽ là vì bỏ công sức càng nhiều thì càng quý trọng nên Cố Tư rất thích hoa này. Lúc Trang Vân Kỳ biết đi, có thời gian rất thích nghịch phá những bông hoa này, vì thế nên Cố Tư lần đầu tiên nổi giận với con trai mình.

Hiện giờ con trai còn thích hoa này hơn cả cô, lúc hoa nở, ai muốn hái một bông xuống thì bạn nhỏ cũng sẽ không cho phép.

Lúc Dì Tôn thức dậy thấy Cố Tư đang ở phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, bà nói: "Ai da, xem ra tôi phải dậy sớm hơn một chút, không thì công việc sẽ bị người khác giành mất."

Cố Tư mỉm cười, nói: "Hôm nay tôi bỗng nhiên muốn làm bữa sáng cho A Hàn ăn, dì Tôn nghỉ một lát đi."

"Sao nghỉ được?" Dì Tôn nói: "Vậy phu nhân làm đi, tôi đi quét dọn vệ sinh."

Sau khi hai người thức dậy, trong nhà dường như tràn đầy sức sống.

Trang Hàn tỉnh lại, tựa như hắn vừa trải qua một giấc mơ rất dài. 

Trong mơ dường như đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng khi tỉnh dậy thì tất cả đều nhanh chóng tan biến.

Đây là chỗ nào?

Đây là phòng của hắn sao?

Vì sao rèm cửa lại là màu xanh lục?

Trang Hàn ngồi dậy, mọi thứ xung quanh thật xa lạ. 

Nếu không phải các bố trí tổng thể còn rất quen thuộc thì hắn cũng không nhận ra đây là phòng của hắn.

Ngoài rèm cửa được đổi thành màu xanh lục, trong phòng còn có rất nhiều đồ lặt vặt, ngay cả chăn ga trên giường cũng không phải là màu sắc mà hắn quen thuộc, thay vào đó là chăn ga màu sắc sặc sỡ in hình các nhân vật hoạt hình.

Tại sao đột nhiên lại trở nên như vậy?

Trang Hàn đưa tay gõ nhẹ vào đầu, lập tức trong đầu hiện lên một chút ký ức vừa quen thuộc vừa xa lạ. 

Hắn nhìn thấy mình và Cố Tư dẫn con đi mua sắm, đứa trẻ nhất quyết muốn mua bộ đồ giường có họa tiết này, một mình dùng còn chưa đủ, còn muốn mọi người đều phải đổi thành mẫu này.

À, hóa ra là mình tự đổi sao? Hắn rất yêu con trai, nếu con trai yêu cầu như vậy thì làm vậy đi.

Hóa ra mình đã có con trai rồi sao? Cùng với Cố Tư? Vậy Cố Sương kia đâu?

Sau đó lại là ký ức lúc trước mình hiểu nhầm Cố Tư thành Cố Sương như thế nào, còn có những việc Cố Sương đã từng làm đều hiện lên trong đầu hắn.

Một giọt nước mắt rơi xuống...

Trang Hàn đưa tay sờ khuôn mặt của mình, hóa ra người hắn thích vẫn luôn là Cố Tư, nếu không phải vì Cố Sương thì hắn nhất định sẽ có một khởi đầu vô cùng tốt đẹp với Cố Tư. May mắn thay Cố Tư vẫn còn ở đây, cũng may là cô không rời xa mình.

Bạn nhỏ Trang Vân Kỳ giống với rất nhiều bạn nhỏ khác, ngủ dậy không thấy ba mẹ thì sẽ muốn khóc. Nhưng mà ba mẹ cũng không thể mỗi ngày chờ ở giường bé, vì thế mỗi buổi sáng khi bé tỉnh dậy thì sẽ khóc lớn, cho đến khi Cố Tư mở cửa đi vào thì bé mới có thể nín khóc mỉm cười, ngoan ngoãn rời khỏi giường.

Cố Tư căn thời gian rất chuẩn, bữa sáng vừa mới chuẩn bị xong thì trên lầu vang lên tiếng trẻ con loáng thoáng khóc. Cô lau sạch tay, mở cửa nhìn Trang Vân Kỳ trên giường đang mở to mắt nhanh như chớp nhìn cô.

"Dậy thôi." Cố Tư nói: "Hôm nay con tự mặc quần áo được chưa?"

"Rồi ạ." Trang Vân Kỳ rưng rưng nước mắt nghiêm túc gật đầu, sau đó bé bò ra khỏi chăn. Cố Tư mang quần áo đến trước mặt bé, Trang Vân Kỳ cầm lấy bộ quần áo mặc luôn lên trên người.

Cố Tư nói: "Cởi đồ ngủ ra trước đã, sau đó mới mặc vào..."

Bạn nhỏ Trang Vân Kỳ lần đầu tiên tự mặc quần áo, tuy rằng quá trình có hơi trúc trắc, nhưng vẫn thành công. Bé đứng trước mặt Cố Tư ưỡn ngực kiêu ngạo, đắc ý nói: "Con muốn khoe với ba!"

Cố Tư cười nói: "Được, gọi ba dậy ăn sáng luôn nhé."

"Dạ!"

Trang Vân Kỳ chạy ra khỏi phòng như một cơn gió, sau đó vọt vào phòng Trang Hàn. Vừa bước vào cửa thì thấy Trang Hàn đang ngồi ngây ngẩn ở trên giường, Trang Vân Kỳ chạy đến bên mép giường bò lên.

Trang Hàn cứ như vậy nhìn bé bò, Trang Vân Kỳ vất vả mới bò lên được, đôi tay nhỏ chống ở trên đùi Trang Hàn, hưng phấn nói: "Ba ba, hôm nay con tự mặc được quần áo!"

Trang Hàn yên lặng nhìn Trang Vân Kỳ, trong mắt mang theo một loại cảm xúc xa lạ, hắn không nói gì.

Đứa nhỏ nhạy bén cảm nhận được có điều gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói được là không đúng ở chỗ nào. Cảm xúc hưng phấn vì lần đầu tiên tự mặc được quần áo chợt tiêu tán, Trang Vân Kỳ nói: "Ba dậy đi, mẹ làm bữa sáng."

Đúng rồi, Cố Tư!

Trang Hàn xốc chăn lên xuống giường, bước ra khỏi phòng, dưới lầu Cố Tư vừa lúc bưng thức ăn ra. Cố Tư ngẩng đầu thấy Trang Hàn nhìn mình, cô nói: "Đừng ngẩn ra nữa, nhanh chuẩn bị ra ăn cơm đi."

Tất cả đều có vẻ rất quen thuộc, nhưng hắn lại có một cảm giác bất hòa mạnh mẽ. 

Ở trong nhà vệ sinh đánh răng, Trang Hàn nhìn mình trong gương, đây rõ ràng chính là mình, nhưng tựa như lại không phải là mình.

Chân bị ôm lấy, Trang Hàn cúi đầu. Trang Vân Kỳ ngửa đầu nhìn Trang Hàn nói: "Ba ba, con không biết đánh răng, ba giúp con đánh răng đi."

"Oa a a a a!!!"

Cố Tư đang chờ hai cha con xuống lầu ăn cơm thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của trẻ con ở trên lầu, trong lòng cô giật mình, vội vội vàng vàng chạy lên lầu thì thấy Trang Vân Kỳ ngồi dưới đất khóc đến nỗi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, mà Trang Hàn đứng ở bên cạnh nhìn bé, vẻ mặt cau mày rất nghiêm túc.

"Làm sao vậy?" Cố Tư ngồi xổm xuống ôm Trang Vân Kỳ, "Con làm sao thế?"

Lời này của cô là hỏi Trang Hàn, Trang Vân Kỳ vừa khóc vừa nói: "Ba không giúp con đánh răng!"

Cố Tư ôm Trang Vân Kỳ kinh ngạc nhìn Trang Hàn, nhìn dáng vẻ của Trang Hàn tựa hồ rất buồn phiền, sau đó nghe hắn nói: "Đừng để trẻ con quá ỷ lại, những việc như đánh răng này cứ để nó tự làm là được rồi."

Nói xong hắn bắt đầu rửa mặt, sau đó đi ra khỏi nhà vệ sinh xuống lầu ăn cơm.

Cố Tư vừa an ủi Trang Vân Kỳ vừa cảm thấy ngạc nhiên nghi ngờ, bởi vì bác sĩ nói trẻ nhỏ trước ba tuổi tốt nhất không cần đánh răng, ba tuổi mới bắt đầu đánh răng để tránh trường hợp trẻ nhỏ ăn kem đánh răng và các vấn đề khác, tốt nhất là cha mẹ nên hỗ trợ hoặc giám sát trẻ đánh răng. 

Mặc dù Trang Hàn luôn nói là thích con gái không thích con trai, nhưng hắn vẫn rất quan tâm đến chuyện của con mình, bình thường những việc này lo cô làm không yên tâm chỉ có hắn mới làm được nên sao hắn có thể nói những lời này với con?

Trang Vân Kỳ khóc rất thương tâm, Cố Tư vất vả lắm mới an ủi được bé, sau đó giúp bé đánh răng rửa mặt, lau người cho bảo bảo.

Sau đó xuống lầu phát hiện Trang Hàn đang ăn, Cố Tư để Trang Vân Kỳ đi ăn cơm, lúc Trang Vân Kỳ đi ngang qua Trang Hàn khuôn mặt nhỏ còn nhăn lại hừ một tiếng, tỏ vẻ mình đang không vui.

Cố Tư ngồi xuống trước mặt Trang Hàn, nhìn dáng vẻ Trang Hàn dường như không có gì thay đổi, cô nói: "Vân Kỳ còn nhỏ, hiện tại cũng chưa đến thời điểm chuyện gì cũng có thể tự mình làm được, anh không nên quá khắt khe với con."

Trang Hàn đang bận ăn, không suy nghĩ gì chỉ ừ một tiếng.

Đây rõ ràng là giọng điệu cho có lệ, Cố Tư đương nhiên nghe ra được, cô không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, rõ ràng ngày hôm qua còn rất ổn.

Đêm qua Trang Hàn về nhà còn vào phòng Vân Kỳ, đắp chăn giúp bé còn hôn hôn khuôn mặt nhỏ, niềm yêu thương con dù như thế nào cũng không che giấu được, nhưng hiện tại Cố Tư lại không thể cảm nhận được tình cảm đó ở Trang Hàn.

Không rõ rốt cuộc là làm sao, Cố Tư chỉ có thể từ từ tìm hiểu. Cô nghĩ Trang Hàn đang có chuyện gì đó nên không vui, muốn làm hắn vui vẻ một chút, nói: "Hay là trưa nay em làm cơm đưa đến công ty cho anh ăn đi, không phải anh rất thích ăn đồ em nấu sao, mấy ngày này em sẽ mang cơm đến cho anh được không?"

Trang Hàn nhìn Cố Tư, hắn thích người phụ nữ này, bất kể là ở trên phương diện tình cảm hay là ở trên giường.

"Được." Trang Hàn cười cười.

"Vậy anh muốn ăn cái gì?" Cố Tư nói: "Anh nói đi, em làm cho anh."

Trang Hàn nhất thời không nghĩ ra mình muốn ăn cái gì, bản thân hắn đối với đồ ăn yêu cầu cũng không quá cao, hắn liền nói: "Gì cũng được, em thích làm món gì thì làm."

"Vậy em làm sườn heo muối tiêu với canh cà chua trứng nhé, anh còn muốn ăn gì nữa không?" Cố Tư nói: "Rau dưa anh đều không thích ăn, hay là em xào súp lơ nhé."

Nguyên tưởng rằng Trang Hàn sẽ đồng ý, ai ngờ lúc Trang Hàn nghe tên đồ ăn xong lại nhíu mày thật sâu, hắn nói: "Sườn nên làm thành chua ngọt chứ muối tiêu thì ăn sao?"

Cố Tư giật mình mở to mắt, "Anh nói cái gì?"

"Anh bảo làm sườn xào chua ngọt." Trang Hàn khó hiểu nói: "Em không nhớ sao? Anh nhớ là em đã từng làm rồi."

Cố Tư đương nhiên đã từng làm sườn xào chua ngọt, nhưng đó đã là chuyện của bốn năm trước, bốn năm nay cô chưa từng làm sườn xào chua ngọt. Không chỉ có như thế, món nào liên quan đến đường dấm cô đều không chạm qua.

Vì sao Trang Hàn lại muốn ăn sườn heo chua ngọt?

Khuôn mặt Cố Tư lập tức tái nhợt, cô đè nén xuống cảm xúc kích động của mình, nói: "Vì sao bỗng nhiên anh lại muốn ăn sườn heo chua ngọt? Không phải anh không thích ăn sao?"

"Em nhớ lầm à?" Trang Hàn hơi bất mãn nói: "Món anh thích nhất không phải là món này sao?"

Mãi cho đến khi Trang Hàn rời khỏi nhà đi đến công ty, Cố Tư vẫn còn đang ngồi ngơ ngác.

Trang Vân Kỳ đi tới ôm lấy chân cô, "Mẹ, sao mẹ không nói gì?"

Một phỏng đoán đáng sợ hiện lên ở trong đầu Cố Tư, Cố Tư cúi đầu nhìn Trang Vân Kỳ, bỗng nhiên không kìm được bật khóc. Đây là cảm xúc hoàn toàn không thể kiểm soát được, cô ôm Trang Vân Kỳ ngây thơ không biết gì khóc đến tê tâm liệt phế, khóc đến mức Trang Vân Kỳ cũng bắt đầu khóc theo cô.

Dì Tôn từ trong bếp đi ra thấy hai mẹ con ôm nhau khóc, hoảng sợ không biết phải làm sao. Bà lại gần an ủi, nhưng mà an ủi thế nào cũng không được. Bà muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì, nhưng hỏi như thế nào Cố Tư cũng không nói.

Cả biệt thự tràn ngập tiếng khóc của Cố Tư, ba năm trước kia ngày cô ly hôn cũng không khóc đến mức như vậy, khóc tựa như trời sắp sập xuống vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top