Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18

Seol Ah cùng Shim San mang theo Heo Yeon Woo tràn đầy không tình nguyện rời cung, ở cửa cung Shim San đã nhờ Yang Myung Gun tới tiếp ứng.

Người trong lòng Yang Myung Gun cuối cùng cũng xuất cung khiến hắn vô cùng cao hứng, như vậy khả năng hắn và nàng có thể ở bên nhau càng lớn hơn một chút.

Heo Yeon Woo nhìn thấy Yang Myung Gun ngược lại mặt có chút khó coi: “Đại nhân vì sao lại xuất hiện ở đây?”. Quay đầu liền thấy Seol Ah cùng Shim San sắc mặt có chút mất tự nhiên, ngay sau đó liền hiểu được trợn mắt nhìn hai người: “Là kế hoạch của các ngươi? Vì sao lại lừa ta như vậy?”.

Seol Ah không dám nhìn thẳng vào mắt Heo Yeon Woo: “Tiểu thư, thần mẫu nói trong cung không an toàn nên mới muốn ngài rời đi, ngài luôn không đồng ý, lần này chúng ta làm thế cũng là hạ sách”. Nói xong Seol Ah quỳ xuống trước mặt Heo Yeon Woo: “Thỉnh tiểu thư thứ tội!”.

Heo Yeon Woo lắc đầu, trong giây lát dường như hiểu ra điều gì, nhìn Seol Ah: “Không đúng! Thần mẫu tuy rằng nói với ta hoàng cung không an toàn, muốn ta nhanh chóng rời đi, nhưng trước giờ chưa từng bức bách ta, thế nhưng lần này lại ép buộc các ngươi mang ta đi…Có phải đã phát sinh chuyện gì hay không? Là thần mẫu gặp chuyện sao?  Nàng ấy không làm gì sai, trong cung dựa vào cái gì mà trách tội nàng?”.

Yang Myung Gun nhìn Heo Yeon Woo nói: “Nàng yên tâm, thần mẫu không có việc gì, tối nay ta trở về đưa nàng đi là do thần mẫu cùng Seol Ah cô nương nhờ vả. Họ cũng chỉ vì lo lắng cho an toàn của nàng thôi!”.

Heo Yeon Woo lại không cảm kích: “Lo lắng cho an toàn của ta? Trong cung cũng không phải đầm rồng hang hổ, ta chỉ là một vu nữ nhỏ nhoi thì có thể phát sinh chuyện gì?”. Nói xong lại đối với Seol Ah nói: “Seol Ah, ngươi đứng lên đi”.

Shim San lại nói: “Tỷ tỷ đã quên ngày trước xém chút nữa đã bị thứ tự chi hình sao, nguyên nhân là vì tỷ chính là vu nữ duy nhất , ai muốn hại tỷ cũng đều có khả năng”.

Heo Yeon Woo cũng hiểu được: “Các ngươi không cần phải nói dối ta, ta thừa biết các ngươi và thần mẫu trăm phương ngàn kế muốn ta rời đi là vì…” Nói tới đây Heo Yeon Woo dùng một lát, sau đó mới tiếp tục nói: “Là vì chủ thượng điện hạ cùng Trung Điện nương nương hợp phòng đúng không? Ta biết ta chỉ là một vu nữu hèn mọn, ta cũng chưa từng nghĩ tới muốn có được cái gì, ta ở lại trong cung thì có ảnh hưởng gì đâu?”.

Seol Ah há mồm rồi lại nuốt ngược lời nói trở lại: Đáng lẽ người đó vốn nên là người!Người yên tâm, cho dù mọi thứ đều khác với suy đoán của thần mẫu, ta cũng nhất định giúp người trở lại bên điện hạ, đường đường chính chính!

Heo Yeon Woo tuy rằng bị ép rời cung nên cảm xúc có chút sa sút, nhưng nàng vẫn hiểu được cho dù không muốn đi cũng phải đi, nàng không thể cứ ở trong này mãi, bằng không rất có khả năng sẽ bị thủ vệ trong cung phát hiện, nếu nàng còn chần chừ nữa, chỉ sợ đến lúc đó chẳng còn mạng trở về.

Việc cấp bách bây giờ là cần phải rời nhanh khỏi nơi này rồi kiếm một nơi tương đối an toàn đặt chân.

Tô Duyệt ngủ cũng không được an ổn, dù rất mệt nhưng nàng lại không thể như người ta mà ngủ một giấc không mộng mị. Ngược lại, cả đêm nàng đều nằm mơ, nàng đang hái nấm, vì quá nhiều nấm làm nàng phải chạy lên chạy xuống mò nấm cả một đêm, buổi sáng lúc tỉnh ngủ, eo mỏi lưng đau muốn chết.

Đương nhiên eo mỏi lưng đau rõ ràng không phải vì nàng cả đêm hái nấm rồi. Nhưng Tô Duyệt từ chối suy nghĩ nguyên nhân khác, nàng đương nhiên biết nguyên nhân chân chính là vì nàng cả đêm quá lao lực!

Nhưng mà, khi nàng mở mắt nhìn thấy nam nhân đang say giấc trước mặt, nàng có một loại xúc động muốn bóp chết hắn! Bà nội nó chứ! Không phải trong tiểu thuyết hay viết là hoàng đế sau khi sủng hảnh phi tần thì buổi sáng thứ hai hắn ta sẽ sớm đi mất hay sao? Bởi vì bọn họ cần vào triều cơ mà!

Ai có thể cho nàng biết, vì sao thằng nhãi Lee Hwon này vẫn còn đang nằm lì ở đây mà ngủ thế!

Quan trọng nhất là, nếu Lee Hwon không đi thì làm sao nàng có thể trốn về điện Gyo Tae đây!

Cái gì cũng đã phát sinh rồi, nàng có thể không so đo Lee Hwon bá vương ngạnh thượng cung (cưỡng gian), có thể nhịn đau mà xem nhẹ thân thể mình, nhưng nàng không thể chịu nổi buổi sáng thức dậy còn phải xấu hồ mà đối mặt với tên nam chính này, aaaaa, giết nàng điii!!

Nhân sinh quả thật không thể bi thảm hơn được nữa rồi, Tô Duyệt quyết định nhắm mắt giả chết, nàng vẫn phải đợi Lee Hwon đi rồi mới trốn về được!

Vì thế Tô Duyệt cứ nhắm mắt giả chết, rồi lại mở mắt nhìn xem Lee Hwon có dấu hiệu tỉnh hay không, cứ như vậy lặp đi lặp lại vài lần. Sau lần thứ N Tô Duyệt trợn mắt nhìn Lee Hwon rồi lại nhắm mắt thì nghe được tiếng Lee Hwon nói: “Trung Điện đã tỉnh rồi sao?”.

Tô Duyệt sợ đến mức nhắm chặt hai mắt, không để ý tới hắn, nỗ lực tự thôi miên mình: Ta đang ngủ ta đang ngủ…

Ai biết, ngay sau đó chợt nghe Lee Hwon bình tĩnh nói: “Đừng giả vờ nữa, ta vừa nói nàng liền nhắm chặt mắt, ta biết nàng đang giả vờ ngủ, ngủ thật thì đâu có ai giống như nàng?”.

Tô Duyệt bị hắn nói như vậy cũng không còn ý định giả chết nữa, ngượng ngùng mở to mắt đối mặt với hắn, sau đó lại nhắm mắt nói: “Ta nhắm mắt dưỡng thần không được sao? Còn điện hạ chẳng phải cần vào triều sớm sao? Sao bây giờ vẫn còn nằm đây?”.

Lee Hwon nghe nàng nói lời này liền “xuy”. Cười nói: “Vào triều? Cám ơn Trung Điện đã nhắc nhở, nhưng mà lời nhắc nhở này hình như hơi sớm. Hôm nay ta thượng triều buổi tối, nên có cả buổi sáng để nghỉ ngơi, Trung Điện cứ từ từ mà tỉnh”. Tiện đà còn nói thêm: “Trung Điện hôm nay dậy trễ một tí cũng dễ hiểu, dù sao đêm qua…”.

“Lee Hwon!”. Lee Hwon còn chưa nói xong đã bị Tô Duyệt gầm lên giận dữ đánh gãy làm cho không thể nói tiếp. Tô Duyệt cũng vì một câu “Lee Hwon” chui ra khỏi miệng mà hối hận không ngừng, tên gia hỏa này dù có là cặn bã thì cũng là đế vương của một quốc gia, chọc giận hắn, muốn giết mình còn chẳng dễ hơn bóp một con kiến sao!

Trinh tiết vừa mất, ngay cả cái mạng này cũng vừa bị nàng quăng đi luôn rồi.

Vừa đả thông tư tưởng, Tô Duyệt động tác nhanh chóng lăn ra khỏi ổ chăn, quỳ gối trước mặt Lee Hwon thỉnh tội: “Nô tì lỡ miệng, thỉnh điện hạ trách phạt”.

Lee Hwon trên giường xoay người mà ngồi, đỡ Tô Duyệt ngồi xuống: “Trung Điện không cần đa lễ, chúng ta là vợ chồng, thế này thì có là gì”.

Tô Duyệt vừa nghe lời này liền cảm thấy đúng cũng không hẳn mà sai cũng không sai, không biết phải phản ứng bình thường thế nào, chỉ có thể nói là Lee Hwon quá phận, chiếm tiện nghi của nàng không tính, nói ra điều này làm người ta không dám trả lời.

Sau đó Lee Hwon cũng không làm khó Tô Duyệt, đứng lên liền phân phó Si Bang Si Hwa tiến vào hầu hạ Tô Duyệt rời giường rửa mặt chải đầu, vì tránh cho Lee Hwon nói ra gì đó mà nàng không muốn nghe, Tô Duyệt đành phải câm miệng để hạ nhân tùy ý giúp nàng thay quần áo rửa mặt chải đầu.

Rửa mặt chải đầu xong lại cùng Lee Hwon ở điện An Khang yên lặng dùng ngọ thiện, sau đó bất chấp cơ thể đau nhức khó chịu, Tô Duyệt dẫn theo người trở về điện Gyo Tae.

Về tới điện Gyo Tae, Tô Duyệt ghé vào sạp để Si Seol xoa bóp, bắt đầu cân nhắc, tuy rằng thất thân, nhưng nhìn Lee Hwon như vậy cũng không cảm thấy có thể dựa vào, chẳng phải người ta đều nói nam nhân đáng tin như heo mẹ biết leo cây sao. Tô Duyệt cảm thấy chính mình vẫn nên tự lực cánh sinh thôi, nàng vẫn phải tìm kế thoát thân.

Nhưng mà làm sao để chạy lại là vấn đề nan giải, nàng vẫn đang căng não tìm cách đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top