Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19

Mặt trời chiều ngả về tây, ánh nắng chiều nhiễm đỏ nửa bầu trời.

Chạng vạng không gió, nhiệt độ không khí cũng ôn hòa, vừa khéo lại thoải mái, Lee Hwon đứng trước cửa sổ nhìn tịch dương thiêu hồng nửa bầu trời, chậm rãi giống như trầm tư. Một lát sau hắn trở về với cái bàn chất đầy sổ con ngồi xuống, sau đó phân phó hành thượng lấy cho hắn tín vật của Heo Yeon Woo mà không lâu trước đây Heo Yeom tiến cung mang đến, lúc Heo Yeon Woo viết lá thư này hắn vẫn còn là thế tử.

Lee Hwon cầm bức thư không biết đã xem bao nhiêu lần kia, suy nghĩ bắt đầu phiêu xa.

Không biết vì sao, Lee Hwon gần đây cảm thấy mình có gì đó không thích hợp, hắn thậm chí còn không rõ vì sao thái độ của hắn đối với Trung Điện lại thay đổi lớn đến thế.

Hắn vậy mà lại đối với Trung Điện ôn nhu như thế, cảm thấy bản thân mình có khi bệnh thật rồi.

Trước kia hắn rất ghét cái kiểu tỏ ra hiền lành của Trung Điện, là vì gần đây tác phong của Trung Điện biến hóa quá lớn sao?

Nhưng mà dù bất luận thế nào hắn cũng hiểu hắn không có khả năng phế truất chức Trung Điện của Yoon Bo Kyung, có phụ thân Yoon Dae Hyung như vậy, thế mà Trung Điện bây giờ lại như thế này, chẳng lẽ lại đang diễn trò, chơi trò dây dài câu cá lớn sao?

Lee Hwon thật sự không thể không phòng bị, phải biết rằng địa vị cao có nghĩa là bước sai một bước là rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục ngay.

Xem ra, hắn phải cách xa Trung Điện một tí.

Lee Hwon đem ánh mắt suy nghĩ kéo về tín vật trong tay, sau đó lại bắt đầu thận trọng xem một lần.

Nhưng mà…Lee Hwon nhăn mày, ánh mắt nhìn về hàng chữ viết trên bức thư “Phụ thân rất nhanh sẽ đưa thuốc đến, như vậy sau này, không thể vĩnh viễn gặp lại thế tử điện hạ nữa rồi”. Lâm vào suy nghĩ sâu xa, vì sao là “Phụ thân rất nhanh sẽ đưa thuốc đến”. Sau này vĩnh viễn không thể nhìn thấy hắn?

Chẳng lẽ nói… Lee Hwon ánh mắt trở nên lợi hại đứng lên, Yeon Woo đã biết gì đó?

Phụ thân? Đại học đề đã làm gì Yeon Woo sao?

Chẳng lẽ, năm đó Yeon Woo không phải chết vì bệnh, mà có người hại chết Yeon Woo sao?

Cẩn thận nghĩ lại, năm đó Yeon Woo bệnh quá mức đột nhiên, thời cơ cũng trùng hợp. Nếu Yeon Woo bệnh trước đó, một nhà Đại học đề cũng không bị liên lụy gì, nhưng nếu Yeon Woo được sắc phong thái tử phi rồi mới sinh bệnh, thì Yeon Woo cũng không thể bị mang ra khỏi cung!

Vì sao loại sự tình đó lại phát sinh vào thời điểm ấy? Đủ loại sự thật đều cho thấy, lúc Yeon Woo sinh bệnh là lúc tuyển thái tử phi, vì để đả kích gia tộc Heo, không cho Yeon Woo làm thái tử phi nên có người cố ý làm thế chăng?

Sẽ là ai đây? Yoon Dae Hyung?

Đúng vậy! Yeon Woo đi rồi, Đại học đề theo sau chết bệnh, Heo Yeom cùng với mẹ nếu không phải có công chúa Min Hwa gả cho, nhất định sẽ vì việc này mà phải chịu tội.

Mà Yoon lĩnh tướng thì sao?

Con gái Yoon Bo Kyung bởi vì thế mà trở thành thế tử phi, theo hắn kế vị thành vua mà thành hoàng hậu, Yoon lĩnh tướng lại càng cầm giữ triều chính, quyền khuynh triều dã, muốn nói chuyện này không có quan hệ gì với hắn thì hoàn toàn không đáng tin chút nào.

Lee Hwon ở trong lòng suy nghĩ về khả năng có kẻ hại chết Heon Yeon Woo, mâu trung một mảng sâu thẳm khó dò.

Lee Hwon nghĩ đến kẻ có khả năng nhất, trong đầu trước sau một mảng hỗn loạn, chỉ cảm thấy ai cũng đều có khả năng hại chết Yeon Woo, đúng là đau đầu không chịu nổi, ngoài cửa lại truyền đến giọng nói của hành thượng: “Điện hạ”.

Lee Hwon nghe được âm thanh rốt cục buông lá thư ra, giơ tay day day mi tâm: “Chuyện gì?”.

Nghe được Lee Hwon đáp lại, hành thượng đẩy cửa nhẹ nhàng tiến vào, đi đến bên người Lee Hwon thấp giọng cung kính nói: “Điện hạ, đêm đã khuya, phải chuẩn bị đi nghỉ rồi”.

Nghe vậy Lee Hwon nhìn xung quanh mới phát hiện nến hồng trong điện đã sớm được thắp lên, lại nhớ đến đếm qua cùng Trung Điện hợp phòng, ánh nến chiếu lên mặt khuôn mặt lúc đầu hồng rực của Trung Điện, lúc sau lại tái đi vì giận dữ, cuối cùng là trầm luân trong bể tình…

Nghĩ đến đây, Lee Hwon vẻ mặt phức tạp đứng lên, Trung Điện…

Thấy Lee Hwon thật lâu chưa lên tiếng, hành thượng liền đánh bạo mở miệng: “Điện hạ?”.

Lee Hwon phục hồi tinh thần lại, tay âm thầm nắm chặt thành quyền, thần sắc khó lường: “Ngươi chuẩn bị một chút, bãi giá đến điện Gyo Tae, quả nhân muốn đến gặp Trung Điện”.

Vừa nghe lời này của Lee Hwon, hành thượng ngây người một chút, điện hạ, ngài muốn đi điện Gyo Tae thì phải nói sớm chứ, hiện tại không chừng Trung Điện nương nương đã ngủ rồi!

Hành thượng do dự một phen vẫn là quyết định mở miệng: “Điện hạ, hiện tại đã muộn, Trung Điện nương nương sợ là…đã nghỉ ngơi rồi”.

Nào biết, Lee Hwon căn bản không nghe hắn, trực tiếp ra ngoài điện An Khang, hành thượng dậm chân một cái, cũng không còn cách nào, không dám vuốt râu hùm, chỉ đành phải đuổi theo.

Tuy hôm nay giữa trưa mới rời giường, nhưng Tô Duyệt cảm thấy sau khi thất thân tâm hồn còn đang chịu đả kích, thêm vào cơ thể đau nhức, quyết định tối nay phải đi ngủ sớm!

Tô Duyệt đã ăn cơm chiều từ sớm, sớm rửa mặt chải đầu, còn phân phó Si Hwa khóa kỹ cửa điện Gyo Tae, cho dù là thiên vương lão tử đến, trời đổ mưa dao cũng không thể kêu nàng rời giường được, nàng cần phải ngủ một giấc đến sáng ngày mai, bảo đảm tâm hồn và thể xác đều thỏa mãn!

Si Hwa được cái rất nghe lời, làm theo lời Tô Duyệt phân phó, sớm đã khóa cửa điện, không có việc gì sẽ không được đi loạn, không được làm ồn đến nương nương nghỉ ngơi.

Nhưng mà nàng không dự đoán được ngày hôm nay lại không như mọi hôm, tuy rằng không phải trời đổ mưa dao như nương nương nói, nhưng lại xuất hiện một pho tượng đại thần khiến nàng không dám không mở cửa, không chỉ như vậy, nàng ngoan ngoãn mở cửa không nói, còn kinh sợ quỳ xuống thỉnh tội.

Lee Hwon đến quả thật không dự đoán được, hắn cứ thế mà đi thẳng đến cửa điện Gyo Tae, nhìn cửa cung được canh giữ nghiêm ngặt,  mới nhớ ra hiện giờ cũng đã trễ, đến giờ nghỉ ngơi rồi, nhưng hắn đã đến nơi, cũng không có mặt mũi mà quay về, chỉ đành kêu người ra mở cửa, một bên như trách cứ nhìn hành thượng, ý là: Sao không nhắc nhở hắn một tiếng.

Hành thượng khổ mà không nói nên lời, một mặt ủy khuất nhìn Lee Hwon, biểu đạt rằng mình rất vô tội: Điện hạ, ta rõ ràng đã nhắc nhở người rồi, chính người không nghe mà cứ đi đó thôi, ta nào dám có lá gan đuổi theo mà nói lần thứ hai, chẳng phải do người không nghe nên mới thế này sao!

Nhưng Lee Hwon đã sớm không để ý đến hắn nữa, đương nhiên cũng không nhìn thấy ánh mắt ủy khuất của hắn.

Lee Hwon nhìn cung nữ đang quỳ gối trước mình nói: “Chủ tử ngươi đâu?”.

Si Hwa vì nương nương nhà mình mà lo lắng thực sự, nhưng không thể không mở miệng nói: “Hồi chủ thượng điện hạ, Trung Điện nương nương đã rửa mặt đi ngủ, để nô tì gọi nương nương dậy ra nghênh giá”.

Lee Hwon nghe vậy: “Không cần”.

Nói xong liền hướng tẩm điện mà đi, Si Hwa lo lắng không thôi theo sau Lee Hwon.

Đến tẩm điện, Lee Hwon ngồi vào một bên bàn, Si Hwa chỉ đành đánh bạo lên phía trước lắc lắc chủ tử đang ngủ của mình nhẹ giọng nói: “Nương nương, nương nương, tỉnh tỉnh!”.

Nhìn mi mắt Tô Duyệt giật giật như muốn mở, miệng cũng muốn động, Si Hwa  muốn nhanh chóng che miệng chủ tử nhà mình miễn cho nàng vì bị đánh thức nửa chừng mà mở miệng mắng chửi người.

Nhìn Tô Duyệt rốt cục mở mắt, Si Hwa chạy nhanh đến bên nàng nói nhỏ vào tai: “Nương nương, chủ thượng điện hạ tới”.

Sau đó đưa tay bịt miệng Tô Duyệt.

Lại nói Tô Duyệt, đang ngủ say lại bị người đánh thức, đang muốn mắng chửi người vì sao lại không nghe nàng phân phó, lại nghe Si Hwa ở bên tai nói cái gì mà Lee Hwon đến, sau đó Tô Duyệt ngẩng đầu liền thấy Lee Hwon an vị ở trước bàn, lửa giận vừa mới bùng phát chỉ có thể từ từ mà nuốt xuống, sau đó còn muốn hỏa tốc đứng lên hành lễ thỉnh tội với Lee Hwon.

Lee Hwon nâng Tô Duyệt dậy: “Trung Điện không cần sợ hãi như thế, là do quả nhân đến không báo trước”.

Tô Duyệt ngồi vào phía đối diện với Lee Hwon, đoạt lấy trà cung nữ bưng tới tự mình dâng đến cho Lee Hwon: “Điện hạ thỉnh uống trà”.

Sau đó liền nhìn Lee Hwon, chờ hắn mở miệng nói ra lý do vì sao trễ thế này còn đến điện Gyo Tae, nàng không tin hắn lớn thế này mà đêm hôm còn mò cả quãng đường dài tới tận đây tìm nàng ngủ!

Lee Hwon cũng không nói gì, phân phó hạ nhân mang dụng cụ rửa mặt lên, hầu hạ hắn rửa mặt, sau khi rửa mặt xong liền lôi kéo nàng trở lại giường, ôm lấy nàng, tắt đèn, ngủ.

Tô Duyệt ngây người, này đúng là đi cả quãng đường dài để tìm nàng ngủ sao!

Thế nhưng đến sáng thứ hai Tô Duyệt đã biết Lee Hwon đến tìm nàng thật sự là có lý do.

Lee Hwon dậy rất sớm, dùng thiện sớm, rồi vào triều, trước khi đi hắn nói với nàng: “Trung Điện từ lúc vào cung tới này hình như chưa về thăm nhà được mấy lần, ngày mai là ngày mộc hưu, thừa dịp thừa tướng ở nhà, quả nhân liền cho phép Trung Điện về nhà mẹ đẻ thăm hỏi cha mẹ và đoàn tụ với huynh đệ. Như thế nào?”.

Nếu hắn đã có hảo ý như thế, dáng vẻ vì nàng mà suy nghĩ, Tô Duyệt đương nhiên không thể cự tuyệt, bằng không làm điện hạ một phen khổ tâm thì sao, vì thế nàng chỉ có thể lĩnh chỉ tạ chủ thượng thánh ân.

Nhìn Lee Hwon mỹ mãn rời đi, Tô Duyệt suy nghĩ Lee Hwon này đang có âm mưu gì, không thể không cảm thán Lee Hwon này đúng là rối loạn thật sự, đêm qua vô cùng lo lắng đến điện Gyo Tae, sau đó phát hiện nàng đang ngủ, tuy rằng có đánh thức nàng, nhưng cũng không nói chuyện này ra, nếu không nàng có thể nghĩ rằng hắn đến để kiếm chuyện với nàng đấy, đêm khuya đến chỗ người ta đánh thức chủ nhà chỉ để nói chuyện râu ria thế này sao, rốt cục hắn chỉ ngủ lại điện Gyo Tae, đến sáng nay mới nói ra chuyện này.

Tô Duyệt nghĩ vậy liền cảm thấy hắn thật giỏi, chịu đựng cả đêm bên nàng chỉ để đợi nói ra chuyện này, nếu là nàng thì đã bỏ về ngủ rồi, sáng sớm qua đây nói cũng được.

Sau đó, Tô Duyệt bắt đầu cân nhắc về chuyện Lee Hwon cho nàng về nhà thăm viếng, ánh mắt bỗng sáng lên, lần này thăm viếng nói không chừng lại là chuyện tốt!

( Lão đại muốn nói: trong truyện này sẽ xuất hiện những cái tên Trung Quốc, không phải mình viết sai, đây là truyện Trung nhé, có thể tác giả không nghĩ ra được tên Hàn để đặt cho nhân vật nên mới để tên Trung, hoặc cũng có khi tên Trung và tên Hàn giống nhau, ví dụ Heo là Hứa, Lee là Lí, hay công chúa Min Hwa là Kiều Hoa chẳng hạn, nên là cv tự động trans thành tên Trung cũng nên, mình không biết nữa *cười cười*, nên các bạn không cần thắc mắc nhiều về tên nhân vật nhé ).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top