Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Tô Duyệt từ lo lắng đề phòng đến ăn no ngủ say, chớp mắt đã qua một tháng, vị chủ thượng Lee Hwon đã từ hành cung trở lại. Điều này biểu thị những ngày qua của nàng trôi qua vô cùng tốt, nhưng điều làm nàng tức giận chính là, ngày đó rõ ràng hắn muốn giữa trưa mới trở về; Si Bang, Si Hwa từ giờ Mẹo đã lôi nàng dậy, đảo qua đảo lại trên đầu trên cổ nàng khoảng một canh giờ, khiến nàng eo mỏi lưng đau, sau đó lại bắt nàng đứng ở cửa cung với ánh mặt trời chói chang cùng đống trang sức nặng trịch trên đỉnh đầu hơn hai canh giờ. Chờ đến lúc Lee Hwon đến, Tô Duyệt đã bị phơi đến choáng váng, đầu váng mắt hoa, mồ hôi ướt đẫm, còn thiếu đâm đầu xuống đất mà ngất nữa thôi.

Tô Duyệt cảm thấy đời trước nàng nghiêm túc thực hiện tập huấn quân đội cũng không bị ép người đến thế này!

Chờ Lee Hwon đến, Tô Duyệt rất khách sáo hành lễ với hắn rồi tự mình quay về điện Gyo Tae. Muốn đề cập đến chuyện Đại Vương Đại Phi giao phó, cũng phải luyện cho mình tai thính mắt tinh, chỉ có như vậy mới có thể chịu được Lee Hwon châm chọc khiêu khích!

Tô Duyệt ngủ mất ba ngày, Đại Vương Đại phi đến nhắc nhở nàng, nàng mới nhớ ra mình còn chút chuyện nhỏ không hay ho gì phải làm.

Tô Duyệt sờ sờ cái bụng vì nàng ngủ cả tháng mà xuất hiện thịt, cân nhắc chút lợi ích của việc giảm béo. Nàng hẳn là nên đi đến chỗ Lee Hwon lượn qua lượn lại cho hắn ngột ngạt, cũng là một cách giảm béo hiệu quả.

Dẫn Si Hwa, Si Bang một đường đến cửa đại điện An Khang liền gặp hành thượng bên người Lee Hwon cùng vài cung nữ thái giám đang trực.

Khi hành thượng vừa thấy Tô Duyệt liền lập tức dẫn đầy tớ đến hành lễ: "Trung Điện nương nương".

Trong lúc nhất thời, người quỳ đầy đất.

Tô Duyệt thật sự hưởng thụ cái cảm giác thống trị này. Nhưng nàng vẫn phải kìm nén bản thân, tận lực làm ra thanh âm gọi là đoan trang đại khí, dịu dàng hiền thục: " Các ngươi đứng lên đi".

Hành thượng là người thức thời, sau khi làm lễ liền chủ động hỏi Tô Duyệt: "Trung Điện nương nương là tới gặp chủ thượng điện hạ?".

Tô Duyệt hơi hơi mỉm cười: " Còn thỉnh thượng thiện tiến đến thông báo một tiếng".

Tô Duyệt tiến vào liền thấy Lee Hwon ngồi quỳ ở cái bàn nhỏ, cúi đầu không biết đang nghĩ gì, nghe được tiếng Tô Duyệt vào liền quay đầu cười với nàng đến xuân về hoa nở, hư tình giả ý: "Mời vào, Trung Điện".

Tô Duyệt tuy rằng không muốn gặp kẻ "nham hiểm" có tài diễn xuất trước mặt này, nhưng nàng không thể không thừa nhận: Bộ dạng này thật không lệch đi đâu được, dù ngươi có biết hắn cười giả tạo với ngươi thì vẫn có thể khiến ngươi cảm thấy thư thái.

Đánh nhau không đánh mặt tươi cười, huống chi còn là soái ca cười đẹp mắt đến thế, Tô Duyệt đối với hắn cũng cười đến sáng lạn: "điện hạ mạnh khoẻ".

Lee Hwon đứng dậy giúp nàng ngồi ngay ngắn, cười đến ôn nhu: " Không biết Trung Điện tới đây có chuyện gì?".

Lúc này trong điện cung nhân đã lui ra hết, chỉ còn lại hai người. Không khí an tĩnh làm người ta có chút sợ hãi.

Tô Duyệt cực kỳ không muốn làm chim đầu đàn, do dự hồi lâu mới mở miệng: "Nô tì cùng tổ mẫu có thương nghị qua, biết điện hạ không vui nhưng nô tì muốn thỉnh điện hạ chiêu mộ hậu cung, lấy việc sinh hạ hài tử làm trọng".

Lee Hwon tuy rằng còn cười, nhưng nụ cười đã có chút bất đồng với khẩu khí: " Ngươi vừa mới nói cái gì?".

Tô Duyệt nghĩ đến kết cục cuối cùng của chính mình, không khỏi lạnh run. Nàng hoài nghi nếu mình nói lời chọc giận hắn, nói không chừng đến Đại Vương Đại Phi cũng không kịp thấy mặt, tục ngữ nói đúng "kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt" Tô Duyệt lập tức sửa miệng: "Nô tì...úng não ấy mà."

Lee Hwon lại không như Tô Duyệt suy đoán, cúi đầu cười lạnh một tiếng nhìn thẳng Tô Duyệt: "Ngươi nói muốn ta mở rộng hậu cung?" Tuy rằng là câu nghi vấn nhưng cũng không muốn nàng trả lời, lập tức hơi nở nụ cười: "Trung Điện nói những lời đó là thật lòng sao?".

Tô Duyệt không biết những lời này là ý gì, chỉ đành kiên trì nói: "vâng".

Lee Hwon thế nhưng lại bất ngờ đáp ứng: " Vậy làm theo ý Trung Điện đi!".

Tô Duyệt có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, hắn tiếp tục, trong giọng nói không nghe ra buồn vui: "Ngày mai tại thiên điện ta sẽ cùng các quần thần thảo luận về vấn đề hậu cung!"

Tô Duyệt cúi đầu: "Vâng".

" Trung Điện hình như có chút khác với trước kia". Ngay lúc Tô Duyệt có thể xem như thành công lui thân, Lee Hwon đột nhiên buông một câu như vậy.

"A!" Tô Duyệt bị Lee Hwon bất thình lình nói một câu liền phát hoảng, miễn cưỡng ổn định chính mình: "Điện hạ vì sao lại nói những lời này?".

Lee Hwon lại không để ý lời nàng, chỉ nói: " Nếu không có chuyện gì thì xin mời Trung Điện quay về nghỉ ngơi đi, đã khuya rồi."

Chỉ một câu đơn giản như vậy, nhưng Tô Duyệt luôn có loại cảm giác không đơn giản như thế.

Lee Hwon này không đơn giản! Đây là Tô Duyệt tự mình cảm thụ.

Tô Duyệt đứng dậy hành lễ chuẩn bị rời đi, vừa đến cửa liền nghe phía sau truyền đến một âm thanh nhỏ, quay người lại thì thấy Lee Hwon đã ngã nửa người lên bàn, vẻ mặt thống khổ.

Tô Duyệt cả kinh đến dựng ngược, đây là thế nào? Mình còn chưa có chết đã phải làm quả phụ sao!!

Trời rất nhanh sáng.

Tô Duyệt quay đầu nhìn Lee Hwon mê man không khỏi oán niệm, rốt cục phải đến lúc nào mới tỉnh đây! Mình bị bệnh thì cái gì hắn cũng không làm, hắn bị bệnh thì mình cả đêm không ngủ để canh hắn!

Quả nhiên, dù ở thời đại nào nữ nhân đều tương đối thiệt thòi.

Lại ngáp một cái, Tô Duyệt xoa xoa mặt, cảm thấy chính mình đã buồn ngủ đến mức mơ hồ.

Người hầu một bên nhìn Tô Duyệt vừa ngáp vừa vỗ mặt, rốt cuộc nhịn không được mà nói với nàng: "Trung Điện nương nương hay là ra gian ngoài nghỉ một lát đi".

Tô Duyệt lập tức đứng lên: " Bản cung phải nghỉ một chút, chủ thượng nếu tỉnh nhớ đến nhắc ta".

Tô Duyệt là bị Si Bang đánh thức.

"Nương nương".

Tô Duyệt vừa đứng dậy vừa hỏi: " Chủ thượng tỉnh rồi sao?".

"Vâng".

" Chủ thượng có phân phó gì không?".

Si Bang đang giúp Tô Duyệt sửa sang quần áo liền dừng một chút, mới nói: "Chủ thượng vừa tỉnh liền tuyên Woon thị vệ vào điện, lúc sau Woon thị vệ liền lập tức rời cung".

" Ngươi nói có chuyện gì?".

" Ngoài chủ thượng cùng Woon thị vệ ra thì không ai biết là chuyện gì."

"Ừ, việc này không cần nhắc lại nữa".

Vậy hẳn là chuyện về nữ chủ Heo Yeon Woo. Giờ phút này Lee Hwon đã biết nữ chủ không chết rồi sao?

" Nô tì đã biết".

Tên Woon kia rời cung chẳng lẽ là đi tìm Heo Yeon Woo? Cũng không biết trong phim lúc này Lee Hwon có tìm được Heo Yeon Woo hay không, nhưng cũng xác định là có tìm đến, chính nàng chắc chắn những ngày còn lại của mình không còn nhiều nữa rồi.

Nếu Lee Hwon còn muốn nàng trả lại địa vị cho Heo Yeon Woo, vậy thì trả lại thôi.

Tô Duyệt đi vào lúc Lee Hwon đang uống thuốc. Hơn nữa, cũng không biết cung nữ nhìn ra trên người nàng ám chỉ cái gì, mà lại đưa thuốc cho nàng.

Tô Duyệt bất đắc dĩ, trực tiếp cự tuyệt thì không tốt, đành phải nhận lấy đút từng muỗng từng muống thuốc cho Lee Hwon uống, cũng không biết có phải vì ở trước mặt người ngoài hay không mà Lee Hwon cũng không có cự tuyệt.

Tô Duyệt vì muốn trả thù hắn một chút mà mỗi muỗng thuốc đều không đầy, để hắn uống nhiều muỗng thuốc một chút, kéo dài vị đắng, trong mắt còn cười đến đặc biệt hiền lành hỏi: "Điện hạ có thấy khoẻ hơn chút nào không?"

Nhưng trong lời nói cũng không nghe ra chút quan tâm nào, thậm chí còn có chút vui sướng khi người khác gặp hoạ.

Lee Hwon cũng không cùng nàng so đo , chỉ cần nàng đưa muỗng đến đều ngoan ngoãn uống hết, ánh mắt loé lên không rõ ý vị nhìn Tô Duyệt, thời điểm uống thuốc khoé miệng còn có thâm ý khác, nhấp môi mở miệng nói: "Tốt hơn nhiều, đều nhờ công lao của Trung Điện".

Tô Duyệt lại mỉm cười: " Chỉ cần thân thể điện hạ tốt, mặc kệ muốn nô tỳ làm gì nô tì cũng nguyện ý". Nói xong chính mình còn cảm thấy da gà nổi hết cả lên.

"Trung Điện thành tâm thật khiến quả nhân cảm động". Lee Hwon cũng cười đến đẹp mắt, " Cũng không có việc gì khó, quả nhân dưỡng bệnh mấy ngày nay đành nhờ Trung Điện tiếp tục chiếu cố, Trung Điện vừa tới quả nhân liền cảm thấy thân thể thoải mái không ít".

Tô Duyệt cảm thấy cổ họng mình như mắc xương, nhưng vẫn chỉ có thể xoay người hành lễ với Lee Hwon rồi híp mắt cười: "Điều này nô tì cầu còn không được".

Lee Hwon nhìn Tô Duyệt mắt trợn ngược: " Vậy bắt đầu từ bây giờ đi".

Năm ngày sau, Đại Vương Đại Phi nghe nói Trung Điện ở bên cạnh hầu hạ chủ thượng, còn vô cùng cao hứng triệu kiến Tô Duyệt.

Vì thế, Tô Duyệt đang phải chiếu cố Lee Hwon trăm đường vẫn phải rút ra một ít thời gian đến gặp Đại Vương Đại Phi nương nương giải đáp nghi vấn, giải thích nghi hoặc.

Tô Duyệt cảm thấy mình hẳn là hoàng hậu xuyên không mệnh khổ nhất, không ai khổ hơn.

Đại Vương Đại Phi nhìn nàng tràn đầy vui mừng: "Ta nghe nói chủ thượng đã bệnh nhiều ngày vẫn luôn ở bên cạnh Trung Điện, muốn Trung Điện luôn bầu bạn bên người".

Vừa nói ra lời này trong lòng Tô Duyệt liền kêu khổ!!!!

Lee Hwon kia hoá ra bề ngoài thì ôn thuận vô hại, trên thực tế là một cái bánh bao mè vừng, ngoài trắng trong đen! Chính mình ngày đó chỉ cho hắn uống nhiều muỗng thuốc một chút thôi! Kết quả, hắn sai hạ nhân đi hết, chỉ còn lại hai người liền bắt đầu sai sử bắt nàng làm đủ các thể loại việc.

Trước kia coi tivi, trong phim hoàng đế bị bệnh chỉ cần phi tần ý tứ đút thuốc là có thể xem như chiếu cố cơ mà!.

Kết quả thì sao, bưng trà đưa nước không có cái nào nàng không làm! tức nhất là, hắn còn hư tình giả ý nói cái gì mà nhớ đến tài sắc thuốc của nàng, muốn nàng vì hắn mà rửa tay sắc thuốc. Làm thì cũng thôi đi, kết quả chờ nàng làm tốt rồi hắn lại tràn đầy tiếc nuối nói cái gì mà không nghĩ nàng sẽ làm thật.

Nàng chỉ là không muốn vạch trần thôi!

Giận nhất là chính mình không thể bãi công!

Tô Duyệt cũng chỉ dám ở trong lòng làu bàu, đối mặt với Đại Vương Đại Phi vẫn chỉ có thể giả làm con chim cút: "Vâng, có thể bồi điện hạ bên người nô tì, nô tì không còn gì vui sướng hơn".

" Nhìn thấy Trung Điện cùng chủ thượng hiện tại quan hệ càng ngày càng tốt là điều ta vui mừng nhất. Xem ra một tháng sau chủ thượng cùng Trung Điện có thể hợp phòng rồi". Đại Vương Đại Phi cười đến sáng lạn.

Tô Duyệt không biết thời điểm này nên trưng ra cái biểu cảm gì mới phù hợp, nên chỉ đành yên lặng cúi đầu không trả lời.

Đại Vương Đại Phi vẫn là bộ dáng thật cao hứng: "Chờ Trung Điện cùng chủ thượng hợp phòng thành công, chuyện hài tử cũng không còn xa nữa".

Tô Duyệt thật muốn hướng đến bộ mặt khát khao của Đại Vương Đại Phi mà buông một câu: lý tưởng thật đầy đặn, hiện thực lại thật suy dinh dưỡng. Lão hồ ly như ngài cũng chỉ có thể mơ giấc mơ tốt đẹp như thế thôi.

Tô Duyệt từ cung của Đại Vương Đại Phi trực tiếp đi về điện Gyo Tae.

Tô Nguyệt quyết định giả ngu vụng trộm lười biếng, biết rõ Lee Hwon ép buộc mình mà còn không trốn thì đúng là bị ngu rồi.

Nhân sinh nơi nào không có nỗi buồn, chính mình phải tự bơm thêm máu mà tiếp tục chiến đấu thôi!

Lão đại có đôi lời: lần đầu mình edit truyện nên có nhiều chi tiết không sát nguyên tác lắm, độc giả thông cảm đừng ném đá tội nghiệp Lão Đại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top