Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25

Ta thèm vào! Cái này cũng quá đáng quá rồi!

Đây là suy nghĩ đầu tiên của Tô Duyệt.

Sau này nàng mới biết kỳ thật Lee Hwon hoàn toàn không tin tin tức về Heo Yeon Woo của nàng.!

Tô Duyệt nghiêm túc nói chuyện với hắn nửa ngày mà như đang diễn xiếc khỉ, nàng cảm thấy muốn gục ngã, trong lòng đem tên khốn Lee Hwon nguyền rủa bảy bảy bốn chín lần. Nàng giận dữ đá vào chân hắn, ai biết Lee Hwon đã nhanh hơn một bước mà dùng chân chặn nàng lại, không thể động đậy.

Tô Duyệt tức đỏ cả mắt, tiếc rằng giá trị vũ lực không bằng người ta, chỉ đành cắn răng chịu đựng.

Lee Hwon thong thả từ từ lau khóe mắt nàng: "Trung Điện cảm thấy thế nào? Ta cam đoan, chỉ cần Trung Điện làm theo ý ta, ta lập tức để Trung Điện rời đi."

Tô Duyệt rõ ràng không tin nhìn hắn.

Lee Hwon cũng không để ý, chỉ vừa áp chế vừa nhàn nhạt nhìn nàng.

Vô số ý định lướt qua đầu Tô Duyệt một vòng, cuối cùng nhìn Lee Hwon hỏi: "Chủ thượng điện hạ nói lời giữ lời?"

Lee Hwon chậm rãi cười rộ lên: "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy."

Tô Duyệt nhìn bộ dáng Lee Hwon như thế vẫn nói: "Không được! Lời nói đầu môi, không có bằng chứng thì không tốt, không bằng điện hạ cùng ta làm một cái chứng từ thỏa đáng, như vậy ta cũng tương đối yên tâm." Tô Duyệt nhìn Lee Hwon nháy nháy mắt: "Ta yên tâm mới có thể khiến điện hạ vừa lòng!"

Lee Hwon nghe Tô Duyệt nói thế ha ha cười, đứng lên: "Nếu nàng muốn làm chứng từ thì làm thôi!"

Tô Duyệt như trút được hết gánh nặng, cả người đều thoải mái, nhảy lên: "Vậy ta sẽ mang giấy Tuyên Thành đến cho điện hạ!"

"Đứng lại!" Tô Duyệt vừa mới bước chân về hướng cửa đã bị Lee Hwon ngăn lại: "Việc nhỏ như vậy sao lại để Trung Điện làm được?"

Dứt lời liền cao giọng gọi thị vệ bên ngoài, phân phó bọn họ nhanh chóng đi làm.

Tô Duyệt nhìn Lee Hwon bày ra bộ dáng không tin nàng, trong lòng thầm than, xêm ra hôm nay muốn yên bình thoát thân cũng thật khó khăn.

Điều khiến Tô Duyệt ngoài ý muốn là, Lee Hwon hoàn toàn không phải kẻ luôn luôn chung tình với Heo Yeon Woo, hình tượng thanh tâm quả dực mãi mãi chỉ chờ đợi một người hóa ra là giả sao? Thế nào mà ở cạnh nàng lại hóa thành "Tổng tài" lãnh khốc bá đạo rồi?

Cái gỉ mà "Bồi hắn một đêm". Lúc hắn nói ra điều này, Tô Duyệt có cảm giác mình xuyên không nhầm kịch bản rồi.

Thế giới biến hóa cực nhanh, Tô Duyệt ngay cả phản ứng cũng không kịp chứ nói gì thích ứng.

Thẳng thắn mà nói, bồi hắn một đêm là cái gì, còn chưa biết là ai bồi ai đâu? Nhưng những lời này của Lee Hwon cũng khiến Tô Duyệt cảm thấy kỳ quái!

Nhất là giữa hai bên còn có quả bom chưa biết khi nào thì nổ tên là Heo Yeon Woo.

Tô Duyệt cảm thấy Lee Hwon có lẽ sẽ khó mà tiếp nhận sự thật đây.

Trong đầu Tô Duyệt thiên nhân đang giao chiến, giâý Tuyên Thành theo lệnh của Lee hwon đã được mang đến.Lee Hwon đặt giấy Tuyên Thành trước mặt Tô Duyệt, hất hất cằm: "Có thể bắt đầu được chưa, Trung Điện?"

Tô Duyệt nhìn lên bàn lại càng rối rắm hơn, nàng lúc này đang nghĩ đến một vấn đề vô cùng nghiêm trọng - Choson tuy rằng sử dụng chữ Hán, nhưng lại là chữ phồn thể! Mà nàng là người hiện đại được tiếp nhận nền giáo dục bằng chữ giản thể, bảo nàng đọc một ít chữ phồn thể nàng còn có thể miễn cưỡng, nhưng bảo nàng viết ra...thì thật xin lỗi! Nàng không biết viết!

Tô Duyệt cảm thán, nàng luôn tự nhận mình là một con người trí thức, nhưng đến đây lại thành một kẻ mù chữ một nửa.

Biết được sự thật càng làm Tô Duyệt thấy uể oải.

Nhìn Lee Hwon đang làm bộ dáng chờ nàng viết chữ, Tô Duyệt hừ hừ nửa ngày vẫn phải nói: "Vẫn là điện hạ tự viết đi, điện hạ viết hay, ta chỉ cần ký là được. Ta tin điện hạ"

"Nếu Trung Điện đã tin ta, vậy thì không cần chứng từ để làm gì, chẳng lẽ Trung Điện không tin ta sẽ thả Trung Điện đi?"

Tô Duyệt ở trong lòng hung hăng mắng Lee Hwon: Cái đồ tiều nhân giả dối!

Sau đó nhích lại gần bàn, đưa giấy Tuyên Thành đến trước mặt Lee Hwon, chấm bút vào mực đưa cho hắn: "Điện hạ muốn viết thế nào thì viết!"

Lee Hwon nhìn cây bút đã được đưa tới trước mặt, năm ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của thiếu nữ đang cầm ngang thân bút vô cùng đẹp mắt, theo tầm mắt hướng lên trên là Tô Duyệt đang cười lấy lòng. Lee Hwon bỗng cảm thấy người này ngày xưa khiến người ta chán ghét bao nhiêu, vậy mà hôm nay không biết vì sao, Lee Hwon lại bị chính nụ cười của người đó mê hoặc, quên mất rằng ngày đó hắn từng vô cùng chán ghét nụ cười này.

Tô Duyệt nhìn ánh mắt ngây dại của Lee Hwon, ngây người hồi lâu, rốt cục đánh bạo nhỏ giọng kêu: "Điện hạ, điện hạ."

Lee Hwon phục hồi tinh thần lại, nhưng cũng không hề có vẻ thẹn thùng, ngược lại nắm lấy tây Tô Duyệt, đem nàng kéo vào trong lòng ngồi xuống, bắt đầu viết chứng từ.

Mỗi một nét bút...đều cực kỳ xinh đẹp!

Tô Duyệt nhìn chữ rồi lại nghĩ đến người, liền vụng trộm quay đầu nhìn mặt hắn, đầu hơi nghiêng về một bên khiến thân thể hơi nhúc nhích, Lee Hươn lập tức liền phát hiện, dừng bút giữ lấy người nàng: "Chuyên tâm chút!"

Giãy dụa hơn nửa ngày mới viết xong chứng tuwff, Lee Hwon tiêu sái hạ bút ký đại danh chính mình, tự giác đến mức bất ngờ! Nhưng khi hắn đưa bút cho Tô Duyệt, nàng tiêu sái đón lấy, chủa bị ký tên rồi lại chần chờ, nàng bỗng nhiên phát hiện, ngay từ đầu nàng là người đề nghĩ viết chứng từ, căn bản chính là tự bê đá đập vào chân mình!

Thật sự rất muốn đưa cho Lee Hwon bên cạnh ký hộ, nhưng làm một người có tự trọng nàng không thể làm thế được!

Nàng khóc không ra nước mắt nhìn Lee Hwon: "Điện hạ, có thể chỉ ấn dấu tay thôi được không?"

Lee Hwon vậy mà lại sảng khoái đáp ứng: "Được!"

Vì thế Tô Duyệt nước mắt rưng rung nhìn cái dấu tay nằm bên cạnh hàng tên tiêu sái của Lee Hwon.

Tô Duyệt vừa mới lau xong ngón tay dính mực, Lee Hwon đã ôm lấy nàng.

Tô Duyệt bị dọa đến kêu ra tiếng, Lee Hwon đối với lá gan bé nhỏ của nàng cũng cười khẽ.

Tô Duyệt bị hắn trực tiếp làm cho cả kinh không biết phải nói gì mới đúng: "Điện hạ, người..."

Lee Hwon cũng không nói gì, ôm Tô Duyệt đi về phía trước, mục tiêu đã được xác định.

Buổi sáng ngày thứ hai.

Tô Duyệt đỡ lấy thắt lưng đau nhức không thôi thầm mắng Lee Hwon cả trăm ngàn lần, hắn nói cả đêm liền thật sự cả đêm!

Cả đêm! Nàng hoàn toàn không được ngủ!

Tô Duyệt thật sự oán niệm Lee Hwon, đến sáng hắn thoải mái ngủ, còn nàng lại chẳng dám ngủ, nàng còn nhớ là mình phải đi đó!

Nếu nàng thật sự ngủ như chết, Lee Hwon kia chắc chắn sẽ mặc kệ chứng từ mà mang nàng về hoàng cung luôn, thì nàng làm sao bây giờ.

Tô Duyệt rửa mặt xong, bất chấp thắt lưng đau nhức mà nhìn Lee Hwon: "Điện hạ, người có thể thực hiện lời hứa được chưa?"

Lee Hwon trả lời: "Có thể, nhưng Trung Điện cũng đừng quên mình đã hứa gì đó"

"Ta đương nhiên sẽ nói rồi, nhưng mà ta muốn điện hạ đưa ta đến một nơi an toàn trước, sau đó ta sẽ nói cho điện hạ điều điện hạ muốn biết"

Vào thời điểm Lee Hwon nói muốn một mình mang Tô Duyệt đi, liền bị Woon và mọi người phản đối.

Nhưng dù sao cũng là lão đại, cho nên cuối cùng cũng chẳng ai dám ngăn cản Lee Hwon, Lee Hwon vẫn được mang Tô Duyệt một mình rời đi.

Hai người cưỡi ngựa hơn một canh giờ, sau đó đến một cái thôn liền dừng lại. Tô Duyệt tính toán rời đi từ đây, vốn nàng muốn Lee Hwon xuống ngựa, để lại ngựa cho nàng tự đi, vì nàng muốn một phương tiện đi lại để tiết kiệm sức, nhưng nàng đột nhiên nhớ tới: Nàng không biết cưỡi ngựa, nên đành thôi.

Tô Duyệt xuống ngựa, sau đó đưa một cái hầu bao vào tay Lee Hwon: "Đáp án điện hạ muốn biết đều ở trong này, ta chúc điện hạ mọi sự tự thành, cũng mong điện hạ quên ta đi, như vậy là tốt nhất". Tốt nhất vĩnh viễn đừng bao giờ nhớ tới nữa, như vậy ta sẽ an toàn hơn nhiều, "Cứ như vậy đi, ta đi đây!"

Nói xong, Tô Duyệt chạy như bay vào thôn.

Nàng cho rằng chỉ cần chạy khuất tầm mắt cảu Lee Hwon, rồi đổi chỗ khác, như vậy dù hắn có đổi ý, nàng cũng không lo hắn tìm ra.

Lee Hwon ngồi trên lưng ngựa có chút kinh ngạc nhìn bóng lưng đang ngày càng xa, thì ra nàng thật sự muốn rời đi, nàng cứ cắm đầu chạy về phía trước, không ngoảnh lại dù chỉ một lần.

Lee Hwon trong lòng phức tạp, bây giờ hắn không biết nên đi tiếp hay quay về đây.

Con ngựa hồi lâu vẫn không thấy chủ nhân ra lệnh, liền bắt đầu "tháp tháp" rồi tự mình đi, chờ hắn phục hồi tinh thần liền phát hiện ra, con ngựa đang đi về hướng vừa nãy hai người đến. Lee Hwon xiết chặt hầu bao, không biết vì sao, hắn lại không muốn biết trong này có gì.

Lúc trởi lại khách điếm đã thấy Woon và He Ja Seong gấp đến độ không chịu được, nhìn thấy Lee Hwon trở lại liền đi lên: "Điện hạ!". Lúc này mới phát hiện ra Tô Duyệt không quay về, Woon nói: "Điện hạ, Trung Điện nương nương..."

Lee Hwon không giải thích gì, chỉ phân phó bọn họ: "Chuẩn bị hồi cung đi".

Mọi người thấy chủ thượng như thế, tự nhiên không dám nói thêm gì nữa. Chỉ dựa theo phân phó mà làm.

Lee Hwon ngồi trên xe ngựa hồi cung, xe ngựa vững vàng chạy.

Hắn lại nhớ lại tối qua cùng Trung Điện ngồi trên xe, Trung Điện kia biểu cảm sinh động...

Lee Hwon gọi xe ngựa: "Ngừng!"

Woon xốc màn xe nói: "Điện hạ có gì phân phói?"

"Quay đầu, trở về!"

"Điện hạ để quên cái gì vậy? Vẫn nên để nô tài đi lấy cho, ngày đã bỏ lỡ lâm triều, nếu ngài còn về trễ, nhất định sẽ khiến các vị đại thần lo lắng"

Lee Hwon có chút suy sụp vẫy vẫy tay: "Thôi, khởi hành."

Xe ngựa lại tiếp tục vững vàng tiến lên phía trước.

Lee Hwon lấy ra hầu bao của Tô Duyệt, mở ra; Không biết Trung Điện để cái gì bên trong?

Bên trong là một tờ giấy, Lee Hwon mở tờ giấy ra, tren mặt giấy viết vài chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, thật không dám tin đây là chữ của Trung Điện, Lee Hwon ở trong lòng âm thầm cười xong mới bắt đầu chú ý đến nội dung trên giấy: Heo Yeon Woo là vu nữ chắn ách Wol.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top