Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Tô Duyệt bãi công mất mấy ngày, thời gian này cũng không gặp người của Lee Hwon đến gọi nàng.

Là Trung Điện đi ra từ gia tộc Yoon, Lee Hwon thỏa hiệp với gia tộc Yoon đã chứng minh, hắn vô cùng chán ghét nàng.

Xem ra trước mắt nàng vẫn vô cùng nguy hiểm, muốn thay đổi hình tượng của bản thân trong mắt Lee Hwon vẫn là một nhiệm vụ gian khổ !

Tô Duyệt ăn no ngủ kỹ khôi phục ý chí chiến đấu, rồi cùng Si Bang, Si Hwa trở lại điện An Khang tính toán tiếp tục cùng Lee Hwon so dũng khí.

Bất quá, Tô Duyệt đến điện An Khang phát hiện thân thể Lee Hwon đã bình phục một ít, không uổng công mấy ngày nay dày vò nàng như vậy.

Chẳng lẽ hành hạ người khác có thể chữa bệnh sao?

Lại nghĩ đến chính mình khi vừa vào điện đã thấy tên Woon canh giữ ở ngoài điện, Woon đã trở lại thì có phải có liên quan đến Heo Yeon Woo hay không? Tên Woon kia có tìm được nàng hay không?

Tô Duyệt nhìn Lee Hwon đến thấp thỏm, cố gắng lấy dũng khí mở miệng: "Điện hạ".

Lee Hwon nghe thấy giọng nói mới hồi phục tinh thần lại, nhìn Tô Duyệt: "Trung Điện có việc?"

"Nô tì thấy tinh thần điện hạ có vẻ không tốt, tưởng là điện hạ mới khỏi bệnh lại không điều dưỡng tốt; Còn thỉnh điện hạ chú ý thân thể, cẩn thận điều dưỡng mới tốt được". Kỳ thật bản thân rất muốn hỏi, hắn rốt cuộc là có tìm được Heo Yeon Woo hay không đây?

Lee Hwon nhìn Tô Duyệt giật khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười: "Làm phiền Trung Điện quan tâm, quả nhân đã tốt hơn nhiều, Trung Điện nên trở về đi."

Tô Duyệt ở trong lòng bĩu môi: mới mở miệng đã đuổi người, mình còn chưa có nói lời gì chọc giận đâu!

Tuy rằng trong lòng càu nhàu, nhưng ngoài mặt vẫn quy củ hành lễ cáo lui, mang theo người hầu rời khỏi điện An Khang.

Khi đi thì cao hứng, rồi cuối cùng lại mất hứng mà đi về. Tô Duyệt mang ý chí chiến đấu sục sôi đến, không ngờ kẻ địch không thèm đánh trả, còn nói hai ba câu đã đuổi người.

Cho dù lòng có bất mãn, nhưng dù sao đối phương cũng là lão đại, bản thân chỉ còn cách thành thật bỏ của chạy lấy người mà thôi. Cuối cùng còn chẳng nhận được lời cảm ơn nào, quá thảm rồi.

Vừa đến cửa đại điện An Khang đã thấy Woon đang truy hỏi hai người , tên Woon này là thị vệ bên người Lee Hwon, ở chỗ này cũng không có gì kỳ quái, mặt khác hai người kia xuất hiện tại nơi này mới có chút kỳ quái.

Hơn nữa hai người này có chút quái lạ, một lão già mặc quan phục, chính Tô Duyệt cũng không nhận ra là chức quan gì, người còn lại mặc áo choàng che từ đầu đến chân, nhìn thân hình cũng không biết là nam hay nữ.

Tô Duyệt bước chậm rãi tới gần chợt nghe giọng Woon: "Trong hoàng cung cấm bất cứ kẻ nào che mặt mà đi".

Nhưng lão già kia cũng không có vẻ e ngại, ngược lại ngẩng đầu nói: "Nàng ta không phải là người, chỉ là phù chú mà thôi, hãy để nàng qua."

Woon đang chuẩn bị xốc tấm áo choàng che người kia ra đã bị lão già ngăn cản: "Nếu đánh tan nguyên khí, phù chú sẽ mất đi hiệu lực".

Chỉ thấy Woon chần chờ nửa khắc cuối cùng cũng rụt tay lại, nghiêng người dẫn hai người kia vào trong điện.

Tô Duyệt nhìn theo hai người kỳ quái đang đi hướng mà nàng vừa đi qua, lại nhìn Woon đang trầm tư, liền mang theo Si Bang xoay người hướng điện An Khang mà đi. Không dự đoán được Woon lại mang người đến ngăn cản: "Trung Điện nương nương, thỉnh dừng lại!".

Tô Duyệt vậy mà thật sự nghe lời mà dừng lại: "Woon thị vệ có chuyện gì?"

Woon hướng nàng chắp tay nói: "Nương nương mời người về đi, điện hạ..."Nói tới đây như có điều khó nói, hắn dừng lại rồi tiếp tục thấp giọng nói:"Điện hạ phân phó bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy vào lúc này".

Tô Duyệt nghe vậy liền cười cười: "Vậy à?".

Nhìn về phía phương hướng hai người kia đi, tuy rằng không có nói cái gì nữa, nhưng ý tứ này không cần nói cũng biết.

Woon vẫn khiên trì không cho đi. Tô Duyệt cũng không làm khó hắn, mà xoay người trở về điện Gyo Tae của mình.

Dọc đường đi nàng vẫn luôn nhớ lại kịch tình mình xem hồi trước, mong tìm ra một ít manh mối, hi vọng có thể thay đổi kết cục của bản thân.

Dù sao, đối với người biết trước cái kết cục của mình là đường chết, muốn nàng thành thành thật thật ăn no ngủ đủ chờ chết, không bằng kêu nàng tự sát cho nhanh.

Tô Duyệt nghĩ đến nữ nhân bị bịt kín kia, bỗng linh quang chợt lóe, chẳng lẽ đó là là nữ chủ! Heo Yeon Woo!

Nghĩ đến đây nàng cũng không quản là có phải hay không, đứng ngồi không yên. Mặc kệ thế nào cũng phải đi xác minh cho rõ ràng, nếu có thể nghịch tập đương nhiên là tốt nhất, nhưng nếu như nàng bất hạnh lặp lại cái bi kịch của Yoon Bo Kyung, ít nhất cũng biết tại sao mình chết!

Tô Duyệt lập tức sai Si Bang đi đến phòng bếp nhỏ lấy một phần canh gà cho nàng đi thăm bệnh!

Đi đến cửa điện An Khang đương nhiên vẫn bị ngăn cản, chẳng qua chính mình dù sao cũng là Trung Điện, Tô Duyệt một phen dùng võ mồm để răn đe, lấy quyền lực áp chế cuối cùng cũng thành công tiến vào điện.

Tuy rằng Woon cũng bày ra một bộ mặt thối theo vào, nhưng cũng không thay đổi được gì, khuyết điểm này có thể bỏ qua!

Tô Duyệt vào điện thì thấy Lee Hwon đang ngủ, người mặc áo choàng kia đã bỏ áo choàng, ngồi ngay ngắn bên cạnh Lee Hwon.

Tô Duyệt nhìn mặt nàng, quả thật là Heo Yeon Woo!

Cho nên, nàng phải làm gì đây?

Nhìn biểu cảm của Heo Yeon Woo, hiện tại hẳn là nàng chưa khôi phục trí nhớ. Đáng lẽ chính mình nên dựa vào thân phận nữ phụ ác độc mà xử lý nàng trừ hậu họa mới đúng!

Nhưng khi Tô Duyệt quay đầu nhìn nàng mang theo chút mờ mịt trên mặt, rốt cục lại không đành lòng.

Nàng cũng chưa có làm gì hại mình cả! Nếu thật sự giết nàng thì chính mình đã hại chết một sinh mệnh vô tội, tuy rằng hiện tại thân phận thay đổi nhưng dù sao Tô Duyệt cũng làm người hiện đại hai mươi mấy năm, trong thâm tâm vẫn là một công dân tốt, yêu nước thương đồng bào, không thể muốn ác là ác được.

Quan trọng nhất là, nàng ấy là nhân vật chính! Nếu Heo Yeon Woo có hào quang nhân vật chính trong phim truyền hình thì mình cũng chẳng thể hại nàng được! Nếu mà mình thật sự hành động, chuyện của mình chẳng những không thành công mà còn trở thành chất xúc tác khiến cho cảm tình của Lee Hwon cùng nàng thăng hoa hay sao. Chờ đến thời điểm đại kết cục, không, hẳn là thời điểm đại kết cục sắp đến rồi, chờ đến lúc Lee Hwon biết được mọi chuyện, thì đó là ngày chết của Tô Duyệt!

Ngao~ Tô Duyệt ở trong lòng gào rít giận dữ! Trên mặt vẫn duy trì cái dáng vẻ gọi là "phong phạm của Trung Điện".

Đã không thể trêu vào, cũng không thể trốn được, vậy thì nịnh bợ đi thôi!

Khi Heo Yeon Woo nhìn thấy nàng, hướng nàng hành lễ thì Tô Duyệt cũng lộ ra nụ cười mà nàng tự nhận là ôn nhu thân cận. Còn bảo Si Bang đến nâng nàng dậy, Heo Yeon Woo mờ mịt được Si Bang nâng dậy đi đến thiên điện điện An Khang.

Woon vẫn còn đi theo, có chút tức giận: "Trung Điện nương nương, ngài đang làm gì vậy? Tự tiện mang phù chú của điện hạ đi, nếu chủ thượng có việc gì thì làm sao!"

Tô Duyệt hướng hắn cười hiền hòa: "Woon thị vệ không cần lo lắng như thế, ta cùng lắm muốn hỏi nàng vài câu thôi, có rời khỏi điện An Khang hay không cũng đâu có vấn đề gì?"

Tô Duyệt ngẩng đầu, liếc nhìn Si Bang một cái sau đó tiếp tục nói: "Còn thỉnh Woon thị vệ tránh đi một lát, để bản cung hỏi nàng mấy câu, hỏi xong liền ra ngay".

Nàng vừa dứt lời, Si Bang bước đến bên cạnh Vân thoáng khom người: "Woon thị vệ, mời!"

Woon mặc dù khó chịu, nhưng vẫn nhịn xuống lui ra ngoài.

Tô Duyệt sai Si Bang ra ngoài cửa canh chừng, mới nói với Heo Yeon Woo: "Không biết vì sao cô nương lại đến đây làm chuyện này?"

Heo Yeon Woo cúi thấp đầu với nàng, nói: "Bẩm Trung Điện nương nương, nô tì là vu nữ Wol của Tinh Túc Sảnh".

Tô Duyệt gật gật đầu, cười với nàng: "Trước kia ta chưa từng thấy ngươi bao giờ".

Heo Yeon Woo nghe đến lời này nháy mắt có chút hoảng loạn, còn có điểm giãy dụa, lát sau mới ổn định lại: "Nô tì mới tới".

Tô Duyệt không nói gì gật đầu rồi đi xuống: "trở lại điện đi".

Tô Duyệt đi ra thiện điện nàng liền theo phía sau, đi tới bên cạnh Lee Hwon, Tô Duyệt ngồi quỳ xuống, Heo Yeon Woo chậm hơn Tô Duyệt một bước cách hai bên trái phải cũng ngồi quỳ.

Tô Duyệt làm vậy một lát, cũng hối hận không ngừng. Tư thế này cực kỳ hố cha, mới một lát nàng đã cảm thấy chân mình bắt đầu run lên! Nàng nhớ tới chính mình mới vừa gấp gáp muốn thể hiện thâm tình, nếu bỏ dở giữa chừng không cho Lee Hwon biết thì làm cái này có ý nghĩa gì chứ!

Tô Duyệt ngẫm lại trong nguyên tác phải thắt cổ tự tử, khẽ cắn môi, nhịn!

Đến thời điểm trung gian Tô Duyệt sai Si Bang bưng cho Heo Yeon Woo một bàn điểm tâm, thứ nhất là để lưu lại ấn tượng tốt, nhưng quan trọng nhất là để nàng nghỉ ngơi một chút, như vậy mình có thể đứng lên cử động chân một lát, kết quả Heo Yeon Woo nói là phải chắn ách trên đường nên không thể ăn này nọ, sống chết không chịu ăn.

Tô Duyệt cũng chỉ có thể cố gắng chống đỡ, lúc sau Tô Duyệt đã cảm thấy chân mình hoàn toàn mất cảm giác rồi, cứ như không còn là chân mình nữa vậy. Cảm giác giống như mình đang quỳ trên một đống bông vải, lung la lung lay không ổn định thân thể được.

Ánh mắt Si Bang nhìn Tô Duyệt vô cùng lo lắng chờ đợi đến lúc Heo Yeon Woo rời đi.

Thời điểm thân ảnh Heo Yeon Woo rời khỏi điện An Khang, Tô Duyệt cảm thấy bên tai vang lên âm thanh khoan khoái: "Cảm tạ thiên địa, cảm tạ vận mệnh, ngươi rốt cục cũng đi rồi!". Tô Duyệt cảm thấy trong lòng mình ít nhất phải có một trăm hai mươi con chim nhỏ đang ca hát nhảy múa, làm cho Tô Duyệt quên mất cái đùi của mình đã phế đến mức không phải của mình nữa. Nàng chờ không kịp Si Bang, Si Hwa đến đỡ nàng đã đứng lên, kết quả...

Ai mà biết được, sự tình xảy ra quá nhanh.

Đúng vậy, hết thảy diễn ra quá nhanh, đợi Tô Duyệt phản ứng được, nàng đã ngã lên người Lee Hwon.

Tô Duyệt ngơ ngác quay đầu nhìn hai thị nữ trên mặt tràn đầy kinh hoảng.

Tô Duyệt chậm rãi quay đầu nhìn Lee Hwon đang nhíu mày, mi mắt nhẹ nhàng nhăn lại, một bộ dáng sắp tỉnh, nàng hoảng hốt lập tức đứng lên, nhưng bởi vì vẫn hoảng loạn mà lại bổ nhào lên người Lee Hwon lần nữa.

Lần này thì tốt rồi, Lee Hwon bởi vì lại bị đè, đã hoàn toàn thanh tỉnh. Nhìn Lee Hwon mở mắt, trong lòng Tô Duyệt như có một vạn con ngựa chạy loạn trên đồng cỏ, muốn khoa trương giả tạo cũng không được nữa rồi!

Lee Hwon nhìn Tô Duyệt ở trên người mình, khóe miệng hơi hơi gợi lên: "Trung Điện không ngờ lại nhiệt tình như vậy, không chờ nổi muốn cùng quả nhân đồng chẩm sao?".

Trong nháy mắt kia không biết đầu óc Tô Duyệt bị lừa đá hay thế nào mà lại đẩy hắn ra nói "Vậy ngươi xích ra một chút!" Ý tứ kia là nói hắn xích qua chừa cho nàng một chỗ!

Lee Hwon cũng không biết nghĩ thế nào, lại thật sự nhích qua một bên, chừa ra một chỗ trống.

Tô Duyệt cảm thấy con người khi khiếp sợ quá độ thì lá gan cũng lớn hơn vô số lần, nàng lại thật sự đến chỗ Lee Hwon mới chừa ra kia mà nằm xuống, thậm chí còn không sợ chết mà cướp lấy chăn của Lee Hwon trùm kín mít, quyết tâm làm một con đà điều trốn tránh sự đời.

Si Hwa, Si Bang bỗng nhiên thấy chủ thượng cùng Trung Điện ngủ cùng nhau, trong mắt tràn đầy kinh hãi không che giấu được. Liếc nhau rồi ăn ý rời khỏi điện An Khang, cuối cùng còn tận tình đóng cửa lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top