Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 33

Nhân lúc trời mưa giật gió rền, giông tố ầm ầm của cơn bão, ta lại siêng năng xách máy ra edit, và thế là bà con lại có truyện để đọc ngày giông bão╮(╯▽╰)╭. Hơm biết có ai ở ngay tâm bão không nhỉ. ●︿● 

 Tới phần quan trọng của ngày hôm nay, đọc truyện nào~ enjoy~

---------------------------------------------------------------


Từ Chân mỉm cười, chậm rãi đi đến trước mặt hai người, hành Phật lễ, "Từ Chân tham kiến Thái tử điện hạ, Thái tử phi điện hạ."

Hạ Tĩnh Dật cùng Sư Ngọc Khanh vội vàng chắp tay hành phật lễ đáp lại, "Gặp qua đại sư."

Từ Chân gật đầu, nhìn Sư Ngọc Khanh, ánh mắt từ ái cao thấp đánh giá y một phen, vừa lòng gật gật đầu: "Đúng là một đứa nhỏ có phúc khí."

Sư Nhọc Khanh biết rõ người trước mắt mình là vị đại sư đức cao trọng vọng, hết sức kính trọng đối với hắn, thấy hắn nói mình như thế, tuy có chút khó hiểu nhưng vẫn lễ phép trả lời: "Cảm tạ đại sư."

Từ Chân cười cười, nhìn về phía Hạ Tĩnh Dật: "Hôm qua nghe nói điện hạ đến Ngọc Khôn cung, đoán trước là điện hạ sẽ đến miếu bái phật, đều đã chuẩn bị thỏa đáng tất cả, điện hạ mời theo ta đi."

Hạ Tĩnh Dật lễ phép nói: "Làm phiền đại sư."

Từ Chân khoát tay, mang hai người đi vào trong miếu.

Hạ Tĩnh Dật cùng Sư Ngọc Khanh được Từ Chân đại sư hướng dẫn đi vào trong chính điện thắp hướng quỳ lạy. Sư Ngọc Khanh quỳ gối trên bồ đoàn*, vô cùng thành tâm cung kính khẩn cầu với Bồ Tát: "Nguyện cho Lão thái quân, phụ thân, mẫu thân mãi trường thọ, luôn mạnh khỏe, nguyện cho tỷ tỷ cả đời hạnh phúc , nguyện cho Tĩnh Dật cả đời bình an khỏe mạnh."

*Bồ Đoàn: Đệm hương bồ hay đệm cói, hình như dùng để lót chân lúc quỳ bái phật.

Sư Ngọc Khanh thành kính bái lạy rồi lại bái lạy, Hạ Tĩnh Dật nghiêng mặt nhìn bộ dáng nghiêm túc của y, trong lòng âm thầm nguyện: "Cả đời của ta dù biết là không thể trở lại thân phận thật sự của chính mình nhưng có được Lan Quân làm bạn bên cạnh đã cảm thấy vô cùng mỹ mãn. Ta chỉ nguyện Lan Quân có thể bình an ở bên cạnh ta, để ta và y mãi bên nhau, vĩnh viễn không phân ly."

Tuy là hai trái tim riêng biệt nhưng lại vô cùng ăn ý cùng nguyện ước một điều: đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không phân ly.

Đợi hai người bái phật xong, Từ Chân mời cả hai đến vườn của hắn thưởng trà. Sư Ngọc Khanh cung kính nhận lấy ly trà Từ Chân đưa qua, cúi đầu nhấp một ngụm, im lặng nghe Hạ Tĩnh Dật Cùng Từ Chân nói chuyện.

"Hiện giờ nhìn điện hạ có vẻ vui vẻ hơn khi xưa rất nhiều, hôm nay nhìn thấy nụ cười của điện hạ thật khiến lão nạp* lắp bắp kinh hãi."

*Lão nạp: danh xưng của một vị tăng già, cũng kiểu như bần tăng vậy đó :))

Hạ Tĩnh Dật khẽ cười: "Để đại sư phải chê cười rồi. Người có thể làm ta vui vẻ hạnh phúc đang ở bên cạnh ta tất nhiên ta phải tươi cười nhiều hơn rồi."

Từ Chân nói: "Như vậy rất tốt, cũng khiến lão nạp yên tâm hơn nhiều."

Hạ Tĩnh Dật nhìn ánh mắt từ ái của hắn, kính cẩn cười cười: "Thân thể đại sư dạo này có tốt không? Phiên dịch kinh văn có chút vất vả, đại sư nên chú ý tới thân thể nhiều một chút."

Từ Chân khoát tay, "Ngươi cho người đem đến rất nhiều nhân sâm trân quý cùng với dược liệu bổ huyết dưỡng khí, làm sao ta có thể không khỏe mạnh cho được."

Hạ Tĩnh Dật nói: "Như vậy thì tốt, đại sư vẫn nên chú ý nhiều hơn đến thân thể."

Từ Chân cười cười: "Tất nhiên, phiền điện hạ quan tâm rồi."

"Nơi này không có người ngoài, đại sư có thể gọi nhũ danh của ta."

Từ Chân gật gật đầu, nhìn Sư Ngọc Khanh vẫn đang cúi đầu chăm chú uống trà, nói: "Thái tử phi điện hạ cũng có thói quen uống trà sao?"

Sư Ngọc Khanh vội đáp lời: "Đại sư gọi ta Ngọc Khanh là được rồi, trà này rất được, ta rất thích."

Từ Chân cười nói: "Ngươi thích là được rồi." Hắn lấy từ trong ngực ra một chuỗi phật châu, "Lần đầu gặp mặt, ta cũng không có bảo vật gì trân quý để tặng điện hạ, chỉ có một chuỗi Phật châu mang từ Thiên Trúc về, tặng cho điện hạ, mong điện hạ bình an."

Sư Ngọc Khanh sửng sốt, vội cung cảm tạ: "Đa tạ đại sư, chuỗi phật châu này được mang từ Thiên Trúc về, vậy trước giờ đại sư vẫn mang theo bên người, đồ vật trân quý như vậy sao ta có thể nhận được."

Từ Chân cười cười: "Điện hạ không cần khách khí."

Sư Ngọc Khanh thấy Từ Chân vẫn muốn đưa chuỗi phật châu cho y, cuống quýt nhìn sang Hạ Tĩnh Dật.

Hạ Tĩnh Dật ôn nhu nói: "Đây là tâm ý của đại sư, Lan Quân nhận lấy đi."

Sư Ngọc Khanh nghe hắn nói vậy cũng không từ chối nữa, hai tay tiếp nhận phật châu, thành tâm hành Phật lễ với Từ Chân: "Đa tạ đại sư."

Y nâng chuỗi hạt châu trong tay cẩn thận ngắm nhìn, Hạ Tĩnh Dật thấy y thích liền vươn tay cầm lấy chuỗi Phật châu mang lên tay cho y. Nhìn hai người vô tình lộ ra vẻ thân mật, Từ Chân gật gật đầu, trong lòng chậm rãi nghĩ: Bây giờ Dật nhi hạnh phúc như vậy, cũng khiến ngươi ở trên trời có thể an tâm hơn. (rin: tui là tui nghi hai người ni lắm nè, ngửi thấy mùi gian tềnh nồng đậm)

Hạ Tĩnh Dật ngồi trên tấm thảm trước cửa sổ, tay đặt trên bệ cửa, nhìn ánh trăng sáng tỏ trên bầu trời im lặng không nói gì, Sư Ngọc Khanh cầm áo choàng đi đến, nhẹ nhàng phủ lên người hắn: "Gió ban đêm rất lạnh, Tĩnh Dật chú ý một chút, đừng để bị cảm lạnh."

Hạ Tĩnh Dật cầm lấy bàn tay đang phủ áo choàng cho hắn, kéo y lại để y ngồi trong lòng ngực của mình, dùng áo choàng ôm chặt lấy y, nhẹ nhàng gác cằm lên vai y "Ôm Lan Quân thì sẽ không lạnh."

Đôi mắt Hạ Tĩnh Dật sâu thẳm, nhìn có vẻ như bình tĩnh vô ba nhưng chỉ có bản thân hắn mới biết được trong đó đang cất chứa sóng cuộn mãnh liệt.

"Tĩnh Dật." Sư Ngọc Khanh nhẹ giọng kêu.

"Ân?"

Sư Ngọc Khanh nói: "Cuốn kinh thư Từ Chân đại sư đưa cho ngươi có gì rất đặc biệt sao?"

Hạ Tĩnh Dật sửng sốt: "Sao Lan Quân lại hỏi vậy?"

Sư Ngọc Khanh thở dài: "Từ lúc ngươi trở về lật quyển kinh thư đó ra xem xong liền có chút không vui."

Hạ Tĩnh Dật hạ mắt, buồn bã nói: "Bản kinh thư này là do Từ Chân đại sư và Thánh tôn Hoàng thái tử cùng nhau biên dịch, bên trong có rất nhiều chú giải của người."

Sư Ngọc Khanh khó hiểu "Việc đó làm ngươi không vui sao?"

Hạ Tĩnh Dật lắc đầu "Ta không có không vui vẻ, Lan Quân không cần lo lắng."

Hắn càng nói như vậy càng khiến Sư Ngọc Khanh lo lắng, dè dặt hỏi: "Tĩnh Dật, sao ngươi lại đặc biệt để ý đến Thánh tôn Hoàng thái tử như vậy?"

Vẻ mặt Hạ Tĩnh Dật trở nên cô đơn, khiến Sư Ngọc Khanh càng thêm hoang mang, sau một lúc vẫn thấy hắn im lặng không nói gì, y sợ cắt đứt dòng tâm sự của hắn nên cũng chỉ im lặng lo lắng trong lòng.

Hạ Tĩnh Dật vừa muốn mở miệng lại nghe thấy Sư Ngọc Khanh nói: "Để ta thổi cho Tĩnh Dật nghe một thủ khúc."

Hạ Tĩnh Dật dừng một chút, nói: "Được"

Sư Ngọc Khanh cầm sáo ngọc trong tay, nhẹ nhàng thổi lên một khúc, Hạ Tĩnh Dật khẽ nâng lông mày, trong lòng cả kinh, đợi y diễn tấu xong liền hỏi: "Sao ngươi lại thổi thủ khúc này?"

Sư Ngọc Khanh thấy hắn phản ứng lớn như thế vội giải thích :"Ta thấy một khúc phổ ở trên thư điện trong thư phòng, ta nghĩ Tĩnh Dật quý trọng khúc phổ này như vậy chắc là rất thích thủ khúc này nên trộm học, ta nghĩ có thể thường xuyên thổi cho Tĩnh Dật nghe."

Y nói xong cúi đầu dè dặt nhìn Hạ Tĩnh Dật: "Có phải ta lại làm gì.... sai không?"

Hạ Tĩnh Dật thấy y lộ ra bộ dáng như vậy liền đau lòng, vội ôn nhu nói: "Lan Quân không có làm gì sai, là ta không tốt, ta không nên phản ứng lớn như vậy."

Sư Ngọc Khanh lắc đầu: "Không có, Tĩnh Dật không cần phải giải thích, là lỗi của ta, tự tiện lật xem đồ của Tĩnh Dật."

Hạ Tĩnh Dật kéo y lại ôm lấy, hôn hôn lên vành tai của y "Ta đã sớm nói qua, đồ vật của ta đều là của Lan Quân, Lan Quân không cần nói như vậy."

Hắn lại hôn hôn lên mặt của y, tựa đầu lên vai y, đem mặt chôn sâu vào trong cổ y hít sâu một hơi, một lúc sau mới nói: "Khúc này vốn là cổ khúc, đã thất truyền từ lâu. Thánh tôn Hoàng thái tử cùng Kính Nhân hoàng hậu có sở thích giống nhau, vô cùng ân ái, đối với khúc phổ đã thất truyền này rất tiếc nuối, dựa vào một ít còn sót lại của khúc phổ rồi cùng nhau đem khúc phổ khôi phục lại đầy đủ."

Sư Ngọc Khanh hiểu ra, nói: "Thì ra là thế, Thánh tôn Hoàng thái tử thật sự là một người tuyệt vời, như vậy mà cũng vô cùng tinh thông âm luật."

Ánh mắt Hạ Tĩnh Dật ảm đạm, "Tài ba của người là độc nhất vô nhị."

Sư Ngọc Khanh đồng ý gật đầu, Hạ Tĩnh Dật thở dài, "Lan Quân."

Sư Ngọc Khanh nghe thấy hắn khẽ gọi tên mình, ừ một tiếng, lại nghe hắn nói: "Ta yêu ngươi, chỉ cần ngươi vĩnh viễn vui vẻ là tốt rồi."

Sư Ngọc Khanh khó hiểu nhìn hắn, càng thêm dựa vào trong lòng ngực của hắn, ôn nhu nói: "Ta cũng rất yêu Tĩnh Dật."

Hạ Tĩnh Dật nhìn y, xúc động đến trong lòng một mảnh mềm mại, hắn hôn hôn lên trán y, dán sát mặt vào mặt y, thở dài, trong lòng vẫn suy nghĩ miên man: Lan Quân, không phải là ta cố ý giấu diếm ngươi, ta chính là không muốn khiến cho cái người tâm tư đơn thuần như ngươi có thêm nhiều phiền não rồi lại suốt ngày ưu sầu vì nó, ta chỉ nguyện rằng ngươi có thể có một cuộc đời hạnh phúc khoái hoạt, vô ưu vô lự* cũng rất tốt, tiểu Quân tử của ta.

Sư Ngọc Khanh chôn cả người ở trong ngực hắn, nhỏ giọng nói: "Được Tĩnh Dật ôm thật ấm áp."

Hạ Tĩnh Dật nghe thấy, khóe miệng hơi nhếch lên, giọng nói chứa đầy sủng nịch mà chính hắn cũng không biết: "Vậy ta đây sẽ ôm ngươi mãi, ôm ngươi cả một đời."

Sư Ngọc Khanh nghe xong trong lòng càng ấm áp, nhưng vẫn đang lo lắng gì đó, cắn cắn môi, do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Nhưng cũng không thể cả đời.... chỉ ôm một mình ta như vậy a."

----------------------------

Hết rồi nà ~ hôm nay tự phục ta quá, edit một mạch luôn,cầu khen ngợi~ o(^ω^)o

Chương sau là phải tùy vào độ siêng năng của ta ròi~, chúc các nàng cuối tuần vui vẻ nà~ mặc dù trời bão không đi đâu được :)) ở nhà ôm chăn cũng tốt lắm nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top