Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 26

-----------------------------

Sư Ngọc Khanh sửng sốt, tò mò ngẩng đầu: "Chuyện gì?"

Hạ Tĩnh Dật kéo y đi vào trong sân viện, nắm tay y chậm rãi tản bộ: "Tỷ tỷ ngươi tiến cung."

Sư Ngọc Khanh kinh ngạc, dừng bước lại vui vẻ nói: "Tỷ tỷ ta tiến cung? Đến thăm ta sao? Nàng hiện đang ở nơi nào?" y nói xong lại nhìn về phía cửa cung.

Hạ Tĩnh Dật đưa tay nắm lấy cằm y, làm cho y quay lại nhìn hắn "Lần tuyển chọn nữ quan hôm trước, tỷ tỷ ngươi được tuyển."

Hạ Tĩnh Dật chỉ nói ra chuyện Sư Kiều Hoàng được tuyển làm nữ quan, đối với chuyện Sư kiều Đình và những việc nàng ta đang âm thầm làm hắn không muốn đề cập đến, ở trong lòng hắn, Sư Ngọc Khanh không cần phải phí tinh thần để quan tâm đến việc này, tất nhiên hắn sẽ không nói cho y biết, không để y phải bận tâm.

Trong lòng Sư Ngọc Khanh chấn động, kinh ngạc nói: "Tĩnh Dật, ngươi nói cái gì?! Tỷ tỷ của ta được tuyển làm nữ quan?!"

Hạ Tĩnh Dật thấy sắc mặt của y như vậy cũng không vui sướng gì, ngược lại có chút lo lắng, nói: "Sao ngươi lại không vui? Sau khi tỷ tỷ ngươi tiến cung, ngươi liền có thể nhìn thấy nàng thường xuyên hơn."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sư Ngọc Khanh nhăn lại, lo lắng nói: "Tỷ tỷ đang sống rất tốt tại sao lại phải vào cung, nữ quan trong cung tuy có chức vị, được người tôn kính, nhưng khó tránh khỏi phải chịu nhiều vất vả, tỷ tỷ nàng. . . nhất định là vì ta."

Sư Ngọc Khanh càng nói càng sốt ruột, y kéo ống tay áo Hạ Tĩnh Dật "Tĩnh Dật, có thể nghĩ biện pháp đưa tỷ tỷ ra khỏi cung không?"

Hạ Tĩnh Dật đem y ôm vào ngực, tay nhè nhẹ vỗ lưng y dỗ dành, giúp y ổn định lại nhịp thở dồn dập, "Ngươi đừng gấp, có lẽ tỷ tỷ ngươi vì ngươi mới nhập cung, nhưng nàng đã có tâm ý như vậy, ngươi có làm thế nào cũng không thể ngăn cản, hiện giờ nàng đang đảm nhiệm chức vụ ở trong cung của mẫu hậu, nhất định sẽ không để cho nàng phải chịu khổ cực."

Hạ Tĩnh Dật ôn nhu trấn an Sư Ngọc Khanh: "Đừng lo lắng, tỷ tỷ ngươi tinh thông y thuật như thế, có nàng ở bên cạnh ngươi và mẫu hậu, ta cũng an tâm hơn một chút."

Sư Ngọc Khanh nghe nói Sư Kiều Hoàng đảm nhiệm chức vụ bên người Hoàng hậu, bất an trong lòng giảm đi vài phần, ít nhất nếu giống như lời của Hạ Tĩnh Dật, nàng sẽ không bị làm khó dễ, nhưng khi y nghĩ đến tâm ý của tỷ tỷ dành cho mình vẫn áy náy bất an như cũ: "Tỷ tỷ lúc nào cũng lo lắng, suy nghĩ cho chuyện của ta, nhưng không bao giờ suy nghĩ một chút cho mình, lúc ở nhà vì tỷ tỷ không chịu xuất giá, phải chịu đựng rất nhiều lời giễu cợt, nhưng ta biết, tỷ tỷ chỉ vì ta."

Y càng nói âm thanh càng nhỏ, chôn đầu trong ngực của Hạ Tĩnh Dật, "Ta chỉ muốn tỷ ấy thành thân với một người tốt, sống thật vui vẻ, không nghĩ đến nàng lại tiến cung."

Âm thanh của Sư Ngọc Khanh nghẹn ngào tràn đầy áy náy, Hạ Tĩnh Dật biết y còn nhỏ tuổi, tâm địa thiện lương, tâm tư lại rất mẫn cảm. Thấy Sư Kiều Hoàng vì mình hy sinh nhiều như vậy, nhất định trong lòng rất áy náy, vội dỗ dành: "Ngươi yên tâm, nếu có người đối đãi tốt với tỷ tỷ ngươi, ta nhất định sẽ đến thỉnh phụ hoàng chỉ hôn cho nàng, để cho nàng vui vẻ* xuất giá, thế nào?"

* 风风光光: Phong phong quang quang, biểu đạt thế nào cho hợp nhỉ? Mình chỉ để vậy, bạn nào biết sửa giúp mình nào.

Sư Ngọc Khanh vừa nghe Hạ Tĩnh Dật sẽ cầu hoàng đế ban chỉ hôn cho Sư Kiều Hoàng, vui mừng ngẩng đầu, nâng mặt nhìn hắn nói: "Nếu như thế, ta thay tỷ tỷ tạ ơn Tĩnh Dật trước." Hạ Tĩnh Dật chưa mở miệng, y lại nói: "Nếu Tĩnh Dật gặp được nam tử nào có phẩm chất tốt phải nhớ để ý thay tỷ tỷ của ta."

Hạ Tĩnh Dật nhìn y lo lắng hết lòng cho chung thân đại sự cả đời của Sư Kiều Hoàng, cảm thấy vô cùng đáng yêu, ngón trỏ điểm điểm chóp mũi y. "

"Ta hứa với Ngọc Khanh."

Sư Ngọc Khanh nghe cam đoan của Hạ Tĩnh Dật, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cho dù Hạ Tĩnh Dật vẫn chưa chọn được người thích hợp, Sư Kiều Hoàng vẫn chưa gặp được ý trung nhân, nhưng một câu cam đoan của hắn khiến cho Sư Ngọc Khanh cảm thấy việc chung thân đại sự của Sư Kiều Hoàng có khởi sắc, tất nhiên an tâm hơn trước.

Y chợt nhớ đến lời nói vừa rồi của Hạ Tĩnh Dật, hôm trước Sư Kiều Hoàng đã tiến cung, ngẩng đầu kéo ống tay áo của Hạ Tĩnh Dật, còn chưa kịp mở miệng, hai cánh môi đã bị Hạ Tĩnh Dật nhẹ nhàng chặn lại.

"Muốn gặp tỷ tỷ?"

Sư Ngọc Khanh vội gật gật đầu, ngẩng mặt ánh mắt mong đợi nhìn hắn, Hạ Tĩnh Dật nhìn y giống như động vật nhỏ nhìn hắn tràn đầy mong đợi, tâm liền mềm nhũn, mỉm cười nói: "Đã lâu chưa đi gặp mẫu hậu, chúng ta đến thỉnh an người đi."

Sư Ngọc Khanh mãnh liệt gật đầu: "Tĩnh Dật nói rất đúng, chúng ta mau đi đi."

Hạ Tĩnh Dật cười cười, xoay người nhìn Duẫn Đông Hải một cái, Duẫn Đông Hải lập tức hiểu được, không nói gì lui xuống chuẩn bị kiệu.

Hạ Tĩnh Dật cùng Sư Ngọc Khanh ngồi kiệu đến cửa cung Trường Nhạc liền dừng lại, Hạ Tĩnh Dật đỡ Sư Ngọc Khanh xuống kiệu, dẫn y vào bên trong cung của Hoàng hậu.

Sư Ngọc Khanh không giống với những lần đến cung Hoàng hậu trước đây, dọc đường đi không ngừng nhìn đông nhìn tây, làm cho bọn Lục Phúc theo ở phía sau cảm thấy nghi hoặc khó hiểu, Thái tử phi đang tìm ai vậy?

Hạ Tĩnh Dật nhìn bộ dáng của y chỉ cười cười chứ cũng không ngăn cản, thẳng đến lúc đi vào trong điện, nghe thấy thanh âm của Hoàng hậu, Sư Ngọc Khanh mới từ bỏ, nhu thuận đi theo bên người Hạ Tĩnh Dật, đến trước mặt Hoàng hậu theo quy củ hành lễ.

Hoàng hậu thấy hai người cùng nhau đến thỉnh an, vô cùng vui vẻ, mỗi tay kéo một người để bọn hắn đến ngồi bên nàng. Sư Ngọc Khanh ngồi bên cạnh nàng, Hạ Tĩnh Dật thì ngồi ở bàn trà bên kia.

Hoàng hậu cầm lấy tay Sư Ngọc Khanh, mắt nhìn Hạ Tĩnh Dật đang bình tĩnh uống trà, lại nhìn thấy ánh mắt ẩn chứa mong chờ của Sư Ngọc Khanh, nhanh chóng hiểu rõ, cười nói: "Hôm nay là ngày gì, lại khiến đôi phu phu các con vội vàng chạy đến thỉnh an mẫu hậu đây?"

Hạ Tĩnh Dật buông ly trà cười cười: "Mẫu hậu lại trêu ghẹo nhi thần cùng Ngọc Khanh rồi."

Hoàng hậu hiếm thấy được Hạ Tĩnh Dật lại nói những lời như vậy, dùng khăn lụa che miệng cười cười, quay sang nhìn Sư Ngọc Khanh: "Nếu không phải có tỷ tỷ con ở đây, con sẽ không đến thăm mẫu hậu sao?"

Sư Ngọc Khanh chợt lúng túng, vội khoát tay: "Mẫu hậu hiểu lầm rồi, nhi thần không có ý như vậy, đến thỉnh an mẫu hậu là việc nhi thần nên làm để tẫn hiếu với người."

Hoàng hậu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang cuống cuồng giải thích của Sư Ngọc Khanh, nở nụ cười rạng rỡ: "Thật là, đứa nhỏ này, lời nói đùa con đều cho là thật sao, thôi mẫu hậu không đùa ngươi nữa, để ta nói Tô Cẩm đi gọi Sư Kiều Hoàng đến."

Sư Ngọc Khanh vừa nghe liền vui vẻ trong lòng, sự vui mừng của y biểu lộ rõ trên nét mặt khiến Hoàng hậu phải chậc chậc hai tiếng: "Xem xem, còn nói không phải là đến gặp tỷ tỷ của con, con còn vui vẻ hơn cả lúc bình thường đi thỉnh an mẫu hậu a."

Sư Ngọc Khanh sờ sờ mặt, ngượng ngùng cúi đầu xuống: "Mẫu hậu đừng trêu nhi thần nữa."

Hoàng hậu vô cùng thích tính tình nhu thuận như tiểu hài tử của y. Hoàng đế có sáu nhi tử, trừ bỏ Hạ Minh Phong, Hạ Tĩnh Dật cùng với đứa con không may chết non của nàng là Hạ Cảnh Nhạc ra, những đứa khác nàng đều không thích. Hạ Minh Phong tuy không phải là do nàng sinh ra, nhưng dù sao cũng là con thân sinh của biểu muội nàng, từ nhỏ nàng cùng biểu muội có tình cảm rất tốt, tất nhiên đối với đứa nhỏ của nàng cũng chăm sóc và yêu thương nhiều hơn. Hạ Tĩnh Dật lại không cần phải nói, đem so với tính mạng của nàng cũng không đủ.

Nhưng đáng tiếc là, hai vị hoàng tử này, Hạ Minh Phong thì nhẫn nại ổn trọng, Hạ Tĩnh Dật lại cao ngạo lãnh đạm, đều không có đứa nào đáng yêu nhu thuận khiến cho nàng yêu thương.

Tính cách Sư Ngọc Khanh vừa ôn nhu lại đơn thuần, bù lại phần thiếu xót trong lòng của nàng, tất nhiên phải được nàng yêu thích hơn rồi.

Hạ Tĩnh Dật cười cười nhìn Hoàng hậu trêu đùa Sư Ngọc Khanh, nhìn y bị chọc ghẹo đến mức mặt hơi phiếm hồng động lòng người, cảm thấy trong lòng ngứa ngáy như có vuốt mèo nhẹ nhàng cào.

Tô Cẩm cùng Sư Kiều Hoàng đi đến rất nhanh, Sư Kiều Hoàng nâng mắt nhìn Sư Ngọc Khanh đang ngồi trên Phượng tháp, trong lòng vô cùng vui vẻ, nhưng vẫn cố gắng không biểu lộ ra ngoài, vẫn bước đến lần lượt cung kính hành lễ với Hoàng hậu, Hạ Tĩnh Dật cùng với Sư Ngọc Khanh.

Sư Ngọc Khanh vừa nhìn thấy tỷ tỷ liền muốn đứng dậy, nhưng nghĩ đến Hoàng hậu đang ngồi bên cạnh, liền cố gắng nhịn xuống, chờ Sư Kiều Hoàng hành lễ xong, liền quay sang nhìn Hoàng hậu với ánh mắt sáng rực, chờ Hoàng hậu để Sư Kiều Hoàng đứng dậy.

Hoàng hậu bị y nhìn chăm chú đến mức một bên má cảm giác như suýt bị thiêu cháy, trong lòng Sư Ngọc Khanh nghĩ gì đều biểu lộ hết ở trên mặt, nhìn bộ dáng nôn nóng muốn nói chuyện với tỷ tỷ của y, Hoàng hậu cũng đùa không nổi nữa, chỉ cười nói: "Mau đi đến nói chuyện với người nhà của con đi, nếu không một bên mặt của ta sẽ bị con nhìn đến thủng một lỗ mất."

Tô Cẩm nghe Hoàng hậu nói, cười cười, ngay cả Sư Kiều Hoàng cũng nhịn không được cúi đầu che miệng.

Sư Ngọc Khanh được Hoàng hậu cho phép, vội vàng khom người nói "Tạ mẫu hậu", rồi đứng dậy đi đến bên cạnh Sư Kiều Hoàng cầm lấy tay nàng, đỡ nàng đứng lên, y nhìn nàng, mũi không khỏi chua xót, nghĩ đến nàng vì y mà làm nhiều chuyện như vậy, lời đến bên miệng nhưng một chữ cũng không nói ra được.

Sư Kiều Hoàng mỉm cười sờ sờ vành tai tinh tế của Sư Ngọc Khanh. "Khuôn mặt của đệ đúng là càng dưỡng càng mượt."

Vốn là không khí đang rất tốt đẹp liền bị câu nói của Sư Kiều Hoàng phá hỏng, Sư Ngọc Khanh muốn xúc động cũng không được, cau mày nghiêm mặt lên án nói: " Mỗi lần tỷ tỷ gặp ta đều nói như vậy."

Hoàng hậu nghe thấy cười không ngừng, "Đệ đệ của ngươi rất có phúc khí, tất nhiên là càng dưỡng càng tốt rồi. Ngọc Khanh, con cùng tỷ tỷ đến Thiên điện nói chuyện đi, đỡ ngại việc có ta ở đây, tỷ đệ các con nói chuyện không tự nhiên."

Sư Ngọc Khanh cùng Sư Kiều Hoàng vội hành lễ tạ ơn với Hoàng hậu, Hoàng hậu cười khoát tay, hai người nhanh chóng lui ra ngoài.

Trên mặt Hạ Tĩnh Dật vẫn giữ nguyên nụ cười, "Mẫu hậu, người có chuyện gì muốn nói với nhi thần sao?"

Hoàng hậu vén vài lọn tóc bên thái dương, nhấp một ngụm trà, Tô Cẩm bước lên rót đầy cho hai người.

Vẻ tươi cười của Hoàng hậu dần dần thu lại: "Đúng là mẫu hậu có chuyện muốn nói với Dật nhi."

Hạ Tĩnh Dật gật gật đầu: "Vừa đúng, nhi thần cũng có chuyện muốn thương lượng với mẫu hậu."

Hoàng hậu nâng mắt nhìn Hạ Tĩnh Dật tựa tiếu phi tiếu nhưng ánh mắt lại lộ ra nguy hiểm, khóe miệng khẽ nâng lên một nụ cười, mở miệng: "Nga?"

----------------------------

Lướt tiếp nào~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top