Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 31

----------------------------

    Dùng xong bữa tối, Hạ Tĩnh Dật cùng Sư Ngọc Khanh đi bộ tiêu thực trong vườn ngự uyển ở Phượng Nghi cung. Hạ Tĩnh Dật quen thuộc giới thiệu với Sư Ngọc Khanh cảnh trí xung quanh Ngọc Khôn cung*, khiến cho Sư Ngọc Khanh hết sức hưng phấn, hận không thể đi nhanh một chút. Hai người nói nói cười cười, mãi cho đến khi mặt trăng hơi ngả về phía tây, gió đêm lạnh lẽo thổi đến mới chịu trở về tẩm điện.


*Mình đang bị loạn với mấy cái tên cung, có lẽ do lâu mấy ngày mới edit một chương nên không nhớ nội dung truyện chăng? *dở khóc dở cười*

Sư Ngọc Khanh vừa về đến tẩm điện liền ồn ào đòi xem sách, cũng vội gọi Lục Phúc mang vài quyển sách đến cho y.

Hạ Tĩnh Dật nhìn vẻ mặt nghiêm túc của y, âm thầm cười, đến trước mặt y nói: "Đã trễ thế này rồi còn muốn xem sách? Xem nhiều sẽ hư mắt."

Ánh mắt Sư Ngọc Khanh né tránh không nhìn hắn, vẻ mặt kiên trì nói: "Quyển sách kia ta thấy rất thú vị, xem chưa xong trong lòng sẽ rất sốt ruột."

Hạ Tĩnh Dật cũng không vạch trần y, mỉm cười nói: "Những quyển sách ngươi xem gần đây ta cũng biết một chút, nhưng chỉ nhìn thoáng qua một nửa thôi, ngươi đang nói đến sách gì?"

Sư Ngọc Khanh vẫn luôn không có thói quen nói dối, bây giờ muốn tìm một cái cớ cũng nghĩ không ra, lắp bắp nói: "Chính là.... chỉ là quyển sách ta mới đọc vào hôm qua mà thôi, chắc Tĩnh Dật không biết."

Hạ Tĩnh Dật cười cười, đi đến gần y, cúi đầu nhìn chằm chằm vào lông mi của Sư Ngọc Khanh, khóe miệng khẽ nhếch, vươn tay bế y lên.

Sư Ngọc Khanh đột nhiên bị bế lên không trung, đáy lòng hoảng hốt không thôi, đấm vài cái vào ngực Hạ Tĩnh Dật la to lên muốn hắn thả y xuống. Hạ Tĩnh Dật không để ý đến y, khóe miệng nở nụ cười đắc ý, gắt gao ôm y vào trong ngực không buông.

"Một lát nữa đến Ánh Nguyệt điện, ta tự nhiên sẽ thả Lan Quân xuống thôi."

Sư Ngọc Khanh thấy kế hoạch bị bại lộ, cuối cùng vẫn chạy không khỏi vận mệnh phải đi đến Ánh Nguyệt điện, bất đấc dĩ cúi thấp đầu, bị Hạ Tĩnh Dật treo đầy ý cười trên mặt ôm thẳng đến Ánh Nguyệt điện. (Xác định rồi :)) )

Hạ Tĩnh Dật đi vào Ánh Nguyệt điện, một đám cung nhân được phái đến hầu hạ cung kính cúi người hành lễ rồi vén lên tầng tầng lớp sa trướng* trên đường đi đến ôn tuyền. Sư Ngọc Khanh ngượng ngùng chôn đầu trong ngực Hạ Tĩnh Dật, y lớn như vậy rồi mà còn để người khác ôm đi, thật mất mặt chết đi được.

*sa trướng : màn lụa

Hạ Tĩnh Dật đi vòng qua một cái bình phong thật lớn, đến bên hồ ôn tuyền mới cẩn thận thả Sư Ngọc Khanh xuống.

Sư Ngọc Khanh giương mắt quan sát bốn phía, suối nước nóng ở đây đúng là lớn hơn so với cái trong Tử Thần cung rất nhiều, bốn phía là mặt tường vây quanh, chân tường có trồng một ít trúc cảnh, dưới đất được trải ngọc thạch. Sương trắng bên trong ôn tuyền bốc lên, tỏa lên mặt Sư Ngọc Khanh.

Nhưng phía trên ôn tuyền lại là bầu trời đêm đầy sao, như vậy khiến cho y cảm thấy chính mình thật ra vẫn đang ở ngoài trời, nhờ có bốn bức tường cao cao bao quanh mới làm cho y yên tâm hơn một chút.

Nội tâm Sư Ngọc Khanh vẫn đang rất xoắn xuýt, nếu chỉ ngâm nước nóng thư giãn thôi thì tất nhiên là một chuyện tốt, nhưng nhìn vẻ mặt của Hạ Tĩnh Dật mà xem rõ ràng là không chỉ muốn ngâm nước nóng không thôi đâu.

Sư Ngọc Khanh nghĩ đến chuyện này hai chân liền mềm nhũn, xoay người muốn chạy đi, Hạ Tĩnh Dật mở miệng nói: "Có ta chăm sóc Thái tử phi là đủ rồi, các ngươi đều lui ra hết đi."

Một đám cung nhân nghe vậy vội vàng hành lễ rồi lui ra khỏi bình phong phía sau sa trướng.

Hạ Tĩnh Dật cười cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang rối rắm của Sư Ngọc Khanh, "Lan Quân đang định đi đâu vậy?"

Sư Ngọc Khanh đang chuẩn bị xen lẫn vào đám cung nhân để trốn ra ngoài nghe vậy liền dừng chân lại, ngượng ngùng quay đầu, sao lại bị hắn nhìn ra nhanh vậy chứ.

Trên mặt Hạ Tĩnh Dật tràn đầy ý cười, vươn tay ngắt một cái lên chóp mũi Sư Ngọc Khanh "Để ta hầu hạ Thái tử phi thay quần áo nha, gió đêm rất lạnh, nhanh đi ngâm nước nóng cho ấm."

Sư Ngọc Khanh không nhịn được xụ mặt, biết chắc là tối nay chạy không thoát, đành phải nói: "Để ta tự thay được rồi."

Hạ Tĩnh Dật không quan tâm đến lời y nói, vô cùng thuần thục cởi sạch y phục của y chỉ để lại áo lót, bản thân hắn lại trần truồng ôm lấy y đi xuống bậc thang trong hồ, chậm rãi chìm trong làn nước ấm áp.

Sư Ngọc Khanh chưa kịp phản ứng đã bị hắn ôm vào trong ôn tuyền, nước suối ấm áp khiến cho Sư Ngọc Khanh thoải mái hừ nhẹ một tiếng. Hạ Tĩnh Dật nhanh tay cởi luôn áo lót của y khiến Sư Ngọc Khanh khó hiểu: "Sao lúc nãy không cởi luôn trên bờ."

Hạ Tĩnh Dật đặt áo lót ướt đã ướt sũng của y lên bên cạnh ôn tuyền " Gió ban đêm rất lạnh, thân thể ngươi yếu ớt như vậy, cởi hết lại sợ ngươi bị trúng gió."

Sư Ngọc Khanh thấy hắn đối với mình cẩn thận lại chu toàn như thế, không giấu được ý cười trên mặt, "Tĩnh Dật cũng phải chú ý mới được."

"Ta tập võ từ nhỏ, bị gió thổi một chút cũng không có việc gì."

Sư Ngọc Khanh cười nói: "Ta cũng từng nghe mẫu hậu nói qua, từ nhỏ Tĩnh Dật đã không dễ bị bệnh, thân thể vô cùng khỏe mạnh."

Ánh mắt Hạ Tĩnh Dật nhìn y tối lại, giọng nói trở nên trầm thấp hấp dẫn: "Thân thể ta có khỏe mạnh hay không, không phải Lan Quân là người hiểu rõ nhất sao."

Sư Ngọc Khanh sửng sốt, vừa nghĩ kĩ lại đã hiểu rõ, đỏ mặt dứt khoát xoay người không để ý tới hắn. Hạ Tĩnh Dật đến gần Sư Ngọc Khanh, để cho tấm lưng trắng nõn của y dán vào ngực mình, ôn nhu nói: "Để ta giúp Lan Quân tắm nhé."

Sư Ngọc Khanh muốn cự tuyệt, không ngờ vòng eo đã bị hắn giữ lấy, bàn tay còn không an phận mà sờ soạng lung tung, lời nói của y còn chưa ra khỏi miệng, liền biến thành âm thanh ngâm khẽ tràn ra.

Sáng hôm sau, mặt trời đã lên cao, Sư Ngọc Khanh mơ màng dụi dụi mắt, mở mắt ra liền nhìn thấy Hạ Tĩnh Dật đang ngồi bên cạnh y, chăm chú nhìn vào quyển thẻ tre* đang cầm trên tay, màn lụa bị vén sang một bên, có một chút ánh nắng tràn vào, chiếu một mảnh vàng nhạt lên trên màn lụa, tỏa ra ánh sáng nhạt nhòa mông lung.

*Thẻ tre: cái mà người ta dùng để viết, mấy nàng coi phim cổ trang TQ nhiều chắc cũng biết, nó hay được cuộn lại thành mấy cuốn hình tròn tròn đặt trên bàn.

Sư Ngọc Khanh nhìn một bên sườn mặt tuấn tú của hắn không dời mắt, yên lặng nhìn chăm chú không lên tiếng.

Hạ Tĩnh Dật cảm nhận được động tĩnh của người bên cạnh, cúi xuống hôn nhẹ một cái lên trên đôi mắt chưa mở ra hoàn toàn của Sư Ngọc Khanh, ôn nhu nói: "Tỉnh rồi?"

Sư Ngọc Khanh mở to hai mắt, khóe môi hơi nâng lên, "Ân, Tĩnh Dật tỉnh lúc nào vậy."

Hạ Tĩnh Dật đặt thẻ tre bên giường, cúi người xuống bên cạnh y, một tay vòng qua ôm chặt lấy y vào lòng, để đầu y tựa lên tay hắn.

Sư Ngọc Khanh vừa mới ngủ dậy nên không có một chút khí lực, miễn cưỡng đem đầu gối lên cánh tay hắn, ánh mắt nhập nhèm nước, vừa mở ra một nửa rồi nhắm lại, nhỏ giọng lầm bầm, cho thấy y vẫn chưa thanh tỉnh hoàn toàn.

Hạ Tĩnh Dật cũng không thúc giục y, có thể nhìn thấy một mặt khác của y lại có chút trẻ con đáng yêu như vậy khiến hắn vô cùng yêu thích, vươn ngón tay điểm nhẹ lên mũi y: "Còn muốn ngủ tiếp sao?"

Mũi Sư Ngọc Khanh bị hắn cọ đến ngứa, y lấy tay nhu nhu: "Không có, phải dậy rồi."

Hạ Tĩnh Dật cười nói: "Ngươi đúng thật là lớn trước tuổi, ham ngủ một chút cũng có sao đâu, hành cung cũng không có nhiều quy củ như trong cung, nếu ngươi mệt, nên ngủ nhiều một chút mới tốt."

Sư Ngọc Khanh cười yếu ớt nói: "Ngủ lâu như vậy, đến tối sẽ không ngủ được."

Hạ Tĩnh Dật nâng mày: "Nếu như thật sự ngủ không được, chúng ta làm một chút việc thân mật cũng tốt."

Sư Ngọc Khanh híp mắt, đẩy nhẹ hắn một cái, "Nếu Tĩnh Dật cứ thích lấy việc này để trêu ta như vậy, ta sẽ dọn qua Ngọc Minh điện, không cùng Tĩnh Dật đồng sàng cộng chẩm* nữa."

*Cái này nó có vẻ quen thuộc rồi nhỉ, nếu có người chưa biết đến bao giờ thì nghĩa nó là ngủ cùng giường :))

Hạ Tĩnh Dật cười to, kề sát vào tai y nói: "Thái tử phi vạn lần không nên như vậy, nếu không có Thái tử phi làm bạn, tiểu Vương sẽ vô cùng khó ngủ, Thái tử phi nhẫn tâm nhìn ta ngủ không ngon giấc sao."

Sư Ngọc Khanh biết hắn đang nói giỡn, thuận tiện nói: "Nếu đã như vậy, Thái tử cũng đừng trêu chọc ta nữa."

Hạ Tĩnh Dật xoay người đè lên y, nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi y, ngữ khí phi thường sủng nịch: "Bây giờ lại học xấu, ngược lại gây khó dễ vi phu, vi phu cần phải nhất chấn phu cương* mới được."

*Nhất chấn phu cương: thể hiện bản lĩnh phu quân (trong QT ghi chấn chấn phu cương làm ta không biết là đúng hay sai luôn)

Sư Ngọc Khanh cười ha ha nói: "Ai bảo lúc nào Tĩnh Dật cũng đem ta ra trêu ghẹo, Tĩnh dật nói xem chúng ta phải tính toán thế nào đây?"

Hạ Tĩnh Dật nâng khóe miệng, bàn tay tiến vào bên trong áo lót của Sư Ngọc Khanh, âm thầm chạm vào chỗ mà Sư Ngọc Khanh sợ ngứa nhất, Sư Ngọc Khanh vốn không có phòng bị, bị hắn sờ sờ khiến cho y cười đến chảy nước mắt "A ha ha ha, Tĩnh Dật, dừng lại đi mà, thật ngứa a."

Hạ Tĩnh Dật ở trên người y ra sức nháo, còn hơi dùng lực để lại trên cần cổ trắng nõn của y mấy dấu hôn đo đỏ, Sư Ngọc Khanh dở khóc dở cười, chỉ có thể cầu xin tha thứ.

Từng trận tiếng cười truyền ra từ phía sau bình phong, Lục Phúc hạ mắt nhìn Châu Đồng và Thu Chỉ che miệng nhìn nhau cười, lại thấy Duẫn Đông Hải tràn đầy ý cười trên khuôn mặt, khóe miệng cũng nhịn không được nhếch lên.

Hai người dùng xong bữa sáng, Sư Ngọc Khanh thấy hôm nay ngoài điện nắng đẹp, liền không chịu ngồi yên ở trong điện, muốn đi ra ngoài chơi một chút. Hạ Tĩnh Dật cũng sớm có ý này, nắm tay y, nhân lúc còn sớm liền ngồi lên kiệu cung nhân đã chuẩn bị sẵn hướng về mã tràng* ở phía tây đi đến

*Mã tràng: trường đua ngựa, hay sân cưỡi ngựa gì đó.

Sư Ngọc Khanh được Hạ Tĩnh Dật ôm xuống kiệu, trước mắt là một mảnh thảo nguyên rộng lớn bị vây bởi hàng rào, màu xanh biếc của mặt cỏ hòa với màu xanh thẳm của bầu trời, khiến cho Sư Ngọc Khanh thoải mái và vô cùng vui vẻ.

Toàn bộ cung nhân quản lý mã tràng vừa thấy Hạ Tĩnh Dật đến vội càng tiến lên hành lễ, Hạ Tĩnh Dật phất tay để cho bọn họ đứng lên, Quản sự của mã tràng vội vàng tiến lên, chắp tay nói: "Điện hạ, có muốn thần cho người dắt Hắc Khiếu lại đây không?"

Hạ Tĩnh Dật nói: "Không vội, con ngựa lần trước ta muốn các ngươi tìm đến chưa?"

Quản sự mã tràng vội nói: "Bẩm điện hạ, con ngựa kia đã được đưa đến rồi." Nói xong hắn hướng một cung nhân khác phất tay, người nọ lĩnh mệnh lui ra, không lâu sau liền dắt một con ngựa trắng đến.

-----------------------------------------

Vào năm học mới, phải xếp lại lịch học thêm, học trên trường, nói chung là mấy tuần này bị quay vòng vòng luôn TT^TT 

Và tình hình là ta không có thời gian rảnh cả tuần rồi, chỉ có được buổi chiều cn là rảnh, còn lại về nhà chưa đầy 30' là phải xách mông đi tiếp rồi. Không biết phải edit vào giờ nào TT^TT, chắc mình phải ngừng edit quá.....

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Giỡn các nàng thôi nè :))), học nhiều quá nên ta cần động lực để làm tiếp và vẫn ra chương mới như bth :">

Nhưng mà cũng có rất nhiều người nói là ta dành thời gian vào việc edit truyện là một việc không cần thiết cũng làm ta buồn dễ sợ. Nhưng các nàng yên tâm nhé t không ngưng đâu :)))chỉ cần các nàng vẫn ủng hộ là ta vẫn sẽ làm. Đến khi nào không còn ai đọc nữa thì mới ngừng, ta tự edit tự đọc :))

Chương mới sẽ ra lâu một chút nhưng vẫn đúng hẹn tuần sau nha, các nàng đừng quên ta đó TTvTT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top