Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 34

Mau đến bóc quà năm mới nào~~~(●^o^●)

----------------------------------------------------

Sư Ngọc Khanh cúi thấp đầu, nói ra xong liền hối hận, Hạ Tĩnh Dật là Thái Tử, tương lai chính là người kế thừa đế vị, làm sao có thể chỉ có một mình y bên cạnh.

Sư Ngọc Khanh muốn nói lảng sang chuyện khác, nhưng vừa nghĩ đến việc tương lai Hạ Tĩnh Dật có thể sẽ ôm một người khác trong lòng, còn cùng người đó nói lời ngon tiếng ngọt dỗ dành, trong lòng liền nhói, y còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Hạ Tĩnh Dật.

Hạ Tĩnh Dật vươn tay nâng cằm y, khuôn mặt tràn đầy ý cười, ngữ khí lại hết sức trịnh trọng: "Lan Quân sao lại ngốc như vậy, ta đương nhiên chỉ ôm một mình ngươi thôi, vĩnh viễn cũng chỉ ôm một mình ngươi."

Sư Ngọc Khanh ngơ ngác, mắt cũng không nháy một cái nhìn chằm chằm vào mắt hắn, Hạ Tĩnh Dật vuốt nhẹ gò má y, cuối đầu hôn lên: "Ta cho Lan Quân lời thề bảo đảm cả đời, sao Lan Quân lại một mình ngây người như vậy."

Sư Ngọc Khanh nhấp môi, không tự giác nuốt nuốt nước miếng, mở miệng nói: "Tĩnh Dật. . . . thật sự cả đời chỉ cần một mình ta sao?"

Hạ Tĩnh Dật nhìn đôi mắt mở to tỏ vẻ không dám tin của y, thở dài: "Rốt cuộc là ta đã làm gì không tốt, khiến Lan Quân hiểu lầm, không tin tưởng ta đến vậy."

Sư Ngọc Khanh vội lắc đầu: "Không có, Tĩnh Dật đối với ta tốt lắm, cũng không phải là ta không tin tưởng Tĩnh Dật, chỉ là..."

Hạ Tĩnh Dật biết y chưa nói hết câu, hỏi: "Chỉ là cái gì?"

Ánh mắt Sư Ngọc Khanh ảm đạm, "Chỉ là, Tĩnh Dật là Thái tử, tương lai chính là hoàng đế, hậu cung của hoàng đế sao chỉ có một người được."

Hạ Tĩnh Dật đưa tay điểm điểm trán y, cười nói: "Đứa ngốc này, nếu có một ngày ta kế thừa đế vị, hậu cung của ta còn không phải do ngươi định đoạt sao. Trong lòng ta cũng chỉ có một mình Lan Quân, cả đời này cũng chỉ có một mình Lan Quân, vậy ta còn quan tâm đến việc hậu cung của ta có mấy người làm chi."

Sư Ngọc Khanh vẻ mặt không dám tin nhìn hắn "Tĩnh Dật còn trẻ như vậy, đời người còn rất dài, Tĩnh Dật thật sự chỉ cần một mình ta sao?"

Con ngươi sâu thẳm của Hạ Tĩnh Dật dõi theo y, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có "Thật sự." Hắn nói xong liền đưa một tay lên thề: "Ta, Hạ Tĩnh Dật, nguyện cả đời này, không, là đời đời kiếp kiếp, chỉ yêu một người duy nhất là Lan Quân, nếu vi phạm lời thề, nhất định sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh*, chết không được tử tế."

*ngũ lôi oanh đỉnh: nôm na là bị sét đánh

Hắn vừa mở miệng nói, Sư Ngọc Khanh đã vươn tay định che miệng hắn lại, nhưng Hạ Tĩnh Dật lại phản ứng nhanh hơn y, nắm chắt lấy hai tay y, cứng rắn đem lời thề nói hết.

Sư Ngọc Khanh thấy hắn như vậy, mắt nhanh chóng đỏ lên "Sao Tĩnh Dật lại đưa ra lời thề độc như vậy, đều là do ta không tốt, không nên nói đến việc này, ta cũng không phải là không tin Tĩnh Dật, sao Tĩnh Dật lại phải tự làm khổ mình như vậy."

Hạ Tĩnh Dật nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang sốt ruột của y, ôn nhu nói nhỏ: "Ta cũng sẽ không vi phạm lời thề, Lan Quân lo lắng như vậy làm gì."

Mi tâm Sư Ngọc Khanh gắt gao nhíu lại, nghe xong liền muốn mở miệng, cánh môi liền bị Hạ Tĩnh Dật che lại.

Hạ Tĩnh Dật nói: "Cả đời cũng chỉ yêu một người, Lan Quân có làm được không?"

Sư Ngọc Khanh lập tức dùng sức gật gật đầu, Hạ Tĩnh Dật thõa mãn cười nói: "Nếu vậy, đương nhiên ta cũng có thể làm được."

Mi tâm Sư Ngọc Khanh vẫn nhíu chặt như trước, trong mắt tràn đầy cảm động, áy náy cùng đau lòng. Hạ Tĩnh Dật ôn nhu nói: "Tâm ý của ta, Lan Quân có hiểu được không?"

Sư Ngọc Khanh cuống quýt gật đầu, Hạ Tĩnh Dật bỏ tay đang che môi y xuống, một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước liền rơi xuống môi y, vừa hôn vừa dùng ngữ khí chứa đầy sủng nịnh nói: "Tiểu quân tử của ta, đã biết ghen rồi."

Sư Ngọc Khanh vội muốn mở miệng giải thích: ta mới không có ghen

Nhưng một chữ vừa mới thoát ra, cánh môi liền bị bao phủ, Hạ Tĩnh Dật hôn từng chút từng chút, giống như hôn bao nhiêu cũng không đủ.

Qua một lúc lâu, Hạ Tĩnh Dật rốt cuộc cũng buông tha cho đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của Sư Ngọc Khanh, chóp mũi thân thiết cọ cọ chóp mũi y, thấp giọng nói: "Lan Quân thật ngọt."

Sư Ngọc Khanh bị hành động và lời nói ngọt ngào của hắn khiến cho thân thể ** , nhưng nhớ đến những lời đường mật của Hạ Tĩnh Dật, bất đắc dĩ thầm nghĩ: Bình thường Tĩnh Dật nhìn như một người lãnh đạm, lúc nói lên những lời tâm tình lại khiến cho người khác không còn sức chống đỡ.


Hạ Tĩnh Dật ôm lấy y, ghé vào tai y thấp giọng thì thầm những câu làm cho Sư Ngọc Khanh mặt đỏ tai hồng, thật sự chịu không nổi liền cách xa khỏi người hắn còn vươn tay che lấy môi hắn, nhất quyết không chịu buông tay.

Hạ Tĩnh Dật vô cùng thích bộ dáng thẹn quá hóa giận của y, cố ý hà hơi vào lòng bàn tay y, khiến cho lòng bàn tay của Sư Ngọc Khanh ngứa ngứa, ha ha nở nụ cười.

Hai người náo loạn một hồi, Sư Ngọc Khanh nhớ đến một chuyện, cũng không rối rắm nữa, trực tiếp nhào đến hỏi Hạ Tĩnh Dật: "Có một chuyện, ta đã muốn hỏi Tĩnh Dật từ lâu rồi."

Hạ Tĩnh Dật nâng chân mày, cười cười: "Nga? Lan Quân muốn hỏi ta chuyện gì?"

Sư Ngọc Khanh nói: "Ngày ta và Tĩnh Dật đại hôn, dựa theo quy củ, uống xong rượu hợp cẩn, ta nên ăn Tống tử dược mới đúng, sao Tĩnh Dật lại không để ta ăn?"

Hạ Tĩnh Dật sửng sốt: "Thì ra là chuyện này."

Sư Ngọc Khanh nghe giọng điệu của hắn thản nhiên, không đoán được tâm tư của hắn liền bám lấy ống tay áo lắc lắc: "Rốt cuộc là vì sao?"

Hạ Tĩnh Dật đột nhiên có tâm tình muốn trêu đùa y một phen, "Lan Quân nghĩ vì sao?"

Sư Ngọc Khanh nhấp môi, "Ta nghĩ Tĩnh Dật không muốn để ta hoài thai, vì ngày sau sẽ dễ dàng đem ta đẩy ra khỏi cung."

Ý cười trên mặt Hạ Tĩnh Dật liền biến mất, vội hỏi: "Sao Lan Quân lại nghĩ như vậy!"

Sư Ngọc Khanh nhíu nhíu mi tâm, do dự mở miệng, "Vì khi đó mới tiến cung, ta còn chưa rõ tâm ý của Tĩnh Dật, phỏng đoán lung tung mà thôi, Tĩnh Dật đừng nóng giận."

Hạ Tĩnh Dật ôn nhu nói: "Ta không có sinh khí, là do ta không nghĩ đến chuyện này làm Lan Quân phiền lòng như vậy, đều là ta không đúng."

Sư Ngọc Khanh mở miệng, Hạ Tĩnh Dật liền nói: "Không phải là ta không muốn có hài tử cùng với Lan Quân, mà là ta không muốn để Lan Quân cảm nhận qua nỗi đau đớn khi hạ sinh hài tử."

Sư Ngọc Khanh mở lớn hai mắt, Hạ Tĩnh Dật lại nói tiếp: "Tuy nam tử chỉ cần ăn vào Tống tử dược liền có khả năng sinh đẻ, nhưng nam tử sinh con còn nguy hiểm hơn so với nữ nhân sinh con gấp mấy lần, bởi vì nguyên nhân này nên triều Đại Thành mới nghiêm khắc hạn chế số lượng Tống tử dược, cũng cân nhắc không cho bình dân được thú nam thê."

Hạ Tĩnh Dật nói xong ôm sát Sư Ngọc Khanh, nhẹ giọng nói: "Ta không nỡ để Lan Quân chịu khổ, thân thể Lan Quân từ nhỏ đã yếu ớt dễ sinh bệnh, vạn nhất. . . ." Hắn nói đến đây cũng chịu không được nhíu nhíu mày, dừng một chút rồi tiếp: "Ta sẽ chịu không nổi."

Lúc này, Sư Ngọc Khanh mới biết Hạ Tĩnh Dật đều vì y mà chuyện nào hắn cũng sẽ lo lắng nhiều như vậy, trong lòng vừa thở dài vừa vui vẻ, nhưng phần lớn là cảm động, trong âm thanh không giấu được có chút nghẹn ngào "Ta không nghĩ đến nhiều như vậy, hại ta hiểu lầm Tĩnh Dật thật lâu."

Trong mắt Hạ Tĩnh Dật tràn đầy nhu tình nhìn y, nhắm mắt lại nói: "Lan Quân chỉ cần biết ta yêu Lan Quân là tốt rồi, ta cũng không muốn những người khác phân tán lực chú ý của Lan Quân."

Sư Ngọc Khanh gật gật đầu, chủ động ngẩng đầu hôn lên cánh môi của Hạ Tĩnh Dật, "Ta hiểu rồi, Tĩnh Dật."

Hạ Tĩnh Dật rất vừa lòng với sự chủ động của y, nở nụ cười sau đó lại nói: "Lan Quân có biết nguồn gốc của Tống tử dược không?"

Sư Ngọc Khanh lắc đầu, hưng trí bừng bừng nói: "Tĩnh Dật biết sao? Mau nói ta nghe một chút."

Hạ Tĩnh Dật cười cười nói: "Ở thời điểm hoàng đế Thái Tông tranh đấu giành thiên hạ, đã yêu phải một nam tử. Nam tử kia là phu tử*, đọc đủ thứ thi thư, có tài năng của Chư Cát*, tùy cơ ứng biến, cơ trí vô cùng. Hoàng đế Thái Tông lúc đó đang sầu não vì tiến đánh quân địch một thời gian lâu vẫn không có kết quả, vừa nghe nói có người như vậy liền đòi hắn đến hiệp trợ cho mình. Ai ngờ nam tử kia trời sinh tính tình vô cùng cao ngạo, không muốn nhận lệnh. Hoàng đế Thái tông là một người lỗ mãng, không biết học Lưu Bị phải kiên nhẫn đến mời ba lần, trực tiếp đem phu tử trói lại mang về."

*Phu tử: thầy dạy học ngày xưa

* Chư Cát: ở đây là chỉ tài năng của Gia Cát Lượng

Sư Ngọc Khanh đang chăm chú nghe, vừa nghe đến chuyện này liền kinh ngạc trừng hai mắt. Hạ Tĩnh Dật cười cười, tiếp tục nói: "Vị phu tử kia bị cứng rắn ép buộc đầu quân tự nhiên không phục, liền nổi dậy tranh chấp với hoàng đế Thái Tông, khiến Hoàng đế Thái Tông bị mắng đến choáng váng."

Sư Ngọc Khanh nhị không được cười khúc khích, vội che miệng. Hạ Tĩnh Dật cũng cười rộ lên "Hoàng đế Thái Tông tất nhiên sẽ không phục, vẫn muốn yêu cầu phu tử đầu quân cho mình, hai người có qua có lại, đối chọi gay gắt, thế những đến cuối cùng lại trở thành người yêu."

Sư Ngọc Khanh Mở to hai mắt, trong lòng cảm thán duyên phận thật kì diệu, Hạ Tĩnh Dật lại nói: "Về sau, Hoàng đế Thái Tông thu phục được giang sơn, lập ra Đại Thành, chuyện đầu tiên sau khi ông lên làm hoàng đế chính là lập vị phu tử kia làm hậu."

Sư Ngọc Khanh kinh ngạc lớn tiếng nói: "Vị phu tử kia chính là Văn nhân đức thuận tôn Hoàng hậu?!!"

Hạ Tĩnh Dật gật gật đầu, Sư Ngọc Khanh khó hiểu nói: "Ta thấy sử sách ghi lại, Văn nhân đức thuận tôn hoàng hậu kia không phải là nữ tử sao?"

Hạ Tĩnh Dật lắc lắc đầu "Đó là do vị Đại huyền tôn võ long Hoàng đế thứ bảy sửa lại, cũng không biết nguyên nhân vì sao, không thích tình yêu giữa hai nam nhân nên đã từng xóa bỏ đi luật nam thê. Thẳng đến khi con ông là Văn thánh Hoàng đế kế vị, vì tôn sùng tổ tiên nên mới khôi phục lại luật lệ đó."

Sư Ngọc Khanh bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, nhưng chuyện mình không biết còn chưa nghe được, lại túm lấy ống tay áo của hắn: "Sau đó thế nào? Tĩnh Dật? Văn nhân đức thuận tôn Hoàng hậu có liên quan gì với Tống tử dược?"

"Hoàng đế Thái Tông vì thuận lợi lấy được Văn nhân đức thuận tôn Hoàng hậu làm vợ nên không để ý đến kiến nghị của một đám thần tử về luật lệ nam thê. Nhưng vẫn có rất nhiều cựu thần ngoan cố lấy việc hoàng hậu là nam tử buộc hoàng đế Thái Tông nạp phi mở rộng hậu cung. Hoàng đế Thái Tông liền không thèm để ý đến, thậm chí còn khiển trách chứ nhất quyết không chịu. Văn nhân đức thuận tôn Hoàng hậu vì củng cố giang sơn cho Hoàng đế Thái Tông liền tự thoái vị quyết định rời xa Hoàng đế Thái Tông."

Sư Ngọc Khanh nghe xong khẩn trương, thở dài: "Hai người rõ ràng rất yêu nhau, nhưng vẫn tránh không được cảnh phân ly."

-------------------------------------------------- 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top