Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 44


An Khang cùng Xích Tiêu chơi trò đuổi bắt trong sân viện, vui đùa ầm ĩ, Châu Đồng và Thu Chỉ bưng hai cái chậu nhỏ đến cho tụi nó uống nước. Sư Ngọc Khanh lắc lắc xúc cầu do Châu Đồng đan, cười nói: " Cũng may ngươi đan quả cầu này dày như vậy, nếu không thì đã bị hai vật nhỏ này cắn hư lâu rồi."

Châu Đồng cười nói: "Răng sữa của bọn nó còn chưa mọc hết, làm sao mà cắn được, chờ lớn thêm chút nữa, xúc cầu trong điện này sợ là không đủ cho bọn nó cắn đâu."

Sư Ngọc Khanh khẽ mỉm cười, ném quả cầu đi, nhìn hai con chó con ra sức bay theo chộp lấy quả cầu, nói: "Vậy thì phải tìm thêm ít thứ cho bọn nó mài răng mới được."

Châu Đồng cười gật đầu: "Điện hạ yên tâm, tất nhiên sẽ có người đem đến."

Sư Ngọc Khanh khom người ngồi xổm xuống, nhìn An Khang vẫy lông mao, dương dương tự đắc ngậm quả cầu đến thả xuống bên chân mình để tranh công. Đưa tay nhặt lấy quả cầu, sờ sờ lông mao mềm mại trên người nó, tỏ vẻ khích lệ. Xích Tiêu đứng ở một bên không ngừng cọ cọ vào tay Sư Ngọc Khanh, sau đó lại tiếp tục thè lưỡi liếm đến liếm đi, tỏ vẻ con cũng muốn được vuốt lông.

Sư Ngọc Khanh cười cười sờ Xích Tiêu một cái, An Khang giơ móng vuốt vỗ lên mặt Xích Tiêu, đánh xong liền chạy, Xích Tiêu ngẩn ra, sau đó cũng chạy theo đuổi.

Đám người Châu Đồng Thu Chỉ nhìn mà buồn cười, vừa xoay người lại dã thấy Hạ Tĩnh Dật liền vội khom người hành lễ: "Thái tử điện hạ."

Sư Ngọc Khanh nghe vậy liền muốn quay người lại, chưa kịp xoay đã bị hai bàn tay vòng lấy eo nhỏ, cằm cũng bị người ta nắm lấy, không đợi y phản ứng kịp, môi đã bị người chiếm đóng.

Thành thân đã lâu, thân thể hai người đã có sự ăn ý nhịp nhàng, Sư Ngọc Khanh bị hắn hôn, trong đầu liền trở nên trống rỗng, lúc lâu sau mới ý thức được đám người Duẫn Đông Hải, Lục Phúc, Châu Đồng đều ở đây.

Lập tức đẩy Hạ Tĩnh Dật ra, cau mày nói: "Ở đây còn nhiều người như vậy."

Hạ Tĩnh Dật ôn nhu cười một tiếng: "Đâu có sao, bọn họ cũng thấy qua nhiều lần rồi còn chưa quen sao?"

Sư Ngọc Khanh thẹn thùng không muốn để ý đến hắn nữa, xoay người đi vào trong điện, Hạ Tĩnh Dật cười cười đuổi theo, ôm lấy vai y: "Sao lại giận nữa rồi."

Vào trong tẩm điện, Sư Ngọc Khanh vươn tay giúp Hạ Tĩnh Dật thay y phục, Hạ Tĩnh Dật nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bí xị của y, nhịn không được trêu trọc y mấy câu, Sư Ngọc Khanh đỡ không được mấy lời đùa giỡn của hắn, nghiêm mặt không nổi, khóe miệng nhanh chóng kéo lên: "Ngươi lúc nào cũng như vậy, nói không nghe."

Hạ Tĩnh Dật thay y phục xong, trực tiếp kéo Sư Ngọc Khanh ngồi xuống tháp đặt ở sau bình phong trong tẩm điện, cười nói: "Ở trong cung của chúng ta, ngươi sợ cái gì."

Mặc cho Sư Ngọc Khanh khuyên hắn nhiều lần rồi nhưng hắn vẫn không chịu nghe, đành lắc đầu: "Thôi, không nói lý với ngươi."

Hạ Tĩnh Dật thấy y thuận theo, hai tay dịu ngoan đặt trên đùi, nhìn bộ dáng an tĩnh ngồi bên cạnh mình của y, đáy lòng vừa ấm áp lại vừa ngứa, ánh mắt tối lại, "Lan Quân, có một tin tức tốt, ngươi có muốn biết không?"

Sư Ngọc Khanh ngẩng đầu: "Tin tức tốt gì?"

Hạ Tĩnh Dật khàn khàn giọng nói: "Lan Quân hôn ta một cái, ta liền nói cho Lan Quân."

Sư Ngọc Khanh nhướng mày, đưa tay che lại miệng hắn, nói: "Tĩnh Dật chỉ có mãi một bộ dáng như vậy."

Hạ Tĩnh Dật cười nói: "Vậy Lan Quân có nuốt được bộ dáng này của ta hay không?"

Sư Ngọc Khanh suy nghĩ một chút, Hạ Tĩnh Dật nói có tin tức tốt, vậy tất nhiên nó sẽ là tin tức tốt, cái này thật sự khiến nội tâm tò mò của y ngứa ngáy, đành ngẩng đầu hôn một cái lên trên gò má của hắn: "Tĩnh Dật nói mau đi."

Hạ Tĩnh Dật ôm lấy cổ y, không để cho y thành công trốn thoát, một bên nhẹ nhàng áp môi lên hôn y, mắt phượng mị hoặc tràn đầy ý cười.

Sư Ngọc Khanh vừa thấy biểu tình này của hắn liền biết hắn lại nổi lên tâm tư không đứng đắn, ngay sau đó liền đẩy hắn ra muốn trốn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top