Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 50

Lời này của lão đã chọc đến nỗi đau của Sư Hoành Kiêu, khiến hắn đề phòng nhìn lão già trước mắt, "Làm sao ngươi biết? Rốt cuộc ngươi là ai?"

Lão giả cười cười "Thân phận của ta không hề quan trọng, hôm nay ta mời Sư công tử đến đây, chỉ là muốn giúp đỡ Sư công tử."

Sư Hoành Kiêu cẩn trọng đánh giá khuôn mặt của lão, phát hiện thấy trong lúc nói chuyện, biểu tình của lão có chút mất tự nhiên, trong lòng âm thầm khẳng định lão già đang dịch dung.

Sư Hoành Kiêu cười lạnh một tiếng, "Ngay cả diện mạo thật của ngươi cũng không dám lấy ra gặp người, dựa vào cái gì nói muốn giúp ta?"

Lão giả vuốt chòm râu hoa râm, không đón lời của hắn mà chỉ cười nhẹ hai tiếng, "Ngươi có biết vì sao Hộ bộ Thượng thư suốt ngày cứ tìm cách gây khó dễ cho ngươi không?"

Sư Hoàng Kiêu vừa nghe liền ngồi thẳng dậy, nghiêng hẳn người về phía trước vội hỏi: "Vì cái gì?! Chẳng lẽ còn không phải vì ta dựa vào quan hệ để lấy chức Hộ bộ Thị lang sao?!"

Lão giả lắc nhẹ đầu, vẫn nở một nụ cười cứng nhắc như cũ, "Sư đại công tử thông minh một đời thế nhưng vì sao lại nhất thời hồ dồ như thế, nếu như thật sự coi trọng quan hệ giữa ngươi và Thái tử phi, cho dù Hộ bộ Thượng thư có quyền lực lớn cỡ nào đi nữa cũng không dám ngang nhiên khi nhục ngươi như vậy được."

Sư Hoành Kiêu thất kinh, trong lòng mơ hồ có vài ý nghĩ.

Lão giả lại nói, "Trước khi Thái tử phi gả cho Thái tử, Sư công tử đối đãi với hắn như thế nào?'

Sắc mặt Sư Hoành Kiêu trở nên khó coi, không muốn mở miệng, lão giả lại tiếp "Thái tử là người quỷ kế đa đoan, lòng dạ lại hẹp hòi, Sư công tử đã vài lần làm khó dễ Thái tử phi, ngươi cho rằng Thái tử sẽ dễ dàng buông tha cho ngươi như vậy hay sao?"

Sư Hoành Kiêu chấn động cả người, "Ý của ngươi là, là Thái tử cố ý an bài cho Hộ bộ Thượng thư gây khó dễ?"

Lão giả cười ha hả, nhìn Sư Hoành Kiêu bằng một đôi mắt tràn đầy tinh quang không hề phù hợp với khuôn mặt già nua của lão, "Sư công tử thật thông minh.'

Sư Hoành Kiêu híp mắt tràn đầy phẫn hận, trong lòng đã sớm đem Hạ Tĩnh Dật và Sư Ngọc Khanh ra mắng một trăm tám chục lần, nhưng hắn vẫn đang hoài nghi thân phận của lão già, thế nên vẫn một mực giữ im lặng không nói, chỉ có cơn phẫn nộ không thể đè nén được trong ánh mắt đang tràn ra không ngừng.

Lão giả nhìn Sư Hoành Kiêu rồi cười lạnh một tiếng, "Sư công tử dự tính cứ để mặc cho người ta khi nhục như vậy mà không hề đánh trả cho đến một ngày bị Thái tử chỉnh đến chết? Hay là...."

Sư Hoành Kiêu vội tiếp: "Hay là cái gì?!"

Lão giả híp lại hai mắt, lạnh giọng: " Hay là vẫn nên tiên hạ thủ vi cường*?"

Đồng tử trong mắt Sư Hoành Kiêu co rụt lại, thân mình không tự chủ được mà nghiêng về phía lão giả, đè thấp giọng: "Ý của ngươi là."

Lão giả vuốt vuốt chòm râu, giọng khàn khàn nói: "Nếu như không có Thái tử phi, cái ghế Thiều quốc Quận công phủ Thế tử nhất định sẽ là của Đại công tử, nhưng cho dù hắn đã trở thành Thái tử phi, Thiều quốc Quận công vẫn không để cho Sư đại công tử kế thừa chức vị, ngươi nói xem là tại vì sao vậy?"

Sư Hoành Kiêu trừng lớn hai mắt, "Ý ngươi nói là ta không lên làm Thế tử được là vì có người đứng giữa cố ý cản trở?!"

Lão giả lại cười lớn, tiếng cười của hắn vừa thấp lại vừa khàn, bóng dáng do ánh nến chiếu lên trên tường vì có gió mà đung đưa lay lắt, ở trong mật thất tối đen càng thêm phần quỷ dị.

"Thái tử làm người tâm ngoan thủ lạt, xưa nay hắn đã muốn chỉnh người thì không bao giờ trực tiếp giết chết người đó một cách thống khoái, mà là chậm rãi tra tấn cho người đó sống không bằng chết. Nay Sư công tử đã bị Thái tử nhắm vào, chỉ e là sẽ lành ít dữ nhiều, cho Hộ bộ Thượng thư gây khó dễ chỉ là bước đầu tiên, theo như tính cách của Thái tử, chỉ sợ những ngày tốt lành còn chờ ngươi ở phía sau."

Trong đầu Sư HOành Kiêu bị phẫn nộ lấp đầy, tay nắm chặt thành quyền hung hăng nện xuống cái bàn trước mặt, "Hạ Tĩnh Dật, hắn khinh người quá đáng!"

Hắn vừa nghĩ vừa tưởng tượng, lại nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy chữ từ kẽ răng: "Nhất định là do Sư Ngọc Khanh dụ dỗ xúi giục, ghé vào bên tai hắn kể lể hết mấy chuyện xấu, nếu không, oán của ta cùng Thái tử phi thì cũng là phi phải lo, hắn hà cớ gì phải nhúng tay vào."

Lão giả hừ lạnh, "Thái tử sủng ái Thái tử phi đến mức nào, cả triều đều rõ, bất kể là Thái tử phi sử dụng loại thủ đoạn gì, cuối cùng vẫn để cho Sư công tử mang trên lưng một cái bia ngắm, chỉ sợ cả đời này sẽ sống không nổi một ngày yên ổn."

Sư Hoành Kiêu vừa tức lại vừa sợ, càng nghĩ càng sợ hãi, tuy rằng hắn chỉ gặp qua Hạ Tĩnh Dật một lần ở ngày Sư Ngọc Khanh quay về lại mặt, nhưng một thân lãnh túc cùng với đôi đồng tử lộ rõ vẻ sắc bén đã khiến người khác phải e ngại ba phần. Hiện tại hắn đã biết được những ngày tháng sống như không phải người của mình ở Hộ bộ đều là do một tay Hạ Tĩnh Dật gây nên, hơn nữa lão già này lại vừa bảo Hạ Tĩnh Dật sẽ từ từ tính sổ với hắn, nhất thời lo lắng hãi hùng đều dâng lên.

Nhưng dù sao Sư Hoành Kiêu cũng là quân nhân, cho dù trong lòng có e ngại hơn nữa, trên mặt vẫn phải cố gắng đè nén như cũ để không khiến người khác chê cười, hắn hít sâu một hơi, không còn bộ dạng lửa giận ngút trời như lúc nãy mà bình tĩnh hướng lão giả chắp tay nói: "Xin tiền bối hãy chỉ bảo cho, Hoành Kiêu nên ứng phó như thế nào?"

Lão giả buông mí mắt, vuốt nhẹ chòm râu, khóe miệng ngầm nhếch lên nụ cười lạnh, chậm rãi nói: " Vừa rồi lão phu cũng đã nói cho Sư công tử rồi đấy thôi, tiên hạ thủ vi cường."

Sư Hoành Kiêu khoát tay, "Phương pháp này sao có thể dùng, Thái tử là người có thân phận bậc nào, ta làm sao có thể tiếp cận cho được."

Lão giả cười nhẹ: "Sư công tử hiểu lầm, Thái tử vốn đã mang một thân võ nghệ, không phải lão phu có ý xem thường Sư công tử, với võ công của Thái tử, chỉ sợ Sư công tử chỉ sánh bằng một phần trăm."

Sư Hoành Kiêu vừa nghe liền nhếch cao lông mày, lại muốn bạo phát, lão giả phất tay tiếp tục nói: "Huống chi Thái tử cùng Sư công tử rất ít khi gặp mặt, muốn ám sát Thái tử là không có khả năng."

"Tất nhiên là ta biết." Sư Hoành Kiêu thở dài, " Cùng lắm thì từ bỏ vinh hoa phú quý, lo chạy cho thật xa là được."

Lão giả cười lạnh, " Khắp thiên hạ đều là đất của vua, Sư công tử có thể chạy trốn đi đâu?"

Sư Hoành Kiêu quýnh lên, hung hăng vỗ mặt bàn, "Vậy nếu y theo như lời ngươi nói, thì có còn đường sống cho Hoành Kiêu hay không!"

"Sư công tử chớ hoảng." Lão giả vung tay áo, thản nhiên nói: "Theo như thân phận của Sư công tử, Thái tử tất nhiên là không tính thân thuộc, nhưng Thái tử phi dù sao cũng là huynh đệ của Sư công tử, dựa vào mức độ được sủng ái của hắn, hắn muốn hồi phủ vấn an người nhà lúc nào mà chả được."

Sư Hoành Kiêu vừa nghe liền hiểu, "Ý ngươi là nên giết Sư Ngọc Khanh?!"

Lão giả nói: "Thái tử đối phó với Sư công tử cũng chỉ vì để xả giận thay cho Thái tử phi, nếu Thái tử phi chết rồi, cũng không có ai thổi gió bên tai Thái tử, qua một đoạn thời gian, tình cảm với Thái tử phi trở nên nguội lạnh rồi tự nhiên sẽ không còn lí do gì để phải đối phó với Sư công tử nữa."

Sư Hoành Kiêu cận thận nghe hắn nói xong, đồng tử xoay quanh, âm thầm châm chước một phen mới do dự nói: "Lời này của ngươi nói ra thật dễ, nếu Thái tử truy xét đến cùng, tra ra chân tướng, đợi Hoàng Kiêu chẳng phải là tử lộ hay sao!"

Lão giả cười ha hả: "Lão già ta nếu đã có ý tương trợ cho Sư công tử, tất nhiên là đã nghĩ đến biện pháp bảo hộ Sư công tử chu toàn."

Sư Hoành Kiêu đáp vội: "Biện pháp gì?!"

Lão giả lấy ra từ trong ngực một chiếc hộp gỗ lớn bằng một lóng tay, mở ra đưa cho Sư Hoành Kiêu xem, hắn vừa nhìn liền thấy bên trong là một cây ngân châm tinh xảo dài không đến nửa ngón tay, hắn chỉ vào ngân châm hỏi: "Đây là vật gì?!"

Lão già lạnh lùng cười: "Đây là băng phách châm, ngân châm này một khi tiến vào thân thể người sẽ lập tức hòa tan, xâm nhập lục phủ ngũ tạng, người trúng châm sẽ chết bất đắc kỳ tử."

Sư Hoành Kiêu vừa nghe liền hoảng hốt, cả kinh: "Ngân châm nho nhỏ này mà lại có bổn sự bậc này à."

Lão giả xa xăm nói: "Ngân châm này thế gian hiếm thấy, cho dù Thái tử có tra, cũng nhât định sẽ tra không đến trên người Sư công tử, chỉ cần Sư công tử tìm thời cơ thích hợp, nhân lúc Thái tử phi hồi phủ liền xuống tay là được."

Hắn vừa dứt lời liền đem hộp gỗ đẩy đến trước Sư Hoành Kiêu, Sư Hoành Kiêu nhìn hộp gỗ, ngón tay hơi mở ra rồi thu lại, do dự một lúc lâu mới đón lấy.

Hắn nhìn hộp gỗ rồi lại hoài nghi nhìn chằm chằm lão giả: "Ngươi đến tột cùng là người nào? Vì sao lại phải giúp ta?"

Lão giả cười ha hả, "Đã đến mức này rồi, Sư công tử cần gì phải xoắn xuýt ta là ngươi phương nào? Ta là ai không quan trọng, quan trọng là. . . ta có thể giúp Sư công tử."

Hắn dừng một chút, không đợi Sư Hoành Kiêu mở miệng đã nói: "Lão phu giao Băng phách ngân châm cho Sư công tử, có dùng hay không đều do Sư công tử tự mình quyết định."

Sư Hoành Kiêu nhìn lão giả, ngón tay miết miết hộp gỗ, trong mắt vẫn còn bất an, do dự một lúc lâu sau vẫn không nói gì.

Lão giả buông mí mắt, "Đêm đã khuya, lão phu sai người tiễn Sư công tử hồi phủ."

Sư Hoành Kiêu nhớ đến mình là bị bắt đến đây, lại không rõ người trước mắt có mục đích gì nên vẫn để tâm phòng bị, "Không cần, tiền bối chỉ cần chỉ rõ đường, ta có thể tự về được."

Đôi mắt lão giả nhìn hắn vốn vẫn trầm đục, bỗng nhiên lóe lên một đạo tinh quang, thấy Sư Hoành Kiêu bỗng nhiên ngẩn ra, muốn nói gì nữa nhưng sau gáy chợt đau xót, trước mắt tối xầm, nháy mắt hôn mê bất tỉnh.

Hắc y nhân mang Sư Hoành Kiêu đến lúc đầu đã thay một thân xiêm y sạch sẽ, từ lúc nào đã thần không biết quỷ không hay đến phía sau hắn, lúc này đứng ra chắp tay với lão giả.

Lão giả gật gật đầu rồi đứng dậy, liếc mắt nhìn xuống Sư Hoành Kiêu một cái, khinh miệt nhếch môi, " Đem hắn tiễn về phủ, không được kinh động đến bất cứ ai."

Hắc y nhân gật đầu đáp "Vâng", rồi nâng Sư Hoành Kiêu vác lên vai, vốn xoay người muốn đi, nhưng nghĩ nghĩ rồi lại quay lại hướng lão giả nói: "Đại nhận, thuộc hạ có một chuyện không rõ."

Lão già hơi hơi quay đầu, một giọng nói lạnh nhạt không có cảm tình khác hẳn với tiếng nói khàn đục lúc nãy, "Chuyện gì?"

Hắc y nhân nói: "Thái tử phi không có liên quan đến kế hoạch của chúng ta, tại sao đại nhân lại khăng khăng muốn giết y?"

Lão già lạnh lùng nở nụ cười, nói từ kẽ răng: "Nghiệt chủng Hạ Tĩnh Dật sớm nên chết từ mười chín năm trước, chủ nhận hận hắn như vậy, ta giết người hắn ta yêu thương nhất, nỗi thống khổ mà hắn phải gánh chịu nhất định sẽ làm chủ nhân vui sướng hả dạ."

Khóe mắt hắc y nhân run lên, không nói được gì, liền gật gật đầu, cố định Sư Hoành Kiêu rồi rời khỏi.

"A Lang, lúc đưa hắn trở về ngàn vạn lần phải cẩn thận, không thể để cho bất cứ ai phát hiện ra Sư Hoành Kiêu đến gặp ta tối nay."

Thân người hắc y nhân dừng một chút, vội đáp: "Vâng, Thượng thư lệnh đại nhân."

-------------------

Một chương này hơn 2300 chữ :(( dài thật sự, tui không tin lúc trước tui làm một chương này trong một ngày.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top