Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyển 1 Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quyển 1: Học viện Hoè Tuất

Chương 5: Máng xối

Lúc ăn cơm ở căn tin vào khoảng 6 giờ chiều, Tiêu Chiến đột nhiên nhớ tới cô gái kỳ lạ đó.

"Này! Vương Nhất Bác, cô gái đó mặc đồng phục cấp ba của trường chúng ta đúng không? Có thể tìm được cô ấy không, anh nghĩ nhất định cô ấy biết chút gì đó." Tiêu Chiến hỏi.

"Lúc tôi thấy thì cô ấy đang mặc đồng phục cấp ba, mặt cô ấy... Chắc là khá dễ tìm, cùng đến khu cấp ba hỏi thử xem." Vương Nhất Bác nói.

Sau khi ăn tối xong, hai người đến khu vực giảng dạy của cấp ba.

Bọn họ đến văn phòng của khối mười trước, chỉ hỏi một câu như vậy đúng là đã hỏi được.

Một cô giáo có mái tóc dài bước ra và nói rằng cô bé là học sinh lớp cô.

"Các cậu tìm em ấy làm gì?" Nữ giáo viên cảnh giác nhìn hai người.

"Thưa cô, cô đừng căng thẳng ạ, tụi em là anh trai con bé, tìm em ấy nói chút chuyện." Tiêu Chiến cười nói.

Có lẽ Tiêu Chiến cười quá ngây thơ nên nữ giáo viên nửa tin nửa ngờ nói: "Được rồi, tôi gọi em ấy đến."

Cô quay lại lớp học và dẫn cô bé đến văn phòng.

"Hai người này có phải anh trai em không?" Nữ giáo viên hỏi.

Cô gái dường như không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của hai người đàn ông, cô bình tĩnh gật đầu, lúc này nữ giáo viên mới hoàn toàn bị thuyết phục.

"Vậy một trong hai anh trai của Khưu Vũ Kỳ có thể ở lại không? Tôi có chuyện muốn nói." Nữ giáo viên ngồi trên ghế văn phòng thể hiện khí thế của một giáo viên.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nhìn nhau, trong lòng hơi giật mình.

Cô gái này lại tên Khưu Vũ Kỳ! Cô ấy và Khưu Vũ Đồng có quan hệ gì?

Tiêu Chiến tỉnh táo lại nhanh chóng đẩy nhẹ Vương Nhất Bác: "Được thôi, cô giáo, là cậu ấy!" Sao mà nghe nữ giáo viên nhắc nhở được, nhất định sẽ bị phàn nàn chết mất!

Vương Nhất Bác trợn mắt nhìn anh, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế trước mặt nữ giáo viên.

"Vậy thì cô giáo, tôi dẫn Vũ Kỳ ra ngoài nói chuyện trước!" Tiêu Chiến nói.

Sau đó mặt nữ giáo viên mới dịu lại gật đầu.

.

Tiêu Chiến dẫn cô gái ra đứng ở một bên hành lang, cúi đầu nhìn cô nói: "Em có thể kể rõ hơn chuyện của Khưu Vũ Đồng được không? Em gái."

Khưu Vũ Kỳ bình tĩnh nhìn anh mà không nói một lời.

Tiêu Chiến cứ vậy mà nhìn cô.

Mắt to trừng mắt nhỏ một lúc tiếp tục giằng co.

Lát sau, Khưu Vũ Kỳ mới nói: "Chị ấy học rất giỏi, mỗi ngày đều giúp em làm bài tập, chị ấy không chê vết sẹo trên mặt em, còn dùng tiền ăn của mình mua cho em một chiếc váy làm quà sinh nhật, cha chị ấy mắc bệnh tim nên chị ấy ăn mặc tiếc kiệm để chữa bệnh cho cha, chị ấy còn thích một cậu con trai, viết cho anh ấy rất nhiều thư tình nói rằng sau này sẽ gửi tất cả cho anh ấy..."

Giọng cô gái càng ngày càng nhỏ dần rồi dần biến mất.

Tiêu Chiến nhíu mày: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó?" Khưu Vũ Kỳ bỗng nhếch môi cười, nhưng vết sẹo trên nửa khuôn mặt khiến nụ cười của cô trông rất méo mó: "Sau đó chị ấy đi mất, nhưng bây giờ chị ấy đã trở về, hoàn thành những việc mà chị ấy chưa làm xong."

Cái gì? Cái gì đi rồi trở về?

Tiêu Chiến vẫn mơ hồ không hiểu.

"Vậy em và cô ấy có quan hệ gì? Sao lại gọi em là Khưu Vũ Kỳ?" Tiêu Chiến lại hỏi.

"Bởi vì em coi chị ấy như chị ruột mình vậy, trước đây em không có họ, mới theo họ chị ấy." Khưu Vũ Kỳ chậm rãi nói: "Em là đứa trẻ ở trại mồ côi số 444."

"Vậy em còn biết gì nữa, không thể nói ra được sao?" Tiêu Chiến có hơi sốt ruột, tin tức cô bé đưa ra rất lộn xộn, cảm giác không có chút manh mối nào.

"Đừng nóng vội, anh trai, sau đêm nay đợi chị ấy làm xong việc của mình em sẽ nói cho anh biết." Khưu Vũ Kỳ nở một nụ cười mà cô cho là rất ngọt ngào.

 Nhưng Tiêu Chiến chỉ cảm thấy bị cô cười như con nít vậy.

"Được rồi được rồi, em về lớp đi, anh đi đây." Anh ta tỏ vẻ mất kiên nhẫn, xua tay bảo cô bé đi.

Khưu Vũ Kỳ đi nhún nhảy trông rất vui vẻ.

Trong lòng Tiêu Chiến hừ một tiếng, đêm nay chứ gì? Ngược lại mình muốn xem là loại yêu ma quỷ quái gì!

.

Khi Vương Nhất Bác được "giải cứu" khỏi văn phòng thì gương mặt cậu đã trông không còn gì luyến tiếc rồi.

Tiêu Chiến hỏi cậu giáo viên nói gì.

Vương Nhất Bác kể rằng giáo viên kể về việc cô bé thường thu mình, kỳ quặc và khó hòa đồng, đôi khi cô bé còn mang theo sâu bọ và bướm đêm để hù dọa các bạn nữ trong lớp, quả thực không giống một học sinh cấp ba mà giống một đứa trẻ có trí tuệ tầm bảy tám tuổi.

"Xem ra giáo viên này thực sự bị cô nhóc chọc tức rồi." Tiêu Chiến nghe xong thì mỉm cười nói.

Vương Nhất Bác hỏi anh cô bé nói gì.

Anh thành thật kể lại rồi nói: "Mấy lời con bé nói rất thần bí còn lộn xộn, nhưng tối nay nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó ở tòa nhà cũ, cho nên việc này không thể chần chừ nữa, tối nay anh sẽ đến tòa nhà cũ để gặp con yêu ma quỷ quái đó!"

"Cậu đi chung với anh đi!" Tiêu Chiến còn nói thêm.

Trong lòng Vương Nhất Bác vui vẻ, nhưng vẫn nghi hoặc hỏi: "Dẫn tôi theo làm gì?"

"Dẫn theo để tiếp can đảm cho cậu đó!" Tiêu Chiến trêu chọc.

Vương Nhất Bác bảo anh biến đi!

.

Nửa đêm, Tiêu Chiến đúng giờ mở mắt, điện thoại di động của Vương Nhất Bác cũng vang lên.

Hai người nhanh chóng xuống giường, giống như lần đầu tiên nhảy ra khỏi ký túc xá rồi vội vã đi về phía khu nhà cũ.

Trên đường đi, Tiêu Chiến hỏi Vương Nhất Bác có mang theo sợi dây màu vàng không, Vương Nhất Bác nói có.

Tiêu Chiến gật đầu nói với cậu rằng không cần sợ gặp nguy hiểm, sợi dây màu vàng nhất định sẽ bảo vệ cậu an toàn.

Tòa nhà cũ đêm nay không khác gì lần đầu đến, nhưng Tiêu Chiến cảm thấy năng lượng âm khí ở đây đã trở nên nồng đậm hơn, thậm chí có chút tà ác.

Hai người đi đến chỗ tấm kính vỡ, Tiêu Chiến đang định lật nó lên thì đột nhiên dừng lại.

"Sao vậy?" Vương Nhất Bác nhỏ giọng hỏi.

Tiêu Chiến thận trọng nhảy xuống, cúi đầu nhìn xuống dấu chân rõ ràng trên mặt đất: "Có người đến sớm hơn chúng ta một bước."

Vương Nhất Bác trở mình vào, quả thật nhìn thấy một hàng dấu chân rõ ràng trên nền đất bụi bặm, kéo dài sâu vào hành lang.

Dấu chân trông không lớn nên Vương Nhất Bác đoán rằng người này không cao lắm.

"Đi thôi, cẩn thận một chút, bây giờ chỗ này ngoài quỷ còn có người." Tiêu Chiến nói.

Lần này lên tầng hai rất thuận lợi, không có trở ngại gì, hành lang cực kỳ yên tĩnh, hai người cẩn thận không phát ra bất kỳ tiếng bước chân nào.

Sau khi đi lên tầng ba và tầng bốn cũng không có gì bất thường xảy ra, Tiêu Chiến có chút do dự có nên vội vàng lên tầng năm hay không.

Anh dẫn Vương Nhất Bác đến một phòng học trống ở tầng bốn, trốn trong đó.

"Không lên à?" Vương Nhất Bác hỏi.

Tiêu Chiến lấy trong túi ra mấy sợi dây thừng, nhanh chóng dùng tay đan lại, chỉ trong chốc lát, anh đã đan xong một bé tí nỵ nhỏ nhắn với một cái đầu tròn, nâng bé lên trước mặt Vương Nhất Bác nói: "Bây giờ chúng ta không đi nữa, anh cho nó đi dò đường trước."

Anh sờ đầu bé tí nỵ nói đi đi.

Bé con lập tức nhảy khỏi tay anh, nhún nhảy chạy ra khỏi lớp học.

Vương Nhất Bác tuy biết năng lực của anh nhưng vẫn rất ngạc nhiên khi tận mắt chứng kiến hình nhân nhỏ từ sợi dây đan chạy nhảy.

"Lại đây nào, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi." Tiêu Chiến vui vẻ ngồi xổm trên mặt đất.

Ngồi xổm ngồi xổm, vẻ mặt của anh đột nhiên thay đổi.

"Đi!" Anh lao ra khỏi phòng học.

Chạy thẳng lên tầng năm.

Vương Nhất Bác nhanh chân đuổi theo.

Trên hành lang tầng năm, Tiêu Chiến nhặt hình nhân nhỏ tan nát trên mặt đất lên cầm trong tay, tiếp tục chạy về phía phòng học trống ở cuối.

Cửa phòng học cuối cùng mở ra! Bên trong có một người bất tỉnh!

"Ở đây!" Tiêu Chiến gọi Vương Nhất Bác.

Hai người vào phòng liền nhìn thấy Bắc Nguyệt nằm trên mặt đất! Người đến trước bọn họ một bước hóa ra chính là cô!

Tiêu Chiến nhanh chóng đỡ Bắc Nguyệt dậy để cô dựa vào tường.

Anh chạm nhẹ ấn đường của Bắc Nguyệt, Bắc Nguyệt giật mình, chậm rãi mở mắt.

"A --!!! Đừng giết tôi! Đừng giết tôi! Tôi sai rồi, tôi sai rồi!" Cô đột nhiên quơ quào vung tay, gào thét.

"Bắc Nguyệt! Tôi là Tiêu Chiến!" Tiêu Chiến hét lớn, nhanh chóng bắt lấy cổ tay cô, cố gắng khiến cô tỉnh táo lại.

"Tiêu Chiến? Tiêu Chiến..." Bắc Nguyệt toàn thân run rẩy, đôi mắt trống rỗng dần dần có tiêu cự.

Cô nhìn rõ người tới là ai, trở tay nắm chặt lấy cánh tay Tiêu Chiến bật khóc: "Tiêu Chiến, cậu cứu mình với, cậu cứu mình được không, mình biết sai rồi, mình sẽ mua nghĩa trang cho cô ấy, cô ấy muốn gì mình cũng cho hết được không, cậu mau cứu mình đi mà!"

Tiêu Chiến bị cô nắm hơi đau, Vương Nhất Bác đứng bên cạnh nắm lấy cánh tay Bắc Nguyệt, lạnh giọng nói: "Có chuyện gì, cậu làm sao, nói chuyện rõ ràng."

Lúc này Bắc Nguyệt mới nhận ra sự hiện diện của Vương Nhất Bác, buông tay Tiêu Chiến ra lao về phía Vương Nhất Bác.

Đáng tiếc Vương Nhất Bác né tránh quá nhanh nên cô vồ hụt, ngã nhào trên đất.

"Anh Nhất Bác, cậu cứu mình với, người phụ nữ đó đã giết Lưu Diệu, cô ta sắp giết mình, mình biết cô ta thích cậu, cậu giúp mình với bảo cô ta đừng giết mình được không." Bắc Nguyệt gào khóc.

"Khưu Vũ Đồng, có phải cô ấy không." Tiêu Chiến dường như đã đoán ra được điều gì đó.

Bắc Nguyệt bỗng nhiên quay đầu nhìn Tiêu Chiến: "Là cô ta... Chính người phụ nữ đó, ba năm trước giết đám người Chi Chi còn chưa đủ, ba năm sau cô ta lại muốn giết tôi!!!"

Cô loạng choạng đứng dậy, lấy trong túi ra một tờ giấy màu vàng rách nát, nở nụ cười điên cuồng: "Giết tôi... Sao có thể, ba năm trước cô ta có thể chết một lần, ba năm sau tôi sẽ khiến cô ta chết thêm một lần nữa!"

Tiêu Chiến nhìn hành động của Bắc Nguyệt thầm bảo không ổn, nhanh chóng lao về phía Bắc Nguyệt để giữ cô ta lại, không ngờ cô ta đã hoàn toàn điên loạn, dùng sức hất Tiêu Chiến ra, chạy ra khỏi lớp học biến mất trong bóng tối trong chớp mắt.

Thôi xong! Lành ít dữ nhiều.

"Người phụ nữ này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì!" Tiêu Chiến nghiến răng nghiến lợi.

Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ dùng tay kiểm tra cửa, quả nhiên gặp phải lực cản, đẩy cậu vào phòng học: "Nghe cô ta nói, ba năm trước cô ta đã khiến Khưu Vũ Đồng chết một lần. Nhưng bây giờ chung ta bị nhốt trong phòng học rồi."

Chuyện gì đang xảy ra vậy?! Tiêu Chiến bó tay toàn tập.

Anh chạm vào lực cản vô hình trong phòng học, khi anh định dùng vũ lực phá vỡ nó, phía sau truyền đến một tiếng thở dài yếu ớt.

"Đừng đi, cô ta không sống nổi đâu."

.

Dưới ánh trăng, một người phụ nữ duyên dáng đứng trong lớp, nhìn họ bằng ánh mắt dịu dàng.

Đây không phải người phụ nữ giảng bài trong tòa nhà cũ đã nhìn thấy lần đâu tiên đến đây sao!

Tiêu Chiến lập tức bảo vệ Vương Nhất Bác lùi về sau, luôn sẵn sàng để phản công.

Trên mặt người phụ nữ hiện lên vẻ đau buồn, bình tĩnh nói: "Tôi sẽ không làm các cậu bị thương, mau rời khỏi đây đi."

Tiêu Chiến hừ lạnh nói: "Nếu cô bảo chúng tôi đi thì chúng tôi đi liền chẳng phải rất mất mặt à!"

Vương Nhất Bac nhìn anh, lúc nào rồi mà còn khua môi múa mép nữa.

"Cô là Khưu Vũ Đồng?" Vương Nhất Bác hỏi.

Người phụ nữ lắc đầu: "Tôi là An Hoa."

~To be continute~

00:53 a.m

30/12/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top