Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2. Động vật ở trang viên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì tên khổng lồ lai đã nhanh chóng ôm hết cả ba người chúng tôi vào ngực của mình, tránh sang một bên chờ lớp bụi lắng xuống mới tủm tỉm nhìn mảnh vụn trên mặt đất: "Ối chà, nguy hiểm quá!"

A, đồ đầu óc ngu si tứ chi phát triển, Gryffindor điển hình! -- nếu tên này là phù thủy.

"Luke, anh không sao chứ?" Rời khỏi vòng bảo vệ của khổng lồ lai, Nia lo lắng kiểm tra cơ thể rắn chắc của người đàn ông, thấy ông yên ổn mới chịu an tâm rồi đón lấy tôi từ trong lòng của ông. Tôi không chờ kịp mở cả hai tay ra để bắt lấy vạt áo của bà, tôi thề là nhất định sẽ không để cho tên điên đó chạm vào tôi!

"Luke, em thấy chúng ta nên đặt lại tên cho bọn nhỏ, dù sao hồi trước chúng ta đều nghĩ là hai bé trai." Nia nhíu mày nhìn chồng, ông không hề rút kinh nghiệm mà tiếp tục ném Phinney lên, nhưng Phinney chẳng những không sợ mà còn cười khanh khách và quơ quơ cái tay nhỏ không ngừng.

Hừ, nếu tên đàn ông đó là một con dã thú thì Phinney cũng là động vật! Quý tộc và động vật không thể nào kết nối với nhau được!

"Nào, em yêu, cần gì để ý tới chuyện nhỏ nhặt này chứ, bây giờ anh muốn dẫn các công chúa nhỏ của anh đi xem bộ sưu tập mới của anh!" Ông lại lần nữa giơ tay về phía tôi, góc độ này làm tôi thấy được phần bùn không được rửa sạch trong khe hở của ngón tay. Trời ơi... Cái tay này mới nãy đã ôm tôi đấy! Làm ơn đi, Nia... Tối hôm nay tôi muốn đi tắm! Hơn nữa tôi cũng tuyệt đối không để cái móng vuốt của Phinney nắm tóc tôi đâu -- đứa nhóc kia cứ nhìn chằm chằm vào tóc của tôi cả ngày, tôi chịu đủ lắm rồi! Tôi trừng mắt về phía ông như một lời cảnh cáo, quay đầu lại và tiếp tục bám chặt vào cơ thể của Nia, dùng hành động nói cho ông biết: Nhà ngươi là tên đáng khinh!

Người đàn ông để lộ nét mặt đau thương: "Nia, Draco ghét anh". Nia bị chọc cười, bà ôm tôi và đi ra ngoài sân, người đàn ông cũng đi theo sau.

Tôi thấy được thứ đã gây ra tiếng nổ lớn vừa nãy, nó giống như một con chuồn chuồn rất lớn -- về sau tôi biết được nó được gọi là máy bay trực thăng, nếu Arthur Weasley bị ám ảnh bởi đồ của Muggle mà thấy nó chắc chắn sẽ dán cái bản mặt của mình lên đó luôn.

Có mấy người Muggle da đen đang mang từ trên đó xuống một cái... Lồng sắt?

Người đàn ông ôm lấy Nia và chỉ vào lồng sắt: "Đến nhìn bộ sưu tập lần này của anh đi, em yêu. Ở trước mặt mọi người bây giờ chính là viên ngọc của rừng rậm nhiệt đới Amazon! Đầu tiên là báo đốm đen Châu Mỹ quý hiếm, coi nào, cô nhóc này là một mỹ nhân đúng chứ? Giống Phinney bé nhỏ của anh vậy, một mỹ nhân to lớn với đôi mắt đen!" Ông nhét Phinney vào tay của Nia, sau đó cho tay vào lồng rồi vuốt ve bộ lông của con vật to lớn màu đen họ mèo. Tôi thật sự rất hi vọng con mèo đen bự kia có thể nổi khùng một chút và cắn đứt cái móng vuốt của ông, tiếc là có lẽ vì tay ông bẩn quá nên con mèo lớn chẳng thèm nhìn tới một cái.

"Cá sâu Caiman đuôi rộng, dài bốn thước Anh, vẫn còn là con nít... À, tính cách của nó không  được năng động cho lắm, nhưng anh nghĩ em sẽ thích nó đó, cục cưng nhỏ à." Đôi mắt đen của ông sáng lên một cách bất thường, lúc ông đối diện với đám động vật này, ánh sáng trong mắt ông giống như có khả năng thu hút người khác, nếu là Nia là hẳn cũng hiểu Luke của bây giờ một chút. Nhưng mà, tôi không tài nào nhìn ra được cái thứ con vật nằm bò ra đó giống như nham thạch không màu sắc trông chẳng ra gì đáng yêu ở chỗ nào... Bọn nó chỉ làm tôi nhớ tới Đuôi Tôm Nổ của Hagrid! Có phải sở thích của lũ khổng lồ lai đều... giống nhau?

Tôi chẳng hiểu tại sao Nia lại thích mấy thứ này, thậm chí còn đưa tay vuốt ve cái con heo nhìn không ra được là màu trắng hay đen rồi còn cả con khỉ kêu gào muốn bay cả nóc nhà. Còn về lũ trăn Anaconda trắng và xanh... Tuy tôi xuất thân từ nhà Slytherin, nhưng tôi lại không có hảo cảm gì với lũ rắn có cái xác to đùng tới mức chẳng có mức thẩm mỹ gì, đặc biệt là cái thứ màu xanh lục dài mười mét với độ dày như thùng nước, trên cổ có còn đeo một thứ  giốngnhư thắt lưng vốn chẳng có tác dụng gì trong việc hỗ trợ cho gương mặt có cái túi lớn rất bất lợi với cái thân hình to xác của nó... Tại sao lại có thứ động vật có thể hủy hoại màu xanh lục tuyệt đẹp trong lòng tôi thế này?

Tôi tuyệt vọng... Merlin, ông biết tôi hận lớp gì ở Hogwarts nhất không! Tên đàn ông này... Tên đàn ông này thật sự không định biến cái sân này thành lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí đấy chứ?

Tôi không muốn Hagrid làm cha!!!!!!!

Sau khi tôi đã quen với việc có thể ngủ ngon mà không giật mình tỉnh giấc cả một đêm trong cái tiếng kêu gào về đêm của nhiều loài động vật khác nhau có thể đem so sánh ngang với tiếng còi tàu (có trời mới biết tại sao hầu hết các loài động vật hoang dã đều là lũ sống về đêm), cuối cùng tôi đã chấp nhận sự thật rằng tôi có một cha là tên khổng lồ lai làm nghề nhà động vật học, một người mẹ làm phiên dịch viên kiêm tác giả khoa học và một người chị song sinh cao hơn tôi nửa cái đầu luôn nhảy lên nhảy xuống không khác gì một một con khỉ. Lúc đó đã là mùa hè năm 1985.

Trong khoảng thời gian đó, Nia đã định sửa tên bọn tôi thành Penny và Lily nhưng vì tôi kiên quyết không đồng ý nên nó đã bị bỏ qua. Merlin trên cao, tôi không muốn làm mẹ có con trai là chúa cứu thế đâu... Tôi là Draco, tôi chỉ thừa nhận cái tên này thôi!

Lý do từ chối của Phinney chỉ vỏn vẹn ba chữ: "Không có ngầu!"

Cái tên khổng lồ lai kia dành nhiều năm ở bên ngoài để sưu tầm động vật hoang dã cho vườn bách thú và cơ sở nghiên cứu khoa học -- nói cách khác là đem thú hoang về nuôi và hiếm khi ở nhà. Tuy tôi không thấy việc bắt nhốt động vật trong một cái lồng có nghĩa lý gì nhưng ở thế giới Muggle, nó có vẻ có tầm quan trọng -- Muggle quả nhiên cũng là một thứ sinh vật thần kỳ.

Chẳng phải động vật được đem đi làm độc dược, đũa phép và thức ăn à?

Nhưng tôi chưa có đến cái mức thích tự đi tìm chết để hỏi câu này, cái tên khổng lồ lai yêu động vật tới ngu kia luôn đối xử với động vật tốt hơn cả con gái. Phinney nghịch ngợm đã từng lấy trứng của một con rắn Mamba đen để chiên trên một tảng đá, sau đó bị tên khổng lồ lai phát hiện rồi bị đánh vào mông rất mạnh. Cách thức giáo dục dã man! Cha chưa bao giờ làm vậy cả... Ừm, Nia gọi nó là gì nhỉ? Phải rồi, là nhục hình, chưa bao giờ dùng nhục hình với tôi cả, chỉ đơn giản là dẫn tôi tới phòng làm việc của ông rồi đặt gia quy nhà Malfoy trước mặt tôi cho tới khi tôi hiểu rõ lỗi sai của mình mới thôi.

Nói thế nào thì nói, khổng lồ lai hiếm khi ở nhà làm tôi thấy cực kì may mắn. Cái giá phải trả là sau nửa năm hoặc một năm quay về thì ông sẽ tận dụng thời gian nửa tháng hoặc ba tuần để chà đạp bọn tôi một cách khủng khiếp. Không sai, là chà đạp đấy! Nếu chạy chậm rồi bị ông bắt được là tiêu đời, râu của ông thật sự cứng tới mức làm tôi lúc nào cũng lo lắng mặt của tôi sẽ bị cào nát, bàn tay to của ông làm da tôi bị đau, vóc dáng của ông quá cao nên khi ngồi lên vai ông, tôi thường phải cẩn thận để không bị đụng phải đèn chùm, nước bọt trên mặt ông làm tôi nhớ tới bộ dạng sau khi biến hình của người cậu bị ném qua Gryffindor (chỉ là trên danh nghĩa thôi, tôi đó giờ không hề thừa nhận)! Quả nhiên ở chung với động vật cấp thấp lâu ngày sẽ làm người ta ngu theo.

Đặc biệt nhất là ông luôn muốn ném tôi lên trời, cũng may là Nia có thể kịp thời ngăn lại hành vi tra tấn người này... Làm ơn đi, tuy tôi rất thích Quidditch nhưng không có nghĩa là tôi thích bay trên không rồi đáp xuống khi không có chổi! Chẳng hiểu nổi là tại sao Phinney sẽ thích bị ông ném tới ném lui trên không và thét um sùm một cách không có gì gọi là nữ tính, đã vậy còn đòi "Cao lên cao lên"!

Tôi ghét Muggle... Thứ Muggle thô lỗ không có khí chất quý tộc!

Song tôi chẳng còn ai khác để mà nói chuyện cả. Bởi vì nguyên nhân trong nhà có quá nhiều động vật nguy hiểm, chúng tôi sống cách xa mọi người, cứ cách hai ngày là có người đến đưa đồ ăn và báo chí đến, lấy đi rác và thư từ.

Muggle mang sữa bò đến là một người đàn ông và một người phụ nữ, người đàn ông trông tẻ nhạt như Hufflepuff, còn người phụ nữ thì dễ kích động hơn cả Gryffindor, tôi lúc nào cũng phải đề phòng để không bị bà ta bắt được rồi bị ôm như con búp bê Tây Dương -- Merlin trên cao, tuy ngoại hình của tôi đem so với kiếp trước không khác gì nhau, nhưng khi kết hợp tóc và trang phục của con gái... Tại sao khi tôi nhìn chính mình trong gương cũng sẽ có cảm giác 'giống hệt như một con búp bê'? Bảo sao trước khi tôi được sáu tuổi, mẹ Narcissa luôn thích thú với việc sưu tầm đủ loại váy ren và váy búp bê để rồi tranh thủ lúc cha không có ở nhà mà dụ tôi mặc vào!

Phinney chẳng bao giờ mặc váy cả, nhỏ bảo nó sẽ ảnh hưởng đến việc leo cây. Nhỏ giống hệt tên khổng lồ lai, kể cả là sự thô lỗ, man rợ hay chứng bệnh cuồng động vật.

Khi khổng lồ ai không có ở nhà, việc chăm sóc những sinh vật nguy hiểm đó thuộc về ba chúng tôi. Chuyện duy nhất mà tôi thích là giúp Nia chuẩn bị dung dịch dinh dưỡng và thuốc tiêm -- về sau nó là do tôi phụ trách. So với việc cho động vật ăn, tắm và rửa lồng sắt, công việc này sạch sẽ và an toàn, tôi có thể nhờ vào nó mà nhớ lại lớp Độc Dược của cha đỡ đầu -- nơi đó thật sự để lại nhiều kí ức đẹp trong tôi; Phinney thích nhất là cầm dung dịch dinh dưỡng để đến gần tụi nó, gần như dán mặt mình lên để xem lũ động vật ăn hết toàn bộ thức ăn, sau đó xoa tay và mặt với vẻ hài lòng.

Động vật thích nhỏ, cho dù nhỏ có chui vào lồng sắt cũng sẽ không bị tấn công, nhưng chuyện này lại làm Nia sợ tới mức muốn rớt luôn cả hai con mắt, sau đó nhỏ sẽ bị phạt không được ăn vặt. Tôi thật ra rất muốn tận hưởng thử hình phạt này, Nia dịu dàng cái gì cũng được hết, nhưng lại kém hơn mẹ Narcissa của tôi tới cả trăm triệu lần: Kỹ năng bếp núc của bà thật sự là ác mộng! Phòng bếp của chúng tôi có khi còn khủng bố hơn Longbottom trong lớp Độc Dược. Tôi hoài niệm Dobby bị cha đuổi ra khỏi nhà không biết bao nhiêu lần, nó thật sự không nghe lời đấy, nhưng ít ra biết làm bánh pudding và bánh quế rất ngon.

Phinney bảo động vật cũng thích tôi, nhưng tôi chưa bao giờ thử đi tiếp xúc với tụi nó. Được rồi, có lẽ con hươu sao nhỏ thật sự rất thân thiện nhưng lúc nó ăn cỏ thì sẽ vô tình cắn vào móng tay tôi. Lạc đà Alpaca rất ngoan và sữa của nó uống rất ngon nhưng đừng nghĩ đến chuyện bảo tôi chui xuống dưới bụng của nó và uống sữa như lạc đà con. Con khỉ đột núi đó thực sự đủ thông minh để học cách sử dụng ốc vít, thu thập khoai tây và dùng vòi nước để tưới vườn. Nhưng tôi không muốn nó dùng vòi hoa sen để tắm cho tôi, đặc biệt khi đó là một con khỉ đột đực... Ôi, Merlin, ai có thể nói cho tôi biết là tại sao trong đầu toàn bộ lũ con gái Muggle lại có nhiều suy nghĩ cách xa cái sự nữ tính đó cả ngàn dặm thế hay là... Phinney là một trường hợp đặc biệt?

Tôi không khi nào là không ở cùng với Nia. Mái tóc vàng và đôi mắt xanh của bà cùng với đôi tay mềm mại có thể cho tôi rất nhiều ký ức dịu dàng.

Vì không có kinh nghiệm làm con gái nên tôi vẫn luôn tuân theo nguyên tắc ít nói, ít mắc lỗi nên trong mắt bọn họ, tôi là một đứa nhóc yên tĩnh và ngoan ngoãn. Có thể vì có Phinney năng động đối lập với tôi, Nia đôi khi sẽ dừng lại trong lúc đang phiên dịch hoặc viết lách và nhìn tôi một cách lo lắng: "Draco con yêu, con yên tĩnh quá, đi chơi với chị một chút đi con."

Chơi gì cơ? Cái nhà rắc rối này có thể đưa ra món đồ chơi bình thường nào cho một đứa trẻ năm tuổi hả? Để tôi bình tĩnh chút đã, không thì trên mặt tôi sẽ xuất hiện biểu cảm co giật cực kì không phù hợp với thân phận của quý tộc. Cưỡi lạc đà nhảy qua hàng rào hay là dắt linh cẩu hay là nằm trên lưng con sói Siberia để phơi nắng?

Tin chắc chỉ cần tôi bước ra khỏi cửa, Phinney nhất định sẽ lợi dụng ưu thế về chiều cao của mình để kéo tôi tới thứ động vật gì đó, tôi không đời nào tự tìm đường chết đâu. Tôi không có giây nào tưởng niệm cây Nimbus 2001 của tôi như giờ cả, ôi Merlin, à... Có vẻ Muggle thích gọi Chúa hơn? Nhưng tưởng tượng việc cưỡi chổi với chiếc váy búp bê có vẻ sẽ tăng độ khó hơn so với trước kia thêm 50%?

Tôi không kiềm được tiếng thở dài của mình, cúi đầu nhìn chiếc váy dài đến đầu gối màu táo xanh với những băng ren trên người mình, Merlin, tại sao thẩm mỹ trang phục của Nia cũng giống với mẹ Narcissa vậy chứ... Tuy trang phục Muggle luôn có chỗ khác biệt với phù thủy. Đến giờ tôi vẫn nhớ rõ cảnh tượng mẹ Narcissa cầm theo một chiếc váy công chúa màu táo xanh tương tự cái này khi tôi đến làm khách của nhà Pansy rồi để cô ấy nhiệt tình kéo tay tôi và gọi "Tiểu thư Malfoy"...

Ngược lại, tôi thà ở cùng với Nia ngồi trên chiếc ghế bành khổng lồ để đọc sách. Những cuốn tiểu thuyết phiêu lưu khoa học nổi tiếng do bà viết hay hơn nhiều khi đem so với những cuốn hồi ký hào nhoáng của tên Lockhart. Mặc dù tôi vẫn nghĩ cái thứ tự cho là đúng  mang tên khoa học và nguyên tắc của Muggle hoàn toàn là một thứ nhảm nhí, nhưng vì đang ở thế giới của Muggle nên vẫn cần phải hiểu bọn họ suy nghĩ thế nào. Ngoài ra, xem những phân tích "khoa học" của Muggle về các sự kiện phù thủy... ừm, khá thú vị.

Việc tôi thở dài không hợp với độ tuổi làm Nia vàng lo lắng hơn, bà lấy đi cuốn sách trong tay tôi -- bà vẫn luôn cho rằng tôi không biết chữ, cho rằng tôi chỉ là lật chơi cho vui, xoa đầu tôi rất nhẹ nhàng: "Con yêu, thời thơ ấu nên chơi đùa vui vẻ. Đi cảm nhận thiên nhiên, hít thở bầu không khí trong lành vương mùi cỏ, thử tiếp xúc và giao tiếp với các sinh vật tự nhiên, con sẽ cảm nhận được sự sống của cuộc sống đấy! Coi kìa, chị Phinney đã rất rất vui đó, tại sao Rồng Nhỏ của chúng ta không thử một lần nhỉ?"

Tôi có hơi muốn trợn mắt lên, chẳng lẽ đám con nít ở gia đình Muggle đều lãng phí thời gian tuổi thơ của họ thế này à? Nhớ lại khi ở trang viên Malfoy, lúc mới ba bốn tuổi, tôi đã chính thức bước vào cuộc huấn luyện nghiêm khắc dành cho người thừa kế của gia tộc, mỗi ngày chỉ có một tiếng vào buổi tối để chơi cùng hai người bạn là Vincent và Gregory -- hiển nhiên là hai cái tên trong đầu chỉ toàn là đồ ăn thật sự rất nhạt nhẽo.

"Haiz..." Lần này đến lượt Nia thở dài, bà đặt bút máy xuống, chậm rãi thắt tóc tôi lại và cố định nó bằng ruy băng màu vàng, "Draco tội nghiệp, có lẽ cuộc sống ở nông thôn đối với một đứa trẻ thật sự quá đơn độc, đến lúc dọn về Luân Đôn rồi nhỉ?"


Editor có lời muốn nói: Nếu tôi là Draco thì tôi cũng không muốn sống trong cái nhà toàn thú hoang dã kiểu này đâu. Đang ngủ ngon lành mà cái đám đó nổi khùng lên và xổng lồng thì...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top