Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

7. Nữ vương, kỵ sĩ và công chúa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào năm sáu tuổi, chúng tôi được đưa vào trường tiểu học.

Khổng lồ lai thật sự là một tên không có trách nhiệm, từ hồi dọn tới Luân Đôn xong là tôi không còn thấy mặt tên đó nữa. Tưởng đâu sự kiện gia đình lớn như việc chúng tôi đi học thì ông có thể về nhìn một cái, Phinney cũng đã gọi một cú điện thoại quốc tế đường dài - một thứ dùng để liên lạc của Muggle, hơi giống lò sưởi âm tường nhưng chỉ nghe thấy tiếng chứ không nhìn thấy hay đến được chỗ của đối phương. Khi Phinney làm nũng "Ba có thể về đưa con đến trường vào ngày đầu tiên con đi học không?", ông chỉ an ủi một lúc lâu, bảo là hạng mục bảo vệ động vật hoang dã quốc tế tại Châu Phi đang trong thời điểm quan trọng nên hiện giờ bận tới mức không có thời gian dư dả, khi nào về nhất định mang quà về cho chúng tôi.

Thứ đàn ông vứt bỏ trách nhiệm gia đình! Tôi lạnh lùng đánh giá trong lòng. Cái thứ này dù có thành công trong sự nghiệp kiểu gì thì tôi cũng sẽ không tôn trọng đâu. Huống chi là một tên khổng lồ lai không não!

Đến cả Phinney cũng thất vọng với ông ta, sau khi nói câu "Về sau con sẽ không bao giờ chơi với ba nữa!" thì cúp máy cái rụp.

Nhớ lại năm đó, công việc của cha cũng bận rộn và nguy hiểm lắm chứ? Nhưng ông trước giờ không có bỏ mặt tôi, mỗi tuần tôi sẽ nhận ít nhất hai lá thư do cú mèo gửi đến, cách một thời gian cũng sẽ dùng lò sưởi âm tường của cha đỡ đầu để floo về thăm tôi. Trong thời kì không có chiến tranh, ông không bao giờ để mẹ Narcissa ở một mình tại trang viên (ngoại trừ hồi ở Azkaban). Ông bảo, một quý tộc thật sự cần phải ghi nhớ kĩ rằng, niềm vui và hạnh phúc của người yêu và con cái là chức trách quan trọng nhất của con. Tôi nhớ kỹ những lời này, hơn nữa sau khi tôi lên làm cha cũng làm giống y hệt.

Cái tên đó thậm chí còn không bằng ông Granger - người cũng làm cha, nghĩa vụ làm cha của tên đó kém hơn ông Granger. Nhưng mỗi khi suy nghĩ này hiện lên trong đầu tôi, tôi đều sẽ hơi run. Merlin ơi, xin hãy ếm cho con một cái Obliviate để xóa cái suy nghĩ tào lao này đi giùm con...

Tôi, Phinney và Granger ở trong trường mới vẫn học cùng một lớp, Granger tiếp tục đảm nhiệm vị trí lớp trưởng đã nâng trình độ học sinh giỏi và biết tuốt lên tầm cao tới -- toàn bộ cái nhấc tay nào cướp đi cơ hội cô nàng trả lời câu hỏi đều là hành vi xúc phạm và khiêu chiến; Phinney vẫn là học sinh nghịch ngợm nhất lớp và nhất trường: vào tuần thứ hai đi học, nhỏ đã làm cho toàn bộ bức chân dung của hiệu trưởng bị thủng lỗ - bằng pháp thuật, kết quả là đám nghi phạm bọn tôi mãi đến khi tốt nghiệp cũng không bị sa lưới, mà lí do duy nhất nhỏ làm vậy là vì "Chị ghét lũ tự luyến treo đầy ảnh của chính mình ở trong trường", vậy nên tôi không khỏi chờ mong lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám ở Hogwarts vào năm hai; còn tôi, tôi vẫn là người yên tĩnh nhất và được bảo vệ nhất, tuy tôi tới giờ vẫn không hiểu bản thân đã làm cái gì dẫn đến khơi dậy ước muốn bảo vệ của hai người chị này -- tôi rõ ràng có gương mặt y hệt tôi thời niên thiếu khi còn là nam, với lại tôi cũng cho rằng gương mặt đó tuyệt đối không có... yếu đuối tới như vậy. Được rồi, nếu kết hợp với cái cơ thể ốm yếu này thì... bản thân tôi cũng không có tự tin lắm.

Thế là quan hệ giữa ba người bọn tôi được các bạn học trong lớp gọi là: Nữ vương, kỵ sĩ và công chúa.

Công chúa á? Bị mẹ Narcissa và Nia kêu thì thôi đi, đổi thành người khác thì tôi không thích nổi.

Có lẽ tôi thật sự cần tập thể dục...

Trong thế giới phù thủy, yêu cầu về thể chất không cao. Tôi không thể nhấc nổi cái vạc to dùng của cha đỡ đầu nhưng nó không ảnh hưởng gì đến việc làm Tầm Thủ Slytherin. Chạy không nhanh? Không sao, có bùa tăng tốc. Chạy không thoát? Không sao, có Bùa Khiên. Nhảy không được cao? Không sao, bạn có thể cho chính mình bay lên. Nâng đồ nặng không nổi? Có thể dùng Bùa Bay hoặc Bùa Triệu Tập... Chỉ cần tốc độ phản ứng của thần kinh nhanh cùng động tác tay nhuần nhuyễn là được. Nhưng trong thế giới Muggle thì khác, lười không nổi, mọi thứ đều do mình tự tay làm.

Nhưng mà, khi quyết định đi rèn luyện thì lại cảm thấy lúc thực hành nó càng khó khăn hơn.

Nhìn ngựa tay quay ở trước mặt... Ai đó có thể cho tôi biết là liệu cái vị Muggle nào đó có bị quỷ núi dẫm qua hay không mà lại có thể thiết kế ra một khúc gỗ chán ngắt rồi để người ta chứng minh sức mạnh của mình bằng cách nhảy qua nó? Một thứ thô lỗ và man rợ chẳng dính líu gì tới hai chữ quý cô lại vẫn được trường học khuyến khích và cưỡng chế nó thành môn bắt buộc.

Bởi vì có chướng ngại tâm lý với hầu hết mọi thứ liên quan đến thể dục của Muggle, thành tích thể dục của tôi luôn lẹt đẹt lấy được điểm A dưới ánh mắt thương hại của giáo viên khiến tôi bị Phinney cười nhạo tròng vòng một tuần, song đổi qua các môn khác thì tôi luôn có thể dùng thành tích toàn O để đáp trả lại -- Phinney chỉ có thể đạt được điểm O trong tiết thể dục.

Tuy đạt toàn điểm O trong chương trình tiểu học không phải chuyện gì đáng kiêu ngạo, nhưng có thể đả kích được Granger làm nhỏ biết bên cạnh có sự tồn tại không thua gì nhỏ cũng coi như có chút giá trị. Nhìn cái cách Granger vì thường bị đuổi kịp hoặc vượt mặt mà bày ra vẻ mặt không cam tâm thật sự làm người khác vui vẻ: Tiểu thư Biết tuốt bực bội vì không thể đứng hạng nhất, đặc biệt hơn khi người làm nhỏ bị đả kích lại là "em bé nhút nhát và sợ sệt" không thích thú gì với việc học tập. Nhỏ cho rằng tôi ngày ngày im lặng giấu đi thực lực là một hành vi đê tiện, còn tôi thì chỉ cười nhạo với lời chỉ trích đó.

Hừ, vui lên đi Granger à. Có thực lực nhưng không có nghĩa là lúc nào cũng phải phô bày ra cho người ta xem, miễn là mày có thể bày ra đủ năng lực với người yêu cầu là được.

Đừng có chỉ trích việc tôi lấy ưu thế tích lũy hơn bốn mươi năm đem đi so với con nít: Kiến thức của Muggle phần lớn đối với tôi đều là thứ lạ lẫm, tuổi tác cũng không cho tôi ưu thế bao nhiêu. Trọng điểm trong việc giáo dục trong thế giới Muggle và thế giới Pháp thuật khác nhau rất lớn, ví dụ như, phần lớn chương trình học của Hogwarts tập trung vào thực hành chứ không tìm tòi nghiên cứu gì, song Muggle lại ngược lại, giờ thực hành rất ít, phần lớn thời gian đều dành trên giấy viết, bài thực hành thì làm theo quy tắc nào đó, hoặc là dứt khoát học thuộc lòng kiến thức. Cho nên, dù là môn nào cũng làm tôi có cảm giác đang ở trong lớp Lịch sử Pháp thuật của giáo sư Binns, lúc này tôi mới hiểu được Granger có trí nhớ tốt như vậy là do đâu.

Trường học Muggle không nói tới Chúa, bọn họ tin chắc "khoa học" có thể giải thích tất cả. Nhưng nực cười ở chỗ là rất nhiều Muggle lại tin vào Chúa, mẹ của Granger là một ví dụ. Bọn họ một mặt đi học trên sách giáo khoa rằng "Con người là do loài vượn tiến hóa mà thành" -- Merlin ơi, ai đó cho tôi biết tại sao trong đầu của một kẻ toàn bùn đất lại có suy nghĩ như vậy, đã thế còn được nhiều người chấp nhận nữa chứ -- bọn họ thật sự không bị dính Bùa Lú à? Mà sau khi bỏ sách xuống rồi, bọn họ đi vào nhà thờ hình chóp được nạm nhiều viên đá pha lê rực rỡ nhiều màu sắc, chấp tay lại cầu nguyện rằng: "Abba, Cha ơi, chúng con xin cảm ơn Người, Người đã dùng bùn đất tạo ra chúng con...".

Nhìn đi, bọn họ là thứ sinh vật mâu thuẫn như vậy đấy.

Lần gặp mặt chúa cứu thế tình cờ hôm đó đã phai mờ dần trong trí nhớ của tôi, ban đầu tôi cũng định kiếm Potter trong trường: Nếu đã chạm mặt một lần, vậy có nghĩa là thằng đó sẽ không ở nơi quá xa tôi. Merlin ơi, nếu học chung trường mà bỏ lỡ cơ hội tạo ấn tượng tốt thì mấy năm sau tôi sẽ tiếc nuối lắm.

Sau này, danh sách học sinh mới do Phinney trộm được từ phòng hiệu trưởng đã chứng minh tôi không có cơ hội để hối hận. Tôi đọc kỹ từ đầu đến cuối nhưng không thấy cái tên đó. Tôi thở phào, không biết là nhẹ nhõm hay thất vọng nữa.

Khi khổng lồ lai làm xong công việc của mình và quay về là khi chúng tôi đã lên lớp ba, sự xa cách của tôi và Phinney làm ông khổ sở tới mức chỉ ăn mỗi bò bít tết và mì Ý với suất của bốn người ăn trong liên tục ba ngày. Thế là ông hiếm khi sắp xếp lại bản thân, quyết định ở nhà trong nửa năm.

Phinney nói thế nào cũng yêu ba mình, sự phản kháng và xa cách của nhỏ cùng lắm là một tuần, rồi lại đi chơi tới phát điên cùng khổng lồ lai. Khổng lồ lai vì dỗ dành con gái mình được vui mà mua một con chó chăn cừu Scotland rất lớn, lớn đến mức dù tôi và Phinney có cưỡi cùng một lúc thì nó vẫn có thể chạy nhanh như cây Nimbus 2001. Phinney đặt tên cho nó là Dobby - cái tên này làm tôi cấn cấn rất lâu. Tôi hiếm khi không ghét con chó lớn này, cũng chịu dắt nó vào lúc chạng vạng cùng với Phinney (hoặc nói đúng hơn là nó dắt bọn tôi) để đến nhà Granger. Khổng lồ lai rất ngây thơ khi cho rằng tôi đã tha thứ cho ông ta, nhưng tôi vẫn từ chối cái ôm của ông ta làm ổng rất đau lòng.

Nhưng đau lòng thì kệ ổng, liên quan gì tới tôi.

Sau khi lên lớp bốn, số lần Phinney mất kiểm soát pháp thuật càng ngày càng nhiều, tình hình cũng càng ngày càng nghiêm trọng, liên tục có giáo viên và bạn học bị thương, phương tiện dạy học cũng liên tục bị hỏng, đặc biệt là năng lực phá hoại máy chiếu của nhỏ còn ghê hơn cả năng lực nổ vạc của Longbottom, chỉ cần trong phạm vi hai mét nhỏ đi có máy chiếu thì thế nào cái máy cũng nổ, cũng như dữ liệu trên đĩa, băng và những thứ khác cũng đi tong.

Hiệu trưởng nghiêm túc tìm Nia và khổng lồ lai để nói chuyện rất nhiều lần, nói thì dài dòng đấy nhưng tóm cái quần lại là "Phinney của mấy người ở trong trường là mối đe dọa với toàn bộ giáo viên và học sinh, xin mấy người dẫn con nhóc đó về đi."

Tôi còn tưởng Nia sẽ giằng co rất lâu nhưng ai ngờ bà lại nhanh chóng đồng ý yêu cầu của nhà trường. Nhìn hàng lông mày nhíu chặt và sắc mặt nghiêm trọng của bà, tôi nghi ngờ bà có phải đã biết thứ gì không. Phát hiện này làm tôi rất giật mình, nhưng tôi lại không có cơ hội thích hợp  nào để hỏi.

Phinney thật ra hoàn toàn không quan tâm để việc bị thôi học trên danh nghĩa tạm nghỉ học này, thành tích của nhỏ vốn không tốt, không phải vì nhỏ không thông minh, mà là không có thiện cảm gì với những kiến thức khô cằn, nhỏ vui vẻ đi chơi cùng với khổng lồ lai và Dobby. Khi Nia bày tỏ sự lo lắng của bà về tương lai của nhỏ thì khổng lồ lai đã mở rộng vòng tay như ánh mặt trời: "Phinney con yêu, cùng với ba hòa mình vào cái ôm của thiên nhiên nào!"

Dĩ nhiên Phinney không phản đối, nhỏ chưa đầy mười tuổi mà đã cao bằng thiếu nữ mười ba tuổi, gương mặt xinh đẹp sở hữu đôi mắt đen tỏa sáng như ánh mặt trời, cơ thể thon gọn, săn chắc và đầy đặn. Nhỏ cao ráo và mạnh mẽ, tay chân của nhỏ có thể hạ gục bất kỳ tên đàn ông nào dám kiếm chuyện với nhỏ bất cứ lúc nào. Giống như một con báo nhanh nhẹn, khổng lồ lai tin rằng nhỏ hoàn toàn có khả năng đi theo đội thám hiểm khoa học đến khu rừng mưa hay băng qua khe núi. Nia thở dài và giao việc đó cho bọn họ, hôn tôi và cho tôi chiếc bánh pudding thảm họa của bà coi như an ủi.

Nhưng khi nhìn nhỏ vui vẻ thu dọn hành lý, tôi lại thấy mình không thích điều này.

Vào hôm trước khi nhỏ xuất phát một ngày, tôi bị mất ngủ. Ngôi sao đầu xuân rất sáng, không có trăng, chúng nó cứ thế tỏa sáng mọi ngóc ngách trên bầu trời. Nếu bị lũ Nhân Mã ngạo mạn và nhiều chuyện kia thấy được, có lẽ họ sẽ đưa ra một đống tiên đoán bí ẩn đáng tin hoặc không. Còn tôi thì chỉ thấy tác dụng của chúng là làm tâm trạng của tôi trở nên rối nùi hơn.

Nhỏ chỉ là một con ranh Máu Bùn, một Malfoy cao quý cần gì phải phiền não vì nhỏ chứ?

Nhưng tôi không ngăn nó lại được.

Tôi mới nhận ra, hóa ra từ lúc sinh ra đến giờ, chúng tôi chưa từng tách khỏi nhau. Tôi đã quen với việc có một con khỉ Gryffindor phiền phức nhảy tới nhảy lui bên cạnh, tuy tôi không quan tâm nhỏ và sự tồn tại của nhỏ cũng sẽ không mang ích lợi gì cho tôi, nhưng dù nó có vô hình như không khí thì vẫn là sự tồn tại không thể thiếu. Giống như Vincent và Gregory năm đó, trong đầu bọn nó không có thứ gì hữu ích, cũng chỉ biết làm ra đủ lại hành vi quái dị làm tôi mất mặt, nhưng từ sau khi bọn nó rời khỏi tôi và dùng ánh mắt khinh thường nhìn tôi, hoặc là biến mất trong ngọn lửa địa ngục kia, tôi vẫn thấy tuyệt vọng và lạnh cóng từ trong xương cốt.

Dĩ nhiên, hoàn cảnh hiện tại không tệ tới cỡ đó. Phinney chẳng qua chỉ là đi du lịch thôi.

Nhưng hỡi Merlin ơi, có Chúa mới biết chuyến đi đó sẽ xảy ra cái gì?

Cánh cửa nhẹ nhàng vang lên tiếng động nhẹ, tôi cảnh giác ngồi dậy khỏi giường: "Ai đó?"

Một bóng dáng quen thuộc chạy vào và nhẹ nhàng nhảy lên giường tôi.

Hóa ra là Phinney. Tôi thở phào nhẹ nhõm, liếc nhỏ một cái, giận dữ gầm gừ: "Chị chạy qua chỗ em làm cái gì? Em muốn đi ngủ!"

Nhỏ cười hì hì, cánh tay lạnh lẽo từ phía sau lưng đặt lấy vai tôi và ôm lấy cơ thể tôi: "Muốn ngủ thì em ngủ đi! Dù sao chị cũng không ngủ được, chúng ta nói chuyện một lát đi."

Lạnh chết đi được! Phinney chết tiệt! Tôi đẩy nhỏ ra khỏi chăn.

"Nửa đêm không ngủ nên chạy qua đây để nói chuyện? Đồ điên!" Tôi núp trong chăn nghe được giọng nói rầu rĩ của mình, "Chị muốn thức cả đêm rồi lỡ chuyến bay ngày mai đó là chuyện của chị, em không liên quan!"

"Hì hì." Nhỏ lại cười, cười rất thiếu đòn. "Draco, em đang lo cho chị!"

"Ai lo cho chị chứ!" Tôi vội gạt phăng, cảm thấy kinh hoàng khi bị nói toạc chuyện trong lòng. Mẹ kiếp, tim đập nhanh quá, sẽ bị phát hiện mất...

Quả nhiên, nhỏ cười cười để ngực dán lên lưng tôi, cơ thể của hai cô gái còn chưa bắt đầu dậy thì dựa vào nhau, nhịp tim cũng gần sát nhau: "Nào, bé ngoan không nói dối được đâu. Đừng quên chúng ta là song sinh, song sinh có tâm linh tương thông đấy. Cảm xúc của em, vui vẻ, giận dữ, bực bội, buồn bã... Chị đều cảm nhận được."

Tôi quay lại mở to mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc, không giống như đang trêu chọc tôi của nhỏ: "Tại sao em không thấy gì hết?"

"Em đó..." Đôi mắt đen của nhỏ lóe lên trong màn đêm, giọng điệu có chút miễn cưỡng. "Em có nghiêm túc cảm nhận cảm xúc của chị không?"

Tôi ngây ngẩn cả người.

Không.

Dĩ nhiên là không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top