Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 1 + 2

01. Dưa hấu tiên sinh

Nóng!!!

Đây là ý nghĩ đầu tiên của Ngô Thế Huân sau khi thức giậy.

Hắn vươn tay với lấy điều khiển máy lạnh, ấn ấn vài cái vẫn không có tác dụng. Loại thời tiết này đến máy lạnh cũng không chịu nổi.

Không tình nguyện mà rời giường, Ngô Thế Huân mặc quần cộc, áo ba lỗ đi vào bếp, lúc qua phòng khách nhìn ra cửa sổ thấy bên ngoài có một cửa hàng bán hoa quả. Quyết định đi mua một quả dưa hấu thật ngon.

Mặt trời không kiêng nể gì chiếu thẳng ánh nắng chói chang xuống mặt đất, Ngô Thế Huân cảm thấy ngón chân mình như có thể bốc cháy tới nơi.

Vì thế liền tăng nhanh bước chân.

———— Cửa hàng hoa quả————

– Chị gái, cho một quả dưa hấu.

– Bạn đẹp trai à, tôi không phải chị gái. Cậu muốn mua bao nhiêu dưa hấu?

Ngô Thế Huân ngẩng đầu, có phần kinh ngạc, như thế nào một chàng trai lại có thể xinh đẹp đến vậy.

– Ôi, thật xấu hổ.

"Chị gái" kia không nói lời nào, cười cười.

Chỉ là cười tủm tỉm, thế nhưng Ngô Thế Huân cảm thấy vô cùng tươi mát, ngay sau đó rất không có tiết tháo mà đến gần bắt chuyện.

– Cậu... Làm ở đây?

"Chị gái" lắc đầu, chậm rì rì nói:

– Tôi chỉ trông hộ thôi.

Ngô Thế Huân gật đầu, hỏi tiếp:

– Cậu tên gì?

– Tôi là Lộc Hàm. Lộc trong nai con, Hàm là buổi sớm mai.

Ngô Thế Huân thầm nghĩ, tên thật đẹp, nai con buổi sớm mai a.

– Mà bạn đẹp trai, cậu còn chưa nói cho tôi biết cậu mua bao nhiêu dưa hấu nữa?

– A... Lấy quả này đi...

– Được.

Ngô Thế Huân không biết vì sao đột nhiên có chút xấu hổ.

Về đến nhà, hắn ôm dưa hấu ngồi xuống sô pha, cầm dao cẩn thận bổ ra, một mùi vị ngọt xông vào mũi, ruột dưa hấu đỏ hồng.

Ngô Thế Huân ôm một nửa quả dưa hấu lên, hai chân xếp bằng ngồi trên sô pha, vưa cầm cái thìa nạo dưa hấu, vừa lên mạng.

Từ hôm đó, Ngô Thế Huân hầu như mỗi ngày đều đến chỗ Lộc Hàm mua dưa hấu.

Lúc mới đầu, hai người cũng chỉ là nói chuyện phiến vài câu, sau Ngô Thế Huân mặt dày hỏi số điện thoại của Lộc Hàm, lấy lí do là khi nào hắn bận thì có thể nhờ Lộc Hàm mang dưa hấu sang.

Trong lòng Lộc Hàm nhịn không được phun một cái: mua một quả dưa hấu mà cũng không có thời gian, thật là bận quá nhỉ =.=

02. Dưa hấu học đệ tiên sinh

Kỳ nghỉ hè chớp mắt đã qua, Ngô Thế Huân chuẩn bị hành lý trở lại trường học.

Thực ra cũng không có gì cần chuẩn bị, chỉ có một ít quần áo và sách vở linh tinh.

Trước khi đi Ngô thế huân đến cửa hàng hoa quả kia, nhưng phát hiện Lộc Hàm đã không có ở đó nữa.

– Ông chủ, Lộc Hàm đâu?

Ông chủ ôn hòa cười cười.

– Thế Huân đó à, Lộc ca của cậu đã quay về trường học rồi. Cậu cũng phải đi? Năm nay đã là năm hai rồi phải không?

– Đúng vậy, ông chủ. Cái kia... Lộc Hàm... Anh ấy có tới đây nữa không?

– Chuyện này ta cũng không rõ lắm, thấy bảo năm nay lên năm ba rồi có vẻ bận lắm.

– À, cảm ơn ông chủ.

Ngô Thế Huân thở dài, lần tới gặp Lộc Hàm không biết là bao lâu nữa đây.

Nhưng hắn cũng không biết trên thế giới này còn có thứ gọi là "trùng hợp".

Khi Ngô Thế Huân kéo hành lý lên máy bay từ Bắc Kinh đến Thượng Hải, thì Lộc Hàm còn đang nằm trong phòng ký túc xá ngủ mơ.

***

Sau khi đến sân bay, Ngô Thế Huân đang định bắt xe về trường học, ở ngã tư bất ngờ đụng phải bạn cùng phòng – Phác Xán Liệt.

– Haha, Phác Răng Cửa!!!

Phác Xán Liệt trong đầu rơi "lộp bộp" một tiếng, vừa định nói chuyện với Biện Bạch Hiền bên cạnh chợt nghe thấy một tràng cười.

– Hahaaaaa Phác Răng Cửa! Răng Cửa!!!!

Ngô Thế Huân nghi hoặc bước đến, sau đó liền trông thấy vẻ mặt ai oán của Phác Xán Liệt nhìn mình.

Biện Bạch Hiền ở bên cạnh cười đến nội thương, sau đó cố gắng bình tĩnh nói:

– Cậu là Ngô Thế Huân phải không? Xin chào, tôi là Biện Bạch Hiền, với Phác Xán Liệt là... là...

– Vợ!!!

Phác Xán Liệt lặng lẽ nói tiếp.

– Vợ cái đầu cậu ấy!!!! Phác Răng Cửa cậu lại thiếu đòn hả?

Ngô Thế Huân rùng mình một cái, nghĩ thầm, tên Răng Cửa này ra tay cũng nhanh thật.

Lúc hai người đến ký túc xá Ngô Diệc Phàm đã tới rồi, nhìn thấy Ngô Thế Huân lập tức sáp lại gần.

– Ôi Tiểu Huân Huân~ Ta nhớ ngươi muốn chết!!!

Ngô Thế Huân nhịn không được lại rùng mình, nhìn tên kia bằng nửa con mắt. Ngô Diệc Phàm giả bộ ôm tim mình, khóc rống.

– Oa~ Tiểu Huân Huân của ta lại có thể nhẫn tâm như vậy, ta thật khổ mà!!

Tiếp tục không để ý tới tên kia, Ngô Thế Huân ra cửa hàng trái cây cạnh ký túc xá mua hai quả dưa hấu.

Hắn cảm thấy thật không ổn, có khi nào ăn dưa hấu tới nghiện rồi không.

Trên đường quay về ký túc xá Ngô Thế Huân tình cờ gặp một người.

Bóng lưng kia như thế nào có thể giống Lộc Hàm vậy chứ!! Ông trời thật khéo quá đi.

Vì vậy Ngô Thế Huân lấy điện thoại di động, bấm số của Lộc Hàm.

Hắn nhìn thấy người đằng trước lục đồ trong túi xách, sau đó lấy ra điện thoại di động.

– Xin chào, tôi là Lộc Hàm, cho hỏi ai thế ạ?

– Lộc ca, em là Ngô Thế Huân....

– Là Thế Huân? Có chuyện gì vậy?

– Lộc ca, anh quay đầu .....

Sau đó Ngô Thế Huân nhìn thấy Lộc Hàm quay đầu lại. Sau đó biểu cảm của Ngô Thế Huân là (⊙o⊙) *miệng mở to đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng....*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top