Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 13

Tôi cứ nghĩ LuHan sẽ cảm động và chúi vào vầng ngực tôi khóc nức nở, cảm kích bởi tôi đã dành tất cả bao dung và thấu hiểu cho em, và em sẽ vứt bỏ quá khứ, cùng tôi đi về phía trước. Nhưng những cảm giác tốt đẹp của tôi chưa kịp bày tỏ hết, đã nghe thấy LuHan nói với giọng quả quyết:

"- Nếu ông ta tìm em, em cũng vẫn sẽ đi!"

==============

Tôi nhìn con người này, cậu ta bảo cậu ta vẫn sẽ đi. Cậu ta nói như một võ sĩ dũng mãnh quả cảm, can đảm một cách tàn nhẫn.

"- Em không định giải thích vì sao ư?" - Tôi lạnh lùng.

"- Xin anh đừng hỏi em, như thế này đã là tốt lắm rồi!" - Cậu kêu lên khẩn cầu.

"- Như thế này? Như thế này là như thế nào? Cậu thỉnh thoảng lén đi tìm giai, rồi mỗi tối lại dúi vào lòng tôi kêu "Con chúng mình thế này thế kia"? Hay thật sự cậu là thằng điếm rạc nên thèm thoả mãn cái nhu cầu kia?" - Tôi gào lên từ trong sâu thẳm cõi lòng, kính cửa sổ rung lên như sắp rơi xuống vỡ tan.

"- Anh... thì anh hãy coi em như là tình nhân, có được không? Em xin anh cho em ở bên cạnh anh, thì thế nào cũng được. Em có thể nấu cơm cho anh, em sẽ không để ý nếu anh có người yêu, chỉ xin anh đừng vứt bỏ em..."
Cậu ấy tủi nhục và mệt mỏi, như con mèo hoang, miệng lắp bắp như kẻ ăn xin đầu đường. Tôi cảm giác tôi thua tôi bất lực, tôi muốn cứu vãn tình yêu, nhưng cậu ta thì không.

Thì ra, cái cậu ta cần chỉ là những yêu chiều của tôi, hoặc có lẽ tôi chưa bao giờ có được tình yêu như tôi tưởng.

Tôi đã từng tin, như mẹ cậu ta nói, một con đĩ, một thằng trai bao cái quý nhất trên đời với nó là một lời hứa hẹn của đàn ông. Nhưng tôi, của tôi thì LuHan không thèm, Nếu tôi cứ trao, cậu ta sẽ càng mệt mỏi.

Tôi chậm chạp đứng dậy, tôi cần đi khỏi nơi này. Không khí trong phòng ngột ngạt quá, tôi như một con thú bị nhốt trong cũi, không thể thở cũng không thể cử động. Và những gì tôi đã trao cho LuHan, níu giữ cho cậu, là cái cũi cuối cùng của đời tôi.

Đi ra cửa ngoái lại, thấy LuHan còn ngồi lặng trên sa-pha, tóc xoã xượi, mắt ngây dại. Những trăm ngàn lời nói thương xót trong lòng tôi vào giây phút này đã tràn khỏi con đê ngăn.

"- LuHan, LuHan!" - Tôi quay người chạy đến ôm chặt cậu, điên cuồng lắc vai cô, ôm ghì lấy mặt cậu hôn như điên dại lên đôi môi - "LuHan, em làm như thế này là sai rồi, chúng ta có thể sống rất tốt, chỉ cần em tránh xa thằng khốn đấy ra!" - Tôi dùng tất cả sức mạnh của thân thể tôi ôm chặt lấy cậu, khe khẽ thì thầm vào tai cậu - "Em, em hãy nghĩ đi, còn đứa con của chúng ta nữa! Đứa con của hai chúng ta! Em định để nó cũng trầm luân sao? Anh sẽ cho em tất cả, chúng ta sẽ có một gia đình hạnh phúc, sẽ có một đứa con xinh đẹp, ở trong công viên, chúng ta sẽ nhìn thấy con nô đùa, em ơi, con mình sẽ nói gì nhỉ, nó sẽ mập mạp rắn chắc, nó sẽ nói cái giọng non nớt như chim non "Bố ơi! Mẹ ơi! Xem con đu cao không, con đu cao đến tận trời rồi này!" LuHan, em đừng phạm sai lầm nữa, em không nên đi vào ngõ cụt, em hãy nghĩ đến con chúng ta!"

"- Con chúng ta?" - Cậu ấy lắp bắp, rồi đột nhiên cậu ấy cười như điên dại, cười làm tôi nổi da gà, toàn thân lạnh toát, tim thót lại. - "Con chúng ta ư, ngày thứ hai anh bỏ nhà đi, em đã đi bác sĩ, biến nó thành một đám máu nhầy rồi! Nó là một kì tích của cũng ta. Nhưng nó xuất hiện không được đúng lúc.Có thể đúng là nó đã bay lên trời đi mất rồi!"

Cậu ta vẫn đang cười, cậu cứ cười mãi. Tôi không chịu nổi tên điên này nữa.

Cậu ta đã giết con tôi rồi! Cậu ta biết tôi yêu đứa con ấy thế nào!

"- Thế thì cậu được như cậu mong muốn rồi! LuHan!"

Tôi vội vã chạy trốn khỏi căn nhà có một con điên, có hung thủ đã giết con tôi. Tôi vội vã chạy trốn, quên cả thay giầy.
Tôi chạy ra đến cổng khu cao ốc, thấy mình đúng là một thằng không nhà. Tôi chưa từng nghĩ sẽ đuổi LuHan ra khỏi nhà tôi. Vì cậu ta, nếu đuổi, sẽ thật sự không có nhà để về.

Và tôi không bao giờ về nhà nữa. Hai tháng sau, LuHan gọi điện cho tôi, cậu ta bảo, cậu đã chuyển ra khỏi nhà rồi!

Tôi lập tức về, mở cánh cửa, ập vào mũi vị hoang hoải trống vắng.

Khi ngôi nhà có người, người ta không dễ nhận ra thứ hơi ấm đã quá quen. Nhưng khi người rời xa, bạn sẽ nhận ra thứ mùi hương đã làm bạn mê mẩn trong những ngày xa xưa.

Tôi xem xét mọi căn phòng, chiếc nhẫn kim cương vẫn nằm trong ngăn kéo, tủ áo treo một chiếc áo phông trắng, tôi biết khi mặc nó, LuGan sẽ phiêu diêu như đám mây trắng nhẹ nhàng. Trong phòng tắm, sữa rửa mặt của cậu không còn, tôi thấy trên mặt bàn còn để một VCD "Để trở thành người mẹ trẻ tuyệt vời". Nước mắt tôi đã lăn ra vào lúc tôi không ngờ nhất. Tôi cứ nghĩ, tôi sẽ tìm được một mẩu giấy, trong đó cậu sẽ viết, đại loại như, nếu anh thế này thế này, em sẽ quay trở về! Nhưng hoàn toàn không có. Ngôi nhà tôi đã trở nên rỗng trống như ba năm về trước.

Đêm trước giấc ngủ, tôi còn thấy sót lại trên đầu giường một cuốn sách nhỏ. Tôi đã cất giữ dấu vết còn lại duy nhất ấy của LuHan.

Hai tháng sau, HaJung giới thiệu cho tôi một người con gái. Lần này tôi quyết sẽ không đụng đến con trai nữa. Tôi sợ mình sẽ lại khốn khổ. Tôi sẽ lấy vợ và sinh con. Cô vừa tròn 21, đang học năm thứ ba ở một trường ĐH danh tiếng. Những nét đẹp toát ra từ nội tâm làm cô giống như một cô bé.

SaRan, cô bạn gái mới giống người có bệnh hiếu động, làm tôi thường nghĩ, giá cô ấy thành đôi cùng HaJung thì đẹp. Nhưng SaRan nói, cô chả thấy xi-nhê gì với chàng HaJung. Cô ấy là như thế, nói năng ngẫu hứng và từ ngữ lộn xộn theo kiểu các diễn viên đang nổi trong các phim truyền hình dài tập, tuy nhiên theo cái kiểu khá nhã nhặn vui vẻ.
Thời gian đầu, tôi không thể quen được với sự lóc chóc nhí nhảnh của cô, nhưng sau rồi cũng chả để ý nữa.
Cô không nấu nướng, tôi đành vào bếp làm cho cô. Nhưng tôi bắt cô phải học thuộc bài thơ kia, hàng ngày đọc tôi nghe. Tất nhiên cô không chịu, bảo, thơ gì mà dài thế này. Tôi làm mặt lạnh mất hai hôm. Khi tôi cho rằng chuyện giữa tôi và SaRan thôi thế là đứt, thì cô tìm tôi, đọc một mạch bài thơ từ đầu chí cuối, rồi cười hì hì bảo, mỗi người đều có thói xấu, hai người ở bên nhau thì phải đành thôi!

Từ đó về sau tôi mới thật sự mở cửa trái tim cho cô, coi cô ấy là người yêu thật sự, tuy nhiên thỉnh thoảng cũng bị cô ấy kể tội với "đại ca" HaJung của cô. Nhưng tôi lúc đó chưa hề biết trong tim tôi luôn có một bóng hình.

Đó là khi LuHan đã bỏ đi được nửa năm. Tôi cũng không tìm thấy cậu ở đâu nữa.

Mùa hạ lại đến, nghỉ hè, cô người yêu bé nhỏ bám chặt tôi suốt cả ngày.

Ngày xưa, tôi chưa bao giờ cảm thấy LuHan bé bỏng, cho dù LuHan còn nhỏ hơn SaRan một tuổi, vả lại LuHan là con trai.

Phải chăng vì trong SaRan, bầu trời của cô luôn tràn nắng lấp lánh. Hai mươi mốt tuổi, cô như một chú ve tràn trề sinh lực, rền giọng ca luôn miệng. Mỗi ngày cô đều có những công việc làm không hết, nhàn rỗi đến phát chán và cũng vui vẻ đến khôn cùng. Niềm vui sướng nhất của cô là lẻn đến sau tôi bịt chặt mắt tôi và kêu, đố biết ai nào. Rồi sau đó vui sướng để tôi nói đáp án là:

"- Vợ!"

Cô kêu tôi phải gọi cô là vợ. Cô bảo, ở trường em bọn nó yêu nhau toàn gọi thế này đấy!
Ngày xưa, tôi tha thiết mong gọi LuHan là 'vợ', cậu thường không chịu, cậu vẫn cười bảo, cậu là con trai không thích nhận mình là vợ huống chi còn chưa cưới cơ mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top