Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7 + 8 + 9


Nhất Phàm hơi ngẩn ra, nhìn về phía bát cháo hoa nhạt nhẽo vô vị, ở giữa cổ họng giống như có vật gì ngăn chặn, nói không ra lời.

Buông bát cháo, ôm Tiểu Lộc thân thể nhẹ lay động, giống như đang ôm ấp một đứa trẻ bình thường, thấp giọng hỏi: “Ăn có ngon không?”

“Ân!”Tiểu Lộc mắt to vụt sáng, thực kiên định gật đầu rất nhanh. Hàm Nhi. . . . . Từ trước đến nay cho tới bây giờ chưa bao giờ được ăn ngon như vậy!

“Thế Hàm Nhi, bình thường đều ăn những thứ gì?”Nhất Phàm thanh âm hơi chua xót. Có đồ ăn ngon thì không có thể ăn, phải lưu cho đệ đệ? Đứa nhỏ này, so với tưởng tượng của hắn thật sự là còn khổ nhiều hơn a!

Ăn cái gì?

Lộc Hàm cúi đầu suy nghĩ một cách khó khăn. Mẫu thân, mẫu thân dường như chưa nói qua a! Đều là đem đồ vật hướng trên người hắn mà ném, hung hung nói: ăn đi ăn đi, mỗi ngày chỉ biết ăn mà không làm được gì cả, nuôi chó còn tốt hơn là nuôi ngươi, sớm muộn gì cũng bị ngươi ăn mà hết tiền hết bạc.

Mẫu thân, mẫu thân cũng không nói món đồ ăn đó là gì! Hàm nhi lại nhìn không thấy, nên có đồ ăn là cứ liều mạng cho vào miệng thôi, có bao giờ lo lắng là ăn cái gì đâu….

Lộc Hàm vạn phần bất an nắm chặt góc chăn: “Hàm Nhi. . . . . . Hàm Nhi không biết. . . . . . .”Lại ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: “Chính là, chính là, Hàm Nhi thật biết điều a!”

“Mẫu thân quên cho Hàm Nhi ăn, Hàm Nhi, Hàm Nhi rất ngoan ngoãn, không kêu không khóc. Hàm Nhi cũng không kiêng ăn, mẫu thân cho cái gì đều ăn. Mẫu thân. . . . . . Cũng có khen Hàm Nhi thật biết điều!”Tiểu Lộc cắn môi dưới, khóe miệng thoáng nở một nụ cười, ngồi lại thật ngay ngắn, chờ phụ thân khen Hàm Nhi hảo ngoan hảo ngoan.

Đó cũng là lần duy nhất mẫu thân đã khen ngợi Hàm NHi! Cho nên Hàm Nhi nhớ rõ rất rõ ràng. Cho dù mẫu thân quên cho Hàm Nhi ăn, Hàm Nhi cũng sẽ không nháo, Hàm Nhi biết làm vậy mẫu thân sẽ rất thích! Mẫu thân đã nói như vậy, còn nói phụ thân mà biết cũng sẽ rất thích HàmNhi.

Lộc Hàm không có khái niệm thời gian , mồm miệng lại không lanh lẹ, không thể dùng lời để nói rõ là mẫu thân quên cho hắn ăn cũng không phải một hay hai lần, mà là thật lâu thật lâu, lâu đến nỗi Lộc Hàm đều đã quên là lần trước mình được nếm qua đồ vật này nọ là khi nào rồi.

Nghĩ đến đồ ăn, Lộc Hàm nhịn không được chậc lưỡi một cách đáng tiếc. Nhiều đồ ăn ngon như vậy Hàm Nhi cư nhiên đều ăn hết: nuốt cả vào trong bụng, thật là lãng phí, về sau biết tới khi nào mới lại có cơ hội được ăn nữa! Bất quá so với đồ ăn thì sự khích lệ của phụ thân quan trọng hơn.

Lộc Hàm khẽ ngẩng đầu quay sang phụ thân, chính là ánh mắt nhìn không thấy, không biết phụ thân là đang nghĩ cái gì. Chỉ phải bất an ngồi ở trong lòngngực phụ thân, mắt tiệp bất an rung động, tay nắm chặt chăn bông, khẩn trương thầmnghĩ :

Phụ thân, như thế nào còn không khen Hàm Nhi a?

Chương 8

Tiểu Lộc thật cẩn thận hướng về phía Nhất Phàm, bộ dáng thật chờ mong Nhất Phàm lên tiếng ngợi khen. Nhất Phàm từ trước đến nay đối với loại hành vi như vậy vô cùng khinh thường, là một nam nhi thì phải đầu đội trời chân đạp đất, dũng khí đối diện hiểm nguy, có thể nào hèn mọn mà chực chờ lấy lòng người khác.

Nếu như là bình thường gặp gỡ loại người này, hắn đã sớm một kiếm giết chết cho xong, nhưng hiện tại cái người nhát gan đang ngồi trong lòng ngực của hắn chính là Tiểu Lộc, mắt đang mở to chờ đợi đầy hy vọng nghe được từ miệng của hắn một lời khen. Nhưng sự trầm mặc của hắn lại làm cho Tiểu Lộc một phen sợ hãi, sợ tự mình nói sai lại làm cho phụ thân tức giận, cắn chặt môi không ngừng run lên, bộ dáng cực kì đáng thương làm cho Nhất Phàm bất đắc dĩ, không sao trách cứ hắn được. Đứa nhỏ này, kì thật cái gì cũng đều không hiểu, hắn không có năng lực tự mình học tập mà người nuôi dưỡng hắn cũng chẳng có ý định sẽ dạy dỗ cho hắn.

Không thể trách cứ, đương nhiên càng không thể khen ngợi hắn, nếu không sẽ chỉ làm hắn càng ngày càng lệch khỏi quỹ đạo bình thường. Nhất Phàm chỉ có thể trầm mặc, lại hướng về phía hắn mà đúc cháo. Tiểu Lộc vẫn nức nở không thôi…, Nhất Phàm đỡ lấy cằm của hắn một mực đúc cháo vào. Tiểu Lộc trông thật đáng thương, cái miệng nhỏ chứa đầy cháo không dám nuốt lại luyến tiếc nhổ ra. Nhất Phàm nhìn xem vừa tức giận vừa buồn cười.

Miệng chứa đầy cháo làm cho Lộc Hàm thật sự không biết làm sao. Hắn rất muốn nuốt vào nhưng khi vừa nghĩ đến mẫu thân lại chẳng dám. A…a…ư…cầm lấy tay phụ thân cầu viện, lại không được đáp lại, Lộc Hàm trong mắt lệ không ngừng tuôn. Nhưng nếu có đồ ăn ngon mà trong miệng phun ra, mẫu thân ra roi sẽ càng thêm đáng sợ. Cuối cùng nhịn không được định phun ra nhưng miệng lại bị che lại. Giọng nói của phụ thân vang lên bên tai hắn:” Nuốt vào”.

“A a. . . . . .”Lộc Hàm sợ hãi lắc đầu. Mẫu thân hội tức giận, thực tức giận thực tức giận.

“Nuốt vào, bằng không về sau đừng gọi ta là cha.”

“A ân. . . . . . A. . . . . .”Tiểu Lộc bị lời này doạ cho sợ hãi, nước mắt lại một lần nữa tuôn ra, rơi xuống làm ướt cả tay Nhất Phàm. Nhất Phàm buông tay ra, Tiểu Lộc vẫn còn khóc thút thít không ngừng, lại vẫn không dám đem cơm nuốt vào, qua đi hơn mười năm bị roi vọt giáo dục làm hắn có thâm căn cố đế sợ hãi.

Nhất Phàm nhìn, trong lòng nghĩ quyết tâm không để ý tới, lại nghe Tiểu Lộc khóc thút thít không thôi, đúng là hắn vẫn không sao nhẫn tâm được, ôm Tiểu Lộc siết nhẹ, hắn nhỏ giọng, nói: “Hàm Nhi thật biết điều.”

Tiểu Lộc vừa khóc nấc lên hai cái, sau đó liền dừng lại, nghe phụ thân thanh âm trầm thấp ở bên tai nói: “Bởi vì Hàm Nhi thật biết điều, cho nên phải tưởng thưởng Hàm Nhi, món ăn ngon này là cho Hàm Nhi.”

“Thật. . . . . . Thật sự?”Tiểu Lộc trong phút chốc hai mắt đều sáng lên, thật cẩn thận cầm lấy tay phụ thân, tha thiết hỏi : “Hàm Nhi, Hàm Nhi. . . . . . Thật biết điều?”

“Ân, thật biết điều.” Nhất Phàm hôn hôn cái trán lạnh như băng của hắn, tận lực dùng giọng ôn nhu nhất có thể, để tránh làm Tiểu Lộc hoảng sợ.”Đây là phần thưởng cho Hàm Nhi, Hàm Nhi phải toàn bộ ăn xong mới được.”

“Chính là, chính là. . . . . . Mẫu thân. . . . . .”Lộc Hàm lại rụt lui. Vừa rồi bất tri bất giác đã đem đồ ăn ngon mà nuốt vào, mẫu thân biết có thể hay không tức giận?

“Không cần để ý nàng.”Nhất Phàm lạnh nhạt nói, lại đúc cho Tiểu Lộc một muỗng cháo.”Về sau nghe phụ thân là được.”

“Ân. . . . . . Ừ. . . . . .” Thế còn mẫu thân đâu? Lộc Hàm muốn hỏi, nhưng miệng đã bị tắt vì chứa đầy cháo, nuốt cũng không kịp.

Kia Hàm Nhi chỉ ăn một chút, lại ăn thêm một chút thì tốt rồi, những thứ khác đều phải dành cho đệ đệ. Lộc Hàm nghĩ, ngoan ngoãn há mồm để cho phụ thân đúc, trong lòng nhắc nhở chính mình chỉ có thể ăn một chút, bằng không mẫu thân sẽ tức giận. Há miệng…nuốt vào… Ăn thật ngon ăn thật ngon a, ăn thêm một chút, thêm một chút nữa thôi. . . . . . Lộc Hàm liếm môi, hé miệng, lại bị ép uống một chén nước, chỉ nghe phụ thân nói: “Đủ rồi, không có thể ăn nhiều lắm.”

A? A a? Lộc Hàm sốt ruột, ăn xong rồi, ăn xong rồi? Kia, kia đệ đệ, mẫu thân. . . . . .

Nhất Phàm vỗ nhẹ gương mặt đang tỏ vẻ hoảng loạn của Tiểu Lộc, trấn an nói: “Không vội, ngày mai ta lại kêu thêm nhiều thức ăn ngon cho ngươi. . . . . .”Rõ ràng nhìn Tiểu Lộc ăn no , thế mà khi nhắc đến món ăn ngon, Tiểu Lộc y cư nhiên liền ô ô ân khóc nấc lên, trong miệng bập bẹ kêu lên: “Ăn. . . . . . Ăn ngon. . . . . .” Ô. . . . . . Hàm Nhi đem đồ ăn ngon ăn xong rồi. . . . . .

Nhất  Phàm không biết làm sao, trấn an Tiểu Lộc như thế nào hắn cũng không ngừng khóc, lại không nói vì cái gì, chỉ biết chôn ở chăn khóc, trong miệng không ngừng kêu ăn, khí đều nhanh thở không được đến. Gấp đến độ hắn ôm Tiểu Lộc ở trong phòng xoay quanh: “Không khóc không khóc, ta lại kêu thêm đồ ăn ngon mang đến.”

“Ô. . . . . . Ân. . . . . . Đừng. . . . . .”Nếu Hàm Nhi lại ăn sạch, mẫu thân nhất định sẽ vô cùng tức giận.

Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Hàm Nhi đem đồ ăn ngon ăn xong rồi, Hàm Nhi hảo tham ăn, Hàm Nhi không ngoan — ô ——–

Chương 9

Thật vất vả mới có thể dỗ cho Tiểu Lộc ngủ, Nhất Phàm thở phào một cái thật dài, lần đầu tiên hắn phát hiện thì ra chăm sóc tiểu hài tử so với luyện võ còn mệt hơn rất nhiều. Cẩn thận đem tiểu Lộc ôm ở trước ngực, một tay mát xa thắt lưng của hắn, một tay kia thì vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn. Nhếch môi cười nhẹ một cái, Nhất Phàm thấy đôi gòm má cũng như cái mũi nho nhỏ đều đỏ hồng cả lên, không cần chờ đến ngày mai cũng đã phải cây hạnh đào mắt. Tiểu Lộc nói lầm bầm hai tiếng, lại rút thật sâu vào lòng ngực của Nhất Phàm. Nhất Phàm vỗ nhẹ hắn, kéo qua cái áo ngủ bằng gấm bao lấy hai người, ôm lấy thân thể nhỏ bé thơm tho nặng nề ngủ đi.

Hai người trú ngụ tại một thị trấn nhỏ dưới chân núi, thôn trấn này khi trời vừa sụp tối liền không có bóng ngiười lai vãng bên ngoài. Đêm trăng hạ chợt hiện vài đạo bóng đen, thân thủ nhẹ nàng như bay nhanh chóng tiến vào thị trấnhỏ, ánh kiếm loé lên trong đêm đen một cách lạnh lẽo làm cho người ta không khỏi sợ hãi. Các bóng đen cứ như một con linh miêu nhảy lên nóc nhà, cực kỳ nhẹ nhàng phân tán ra, theo phương hướng đã định sẵn nhảy đi nhanh. Nơi mà các bóng đen đi qua tản mác ra một số mùi hương thoang thoảng gần như vô vị, rất nhanh theo gió bay ra ở trong không khí, có thể dễ dàng ức chế ý thức của người khác.

Nhất Phàm đột nhiên bừng tỉnh, sau đó lại nhắm mắt, nghiêng tai lắng nghe tiếng côn trùng kêu vang trong đêm khuya, căn nhà vì nằm dưới chân núi nên đêm khuya càng lạnh, trong không khí mang theo hơi ẩm lạnh như băng. Nhất Phàm gợi lên khóe miệng, cười lạnh. Tuy rằng nghe không được bất cứ thanh âm dị thường nào, nhưng hắn biết, những tên kia đang theo bên này lại đây.

Tái mở mắt ra, lại bỗng nhiên đối diện với hắn là đôi con ngươi tối đen. Tiểu Lộc không biết khi nào tỉnh lại, co rút nhanh ở trong lòng ngực của hắn, dẫn theo điểm bất an nhìn xung quanh hết trái rồi phải. Nhất Phàm kinh ngạc, này Tiểu Lộc cư nhiên như vậy lại có nhiều mẫn cảm a.

Đem Tiểu Lộc đang ôm ngồi dậy, cho hắn mặc xong quần áo, lại choàng cho hắn một cái áo khoác thật dày, Nhất Phàm vỗ về Tiểu Lộc nói nhỏ: “Đừng phát ra âm thanh.”

Tiểu Lộc vẻ mặt mờ mịt, lại kiên định gật đầu, im lặng bị ôm vào trong ngực.

“Ngoan.”Nhất Phàm hôn nhẹ cái trán của hắn như là tán thưởng, đem Tiểu Lộc  ôm thật chặt, lắc mình liền mở ra cửa sổ chạy trốn ra ngoài. Không chút nào dừng lại cước bộ, kiếm quang hiện lên, liền gặp một đạo bóng đen từ trên cao rơi phịch xuống đất, đôi con mắt còn mở to kinh ngạc tựa hồ còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra.

Vật thể rơi xuống vang lên âm thanh đưa tới những người khác, mấy đạo bóng đen khác liền hướng Nhất Phàm đánh úp lại. Nhất Phàm cười lạnh, một cái xoay người thoát ra, mủi chân vừa vặn điểm ở bóng đen phía trên, thân hình nhờ lực đạo của bóng đen mà đi, một cước đá ngã một gã ở phía trước, đồng thời thân thể xoay ngược lại, né qua ám khí đang bay tới , rơi xuống đất đồng thời thấp người bắn ra, chủy thủ sắc bén đã đâm vào ngực bụng của một người .

Nháy mắt chém liên tục hai người, Nhất Phàm vẫn không dừng lại, ôm Lộc Hàm theo hướng núi rừng nhảy tới. Phía sau vài tiếng hô quát, vội vàng đuổi theo.

Đem Lộc Hàm giấu ở trong một bụi cây, ở bên cạnh hắn lại rải xuống một ít lưu hoàng phòng ngừa rắn rít, cởi nhanh áo choàng hắn nói: “Chờ.”

Lộc Hàm im lặng gật đầu, vẻ mặt khẩn trương. Đinh đinh đang đang thanh âm truyền đến, tuy rằng không biết chuyện gì, nhưng cảm giác thật đáng sợ, chính là phụ thân nói không thể nói chuyện, Hàm Nhi sẽ không hỏi.

Dàn xếp Lộc Hàm ổn thoả, Nhất Phàm liền nhảy ra rừng cây. Hắn thật không sợ Lộc Hàm một mình xảy ra nguy hiểm, trong chốn giang hồ quy tắc an toàn cơ bản nhất đó là gặp rừng chớ vào, hắn đi vào lại đi ra, những người đó sợ còn muốn lo lắng hắn ở trong rừng bày cơ quan, nào dám tới gần.

Nhất Phàm ra khỏi rừng cây rậm rạp đứng ở một bãi đất trống, bốn đạo dáng dấp khuynh khắc liền xông tới. Trong đó một người giọng the thé nói: “Nhất Phàm, ngươi hôm nay đừng mơ tưởng mà trốn thoát.”

Nhất Phàm lạnh lùng nghiêm sắc mặt, trong tay không biết khi nào hơn một phen tối đen nhuyễn kiếm, không chấp nhận được bốn người phản ứng, Nhất Phàm thân hình quỷ dị bắt đầu di động, đồng thời lưu quang bóng kiếm phát động, cực nhanh chặt đứt một người cổ họng, tiếp theo lập tức chuyển hướng tên còn lại.

Đêm trăng hạ xẹt qua từng đạo xinh đẹp dấu vết, vài tiếng cúi đầu kêu rên, thân hình Nhất Phàm vừa dừng lại, bốn người mới chậm rãi té trên mặt đất.

Nhất Phàm đem kiếm thu hồi, nhuyễn kiếm liền quấn quanh trên lưng, hừ nhẹ một tiếng, xoay người đi vào trong rừng.

Tiểu Lộc còn vẫn duy trì nguyên dạng lúc đầu ngồi ở chỗ kia, trên mặt đã là cực bất an, bộ dáng dường như muốn khóc, lại còn nhớ rõ chịu đựng không phát ra âm thanh.

Nhất Phàm ánh mắt nhu hòa xuống dưới, vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn non mịn của Tiểu Lộc nói: “Không có việc gì.”

Tiểu Lộc khóc nấc một tiếng thật nhỏ, nhào vào trong lòng ngực của hắn, sợ hãi nói: “Phụ thân. . . . . . Đáng sợ. . . . . .”Hắn kỳ thật căn bản không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng từng trận đánh úp lại thêm sát khí cũng đã đủ dọa cho hắn sợ hãi.

“Ân, không có việc gì .”Nhất Phàm thương tiếc vỗ vỗ hắn, thay hắn đem áo choàng một lần nữa khoác vào, ôm lấy hắn đi ra rừng cây.

Mới vừa bước ra rừng cây, một đạo tiên phong liền tập mặt mà đến. Nhất Phàm toàn thân, kiếm ra, chém tới. Kia ngân tiên cư nhiên không có bị chém đứt, lệch khỏi quỹ đạo phương hướng sau đó lại tiến tới, quấn lấy cổ của Lộc Hàm, Lộc Hàm kêu lên đau đớn, Nhất Phàm khí giận, cầm kiếm hướng người nọ chém xuống, đột nhiên trên mặt đất lại thoát ra vài đạo bóng đen, mũi kiếm tang nhập Nhất Phàm lòng bàn chân. Nhất Phàm chiết thân né qua, Lộc Hàn lại bị roi giữ chặt nên rơi khỏi vòng tay ôm ấp của hắn , hai tay buông thõng xuống, lại chỉ bị thương Lộc Hàm, đang lúc do dự Lộc Hàm đã bị người nọ cầm vào trong tay, mà Nhất Phàm cũng lâm vào vòng vây, không thể chạy đến cứu hắn được.

Người nọ sau khi quơ được Lộc Hàm liền thi triển khinh công rời đi, nháy mắt mất đi bóng dáng, trong không trung truyền đến tiếng cười yêu mị : “Nhất Phàm, ngươi nếu muốn tiểu quỷ này quay về, đi đến Quỷ Khốc Cốc tìm ta. . . . . . Ha ha ha ha ha. . . . . .”

Nhất Phàm trong lòng nguyền rủa, hung hăng đâm thủng người cuối cùng trái tim, thi triển khinh công đuổi theo, đáng tiếc, chung quanh đều là mùi hương, che dấu hơi thở của người phía trước, đã muốn không đuổi được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: