Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 100: Kẻ lừa đảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Về sau cũng không cho phép có." Giọng nói của Kim Chung Nhân không mặn không nhạt, lại ẩn chứa sức đe doạ khiếp người, làm cho người khác không dám phản bác lời của anh.

Ít nhất Độ Khánh Thù thật sự cảm thấy như vậy, cậu hơi bĩu môi, ngay sau đó lập tức che giấu, mặc dù không thích, cũng không thể biểu hiện rõ ràng ra như vậy.

"Biết rồi."

Từ trong giọng nói của cậu Kim Chung Nhân nghe được sự không tình nguyện, lông mày nhíu chặt ở một chỗ, anh ngưng mắt nhìn người trước mắt, ánh đèn đường ban đêm toả ra một tầng ánh sáng vàng nhạt, tựa như có một loại ma lực, vòng quanh những đường cong rực rỡ trên người cậu.

Môi của cậu gần anh trong gang tấc, hình dáng đẹp đẽ như củ ấu, mềm mại mà mang theo mùi thơm ngát, hô hấp của hai người liên tục phả lên trên mặt của đối phương.

Hơi ngứa, tê tê, mang theo một tia mê hoặc lòng người.

Sự yên ắng trong buồng xe lẳng lặng chảy xuôi như một khúc dương cầm du dương, êm ái đi vào lòng người, khiến người khác cảm thấy yên bình, hai người cứ nhìn nhau như vậy, tầm mắt hai người giao cùng một chỗ, dường như cả hai đã quên hết hoàn cảnh xung quanh mình, chỉ lo đắm chìm trong thế giới riêng của hai người.

Gương mặt Độ Khánh Thù đỏ lên như có hai ngọn lửa đang thiêu đốt, cậu chỉ không cẩn thận ngước mắt nhìn anh một cái, kết quả đối mặt với con ngươi thâm thúy tối tăm của anh, làm cho cậu kinh ngạc chính là, ở trong đó cư nhiên phản chiếu ra bóng dáng nho nhỏ của mình, cậu không khỏi nhìn chằm chằm hai bóng dáng nho nhỏ này, cảm thấy rất là mới lạ.

Cậu như vậy liền làm cho Kim Chung Nhân có một loại ảo giác, anh cho là cậu đã bị dung mạo anh tuấn tiêu sái của anh khiến cho mê hoặc, cậu chuyên chú nhìn mình chằm chằm như vậy, duy trì một tư thế không nhúc nhích, tâm tình không khỏi thật tốt, ngay cả ánh mắt cũng dịu dàng rất nhiều, trên mặt người đàn ông lãnh khốc bá đạo nhanh chóng bao phủ lên một tầng dịu dàng.

Bàn tay dịu dàng chậm rãi vuốt ve gương mặt mềm mại như nước của cậu, lòng ngón tay từng chút từng chút nhẹ nhàng hoạt động, mỗi một cái cũng tựa như đang vuốt ve một món đồ gốm sứ trân quý, dụng tâm như thế, quý trọng như thế.

"Anh. . . . . . Ách. . . . . . Cái đó. . . . . ." Độ Khánh Thù cảm giác mình sắp bị bộ dạng của anh làm cho ngán chết rồi, sao đột nhiên ác ma lại trở nên dịu dàng như vậy đây? Đúng là làm cậu cảm thấy không quen chút nào!

Đột nhiên cậu lên tiếng phá vỡ không gian yên tĩnh tốt đẹp, lập tức kéo Kim Chung Nhân đang ở trong cảm xúc khác thường quay về, anh nhỏ giọng mắng một câu, "SHIT!" Sau đó mất tự nhiên nghiêng đầu, che giấu hành động khác thường vừa rồi của mình.

Mới vừa rồi nhất định là anh điên rồi, sao anh lại làm ra chuyện kì quái như vậy, không bình thường! Quá không bình thường!

"Trở về chỗ ngồi đi!" Anh có chút phiền não mở miệng, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Kim Thị, ở trên thương trường là nhân vật hô mưa gọi gió, tại sao có thể bị dao động cảm xúc bở một cậu trai nhỏ! Không được rồi!

"A. . . . . ." Độ Khánh Thù có chút tức giận mắng trừng mắt về phía anh, lời của anh cứ như mình chủ động ngồi trên đùi anh hay sao? Rõ ràng là anh ôm mình ngồi mà, thiệt là!

Đáng tiếc, khí thế của cậu còn kém quá xa, vừa mới tiếp xúc ánh mắt hung dữ của ác ma, bất mãn trên mặt cậu lập tức tan thành mây khói, cười giả lã, nhanh chóng từ trên người ác ma quay lại ghế lái phụ, thắt chặt dây an toàn.

Trong lòng vẫn lẩm bẩm: dáng vẻ phiền não của ác ma đúng là thú vị, gương mặt tuấn tú đen như màu gan heo, dáng vẻ vụng về giống như một con tinh tinh lớn chậm hiểu, mỗi lần nhìn gương mặt đó -- phốc ha ha. . . . . .

Đột nhiên cậu không nhịn được cười ra tiếng, dẫn tới việc một người đàn ông nào đó căm tức nhìn, không vui nhíu mày, "Cười cái gì?"

"Không có. . . . . . Không có gì." Độ Khánh Thù liền vội vàng lắc đầu, có mấy lời chỉ thích hợp âm thầm YY ở trong lòng, không thích hợp nói ra, nếu không sẽ bị đánh.

"Kẻ lừa đảo." Kim Chung Nhân cắn răng phẫn hận nhảy ra ba chữ, không biết vì sao, anh có loại dự cảm là nai con đang cười anh.

"Ách. . . . . . Tôi chỉ vừa mới nghĩ tới một câu chuyện cười thôi, ưmh. . . . . . Buồn ngủ quá, tôi ngủ trước." Độ Khánh Thù cảm thấy cậu vẫn nên im miệng, yên lặng ngồi ở một bên, như vậy, sẽ an toàn rất nhiều.

Nói xong, cũng không để ý tới khuôn mặt đen đầy sát khí của người đàn ông, cơ thể thoáng ngồi hướng ra ngoài cửa sổ, nhắm mắt lại giả vờ ngủ say.

Kim Chung Nhân khó chịu nhìn nai con quay lưng mình về phía mình mà ngủ, anh lái xe càng thêm điên cuồng, cơ hồ chạy như bay, gặp đèn đỏ phía trước, anh chợt thắng gấp.

"A!" Độ Khánh Thù đang ngủ ngon lành, cảm giác xe đột nhiên ngừng lại, một lực lớn lao về phía cậu, "Bùm" một tiếng, đầu cậu không kiềm hãm được va vào một khối cứng rắn, cậu đau đến cả khuôn mặt cũng nhăn thành một cục, cau mày trừng mắt nhìn về phía tên đầu sỏ gây nên.

Quả thật tâm tình của Kim Chung Nhân rất tốt, chọc cậu là chuyện thú vị nhất, nhất là lúc nhìn cậu bĩu môi tức giận, vẻ mặt sinh động này khiến cho anh không thể nào quên.

Đúng, bên cạnh anh chỉ thiếu một cậu trai như vậy, cho nên mới làm cho anh không buông tay được như thế, chỉ muốn vĩnh viễn chiếm giữ, đời này kiếp này đều chỉ thuộc về một mình anh.

"Đau chết mất, đầu đều sưng lên hết rồi!" Độ Khánh Thù tức giận chu cái miệng nhỏ nhắn nhìn về phía ác ma nói, bộ dáng uất ức này đúng là khiến người khác thương yêu.

"Ai bảo em ngủ." Giọng nói của người đàn ông bình tĩnh, vẻ mặt bình tĩnh, thật ra thì trong lòng anh rất thích, nhưng cố gắng nhịn lấy.

"Anh không thể lái xe đàng hoàng sao? Đột nhiên thắng xe gấp vậy, cũng không nói trước cho tôi biết một tiếng." Độ Khánh Thù oán hận nhìn anh chằm chằm, đại ác ma khốn kiếp! Tên chủ nghĩa đàn ông! Không có chút lòng thông cảm nào!

Cậu vuốt chỗ bị sưng, cảm giác đau rát làm cho cậu rất muốn đạp tên khốn kiếp kia một phát, nhưng cậu không dám, thật là ghét cảm giác này! ╭(╯╰)╮

Đèn xanh sáng lên, xe khởi động lần nữa, Độ Khánh Thù không dám ngủ nữa, cậu tựa vào ghế, mắt nhìn phía trước, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy oán giận và buồn bực.

Kim Chung Nhân cũng không nói chuyện, chỉ chuyên tâm lái xe, lúc thắng xe, anh thong thả vững vàng rất nhiều, không còn lặp lại tình huống vừa rồi nữa.

Mười lăm phút sau, xe dừng ở trước cửa biệt thự Lan Đình uyển, có lẽ lúc dừng xe động tĩnh quá nhỏ, Độ Khánh Thù không bị ảnh hưởng chút nào tiếp tục "Gà con mổ thóc", đầu nhỏ gật gà gật gù, dáng vẻ vô cùng dễ thương.

"Xuống. . . . . ." ( xe ) Kim Chung Nhân xoay đầu lại liền thấy được bức tranh này, một chữ phía sau bị anh nuốt vào trong bụng, kinh ngạc nhìn bộ dáng khả ái của nai con, khóe miệng không kiềm được nâng lên thành một nụ cười nhạt.

Cơ thể thoáng nghiêng về phía trước, từ từ đưa tới, tròng mắt đen nửa híp liếc nhìn cục sưng trên trán câu, đưa tay chuẩn bị giúp cậu cởi dây an toàn ra, nhưng không ngờ --

"A! A. . . . . . Anh muốn làm gì!"

Độ Khánh Thù mơ mơ màng màng, cảm giác xe ngừng lại, giơ ngón tay lên dụi dụi con mắt, mới vừa mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt phóng đại của ác ma ghé sát vào mình, cậu còn tưởng rằng anh thừa dịp mình ngủ mà xâm phạm mình, cậu sợ đến vội vàng hét rầm lên.

"Câm miệng!" Kim Chung Nhân chỉ cảm thấy đau cả đầu, cậu trai này đúng là phá hư hết một bụng tâm trạng tốt của anh.

Hơn nữa, cậu có cần kêu doạ người như gặp quỷ vậy không?

Anh xé quần áo cậu hay làm chuyện gì đáng chết với cậu hay sao? Quả thực là buồn cười, càng ngày càng không đáng yêu rồi! Mất hứng vô cùng!

Động tác cởi thắt dây an toàn chợt trở nên thô lỗ, ánh mắt lạnh buốt liếc về phía người nào đó, hừ lạnh một tiếng, ngồi thẳng người, đẩy cửa xe đi ra ngoài.

"Tôi. . . . . ." Độ Khánh Thù giờ mới hiểu được thì ra người ta chỉ là muốn giúp cậu cởi dây an toàn! Không trách được ghé sát gần như vậy! Nhưng này cũng không thể trách cậu, vừa mở mắt ra mà gặp mặt người to như vậy, căn bản không có hoàn toàn tỉnh táo lại, tất cả phản ứng chỉ là hành động theo tiềm thức mà thôi.

Cậu cũng không phải là cố ý, ai bảo bình thường anh khiến cho người khác có cảm giác xấu xa! Đáng đời!

Mắt thấy người ta đi càng ngày càng xa rồi, cậu mới giật mình xuống xe, bên ngoài tối quá! Hơn nữa rất nhiều cây cỏ, côn trùng đang kêu "Thầm thì chít chít", giống như trong đêm khuya động vật nhỏ tụ họp ở một chỗ trình diễn đại hợp xướng, huhu. . . . . . Thật là đáng sợ!

Vội mở cửa, nhảy xuống xe, vội vã chạy theo bóng lưng sắp biến mất.

Kim Chung Nhân nhét hai tay vào túi, vẻ mặt lãnh ngạo đi vào trong nhà, không thèm liếc nhìn người hầu đang cung kính cúi chào, lạnh lùng đi lên phòng ngủ trên lầu hai.

Độ Khánh Thù đi theo vào, lúc này mới sâu sắc cảm nhận được chân mình quá ngắn, chạy nhanh như vậy cũng không đuổi theo kịp ác ma chân dài, đợi đến khi tiếp xúc được ánh mắt khó hiểu của các người hầu quăng tới thì cậu nhún vai, bày tỏ cậu không rõ.

Cậu cũng không thể ngu đến nói cho những người giúp việc kia, "A, Kim thiếu của mấy người là bị tôi chọc tức."

Cho nên, vẫn không nói gì là tốt nhất, ngay sau đó đi lên lầu hai.

Mới vừa vào phòng ngủ, cậu liền nghe cửa phòng tắm truyền đến tiếng"Bùm" thật lớn, cậu sợ đến tim đập bùm bụp, đôi tay vội vàng che trái tim nhỏ đang đập cuồng loạn, làm mặt quỷ về phía bóng người mờ ảo trong phòng tắm.

Ác ma siêu cấp lạnh lùng! (⊙o⊙)

Vậy mà, một giây kế tiếp, cậu lại bắt đầu phiền muộn , trong phòng tắm"Rào rào" tiếng nước chảy biểu thị một vấn đề rất nghiêm trọng, đợi ác ma ra ngoài, nhất định sẽ yêu cầu OX với mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top