Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 102: Tối hôm qua ngủ không ngon sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói xong, anh liền ôm người con trai trong ngực càng chặt hơn, như muốn nhét cậu vào trong lòng, khép mắt mình lại, bình yên đi vào giấc ngủ.

Đáng lẽ Độ Khánh Thù đã mau ngủ thiếp đi, nhưng mới rồi ở bên tai cậu vang lên câu nói kia khiến cậu hoàn toàn tỉnh ngủ, mở to hai mắt nhìn về phía ác ma đã ngủ, anh mới vừa nói tối mai muốn dẫn cậu đi tham dự một buổi tiệc sao?

Trời ạ! Cậu có thể nói không sao! Bên cạnh anh nhiều phụ nữ xinh đẹp quyến rũ như vậy, tùy tiện tìm một người đi cùng anh không được sao, sao lại nhất định lôi cậu vào?

Hơn nữa, nơi đó căn bản cũng không thích hợp với cậu, chớ nói chi là ngộ nhỡ bị đám phóng viên nhiều chuyện chụp được hình cậu cùng Kim Chung Nhân đứng ở một chỗ, cậu không muốn nổi tiếng cũng khó rồi, đến lúc đó, cậu vẫn là cậu sao?

Một khi chuyện này bị lộ ra, tất cả mọi người sẽ biết thân phận đặc biệt của cậu, tất cả mọi người sẽ chỉ trích cậu, nhục mạ cậu, cậu phải giải thích thế nào với mẹ Diệp? Chỉ sợ Lộc Hàm, Bạch Hiền bọn họ cũng hết sức thất vọng đối với cậu thôi?

Trái tim, trong nháy mắt rối loạn, giống như là mớ bòng bong xoắn ở một chỗ, để cho đầu của cậu đau như muốn nứt ra.

Nên làm cái gì? Rốt cuộc cậu phải làm gì đây?

Bữa tiệc tối mai, cậu không muốn đi, cũng không thể đi, tuy nói cậu không phải người của xã hội thượng lưu, cậu biết người biết cậu cũng không có mấy người, cậu không sợ nhất vạn mà chỉ sợ vạn nhất.

Ít nhất Thẩm Quân Nhã là người thuộc về xã hội thượng lưu, cô ấy có thể nhìn một cái liền nhận ra mình, nếu như xui xẻo gặp phải cô ấy, sau này mình còn có ngày sống thoải mái sao?

Cho nên, đêm nay, cậu nhất định mất ngủ.

Nghe trên đỉnh đầu truyền đến tiếng hít thở đều đều, cậu thật hận không thể cấu anh, đánh anh, nhưng lại sợ làm anh tỉnh giấc, đến lúc đó thê thảm chính là cậu.

Khốn kiếp! Ác ma! Khốn kiếp! Đàn ông ngạo mạn! Đồ quỷ sứ đáng ghét! Sao anh không chết luôn đi, đi chết đi! Đi chết đi ah!

Chính anh ngủ ngon lành, lại ném cho cậu một quả boom tấn, làm hại cậu mất ngủ, hơn nữa cậu là thật lòng không muốn đi! Anh có thể mở lòng từ bi tha cho cậu không?

~~~~(>_<)~~~~

Không được, sáng sớm ngày mai phải tìm ác ma thương lượng một chút, tham dự dạ tiệc là tuyệt đối không thể!

Suy nghĩ kỹ càng,cũng đã nguyền rủa gương mặt băng sơn kia rất nhiều, cụ thể là cậu ngủ lúc nào, cậu đã hoàn toàn không có ấn tượng, chỉ biết là, Chu công đã tìm đến cậu, đem cậu đi vào giấc mộng.

Giấc mơ kia rất đẹp, cậu lại có thể mơ thấy người bố chưa từng gặp mặt của mình, chỉ là, ngăn cách quá xa, cậu không thể nhìn rõ ràng cuối cùng trông ông như thế nào.

*****

Sáng sớm ngày hôm sau, Kim Chung Nhân bị ánh mặt trời chiếu vào mới chịu tỉnh dậy, vừa mở mắt liền thấy nai con đang làm ổ ngủ ngon lành ở trong trong ngực anh, còn có tia nắng sớm trong suốt lấp lánh khẽ chiếu lên gò má cậu, mí mắt sụp xuống, giống như hai dây tua màu đen xinh đẹp. 

Tim của anh, bỗng nhiên mềm nhũn, cúi mặt xuống, hôn nhẹ lên đôi môi hồng của cậu, rồi khẽ gạt đôi tay nhỏ của cậu ra khỏi hông mình, đứng dậy xuống giường

Trước khi đi anh lần nữa liếc mắt nhìn dáng ngủ của người con trai nào đó không hề cố kỵ chút nào, quần áo phía dưới bị lật lên, lộ ra cái bụng bằng phẳng bóng loáng của cậu, cặp đùi đẹp thon dài hiện ra ở trước mắt anh, khiến cho anh miệng đắng lưỡi khô, nếu không phải là hội nghị buổi sáng vô cùng quan trọng, hiện tại anh thật sự hận không thể đặt cậu dưới thân một lòng cưng chiều thật tốt.

Cuối cùng vẫn khó khăn nhìn đi chỗ khác, trong lòng hừ hừ: hiện tại liền tha cho em, chỉ có điều đêm nay, trở về anh muốn đền bù gấp đôi.

Chợt, đi vào phòng giữ quần áo, sau khi mặc chỉnh tề liền ra cửa.

***

Sau khi Độ Khánh Thù tỉnh ngủ mới phát giác bên cạnh đã trống rỗng rồi, căn phòng lớn như thế cũng chỉ còn lại có một mình cậu, ác ma không biết đã sớm đi đâu, cậu rất là thất vọng nắm tóc mình, hướng về phía giường lớn trống rỗng phát ra một hồi tù ***, đá ga giường cùng chăn xuống tựa như đá cho hả giận, gối đầu cũng bị cậu ném mỗi nơi một cái.

Cậu lăn qua lăn lại ở trên giường lớn càng làm cho nó bừa bãi không chịu nổi, "Gào khóc ngao" oán giận, nhưng chuyện đã không thể tránh được, cậu cũng chỉ có thể lộ vẻ tức giận xuống giường đi súc miệng, trong lòng hối hận sao tối hôm qua mình lại không đặt đồng hồ báo thức, như vậy cũng sẽ không bỏ qua thời gian ác ma đi làm mất rồi, aiz. . . . . .

Trong đầu một mớ hỗn độn, có lẽ ngày hôm nay cậu không có tâm tư để đi làm chuyện khác, chỉ tưởng tượng bữa tiệc tối nay thôi, đã khiến cho cậu đau đầu.

Cho tới khi người giúp việc đi vào dọn dẹp phòng thì còn bị dọa giật mình, sau đó liền cảm thấy hiểu rõ trong bụng che miệng cười trộm, tối hôm qua chắc hẳn tình hình chiến đấu rất kịch liệt, Kim Thiếu nhất định là như sói như hổ đánh về phía Độ thiếu gia, bằng không giường đệm cũng sẽ không xốc xếch không chịu nổi như thế đi!

Hơn nữa, buổi sáng lúc Kim thiếu rời đi, tinh thần sảng khoái, bước chân nhẹ nhàng tự nhiên; nhìn lại Độ thiếu gia, sắc mặt rất kém cỏi, hai con mắt thâm quầng giống như là hai con mắt gấu mèo 0.0, bước đi lay động theo chiều gió, khụ. . . . . . chênh lệch rất rõ ràng a!

Ách. . . . . . Nếu như Độ Khánh Thù  biết người nữ giúp việc ở sau lưng cậu YY, nhất định là tức giận thêm xấu hổ, rõ ràng không thể nào, họ ở đó nói bừa những thứ gì! Thật là một đám nhiều chuyện! Cậu sở dĩ trở nên như vậy là bởi vì lo âu gây ra, về phần ác ma, đó là bởi vì được ngủ rất ngon! ╭(╯╰)╮

Khi đi học, Lộc Hàm phát hiện bạn tốt liên tục mất hồn, hơn nữa tinh thần không phấn chấn, không khỏi chọc chọc cậu, nhỏ giọng hỏi.

"Đã xảy ra chuyện gì? Tối hôm qua ngủ không ngon sao? Hai con mắt gấu mèo lớn như vậy 0.0, ai không biết còn tưởng rằng bạn đã làm gì đi !"

"Ừ, tối hôm qua nói chuyện phiếm với mẹ Diệp, cho nên. . . . . . Ngủ rất ít."

Độ Khánh Thù vuốt đôi mắt mệt mỏi, cậu tiếp tục lời nói dối có ý tốt.

Mỗi một lần nói dối, cậu đều cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu, lời nói dối tựa như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, cậu rất sợ đến một ngày nào đó, quả cầu tuyết khổng lồ đó sẽ ép tới mức cậu không thở nổi.

Đến lúc đó, Lộc Hàm sẽ rất thất vọng với cậu! Rõ ràng là bạn thân như vậy, rõ ràng không có gì giấu nhau, tâm tư rõ ràng giống nhau, thật sự có vài lời nói có thể là cậu không có đủ can đảm để nói ra, cậu biết nó được giấu kín trong đáy lòng tự ti của mình, để cho cậu hèn nhát

Vừa nghĩ tới bữa tiệc tối nay, cậu liền lo âu và sợ hãi, do dự có nên nói chuyện không chịu nổi này nói cho Lộc Hàm hay không, trong lòng cậu giằng co thảo luận không ngừng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top