Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 108: chương 108

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đột nhiên Quý Phạm Tây cảm thấy giống như mình đã gặp qua đôi mắt này ở đâu rồi, nhưng, rốt cuộc là ở đâu?

Trong đầu anh lập tức suy nghĩ tới! Chính là lần ở quán cà phê, cậu và ba nam sinh ngồi cùng một chỗ, khi đó anh và Thẩm Quân Nhã đang ngồi ở đằng trước bên phải, ngay lúc đó cậu mặc chiếc áo T shirt và quần jean đơn giản, nhìn giống như một sinh viên đại học.

Mà cậu đêm nay, đeo đồ trang sức trang nhã, một bộ đầm trắng đính kim cương, bao lấy cậu như một thiên sứ thuần khiết, dáng vẻ xinh đẹp đến khiến anh không dời mắt được.

Anh cho rằng lần gặp đó chỉ là ngoài ý muốn, lại không ngờ tới lại có thể gặp nhau ở bữa tiệc của chú Thẩm lần nữa, lại ở trên ban công vắng vẻ này, đây là duyên phận do trời cao sắp đặt sao?

"Anh. . . . . . Sao tìm được nơi này?" Độ Khánh Thù kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông đột nhiên xông vào, nhìn anh có chút quen mặt, nhưng nhất thời cậu không nghĩ ra đã từng gặp qua ở đâu.

Cậu mới từ toilet ra ngoài, thật sự không muốn trở về đại sảnh, cậu không thích không khí kia, cũng không hi vọng bị Thẩm Quân Nhã nhìn thấy, càng không hy vọng bị ác ma dẫn đi khắp nơi như con rối.

Đi tới đi lui, liền phát hiện ở đây có một ban công, trong lòng mừng rỡ, trốn ở đây sẽ không sợ ác ma tìm được cậu, cùng lắm thì đến lúc đó bị anh ta hung dữ mắng vài câu, dù sao cũng tốt hơn bị Thẩm Quân Nhã nhận ra, sau đó mọi người đều biết?

Hai chân mang đôi giày cao gót 7cm của cậu đau đến nỗi cậu đứng cũng không vững, nghĩ tới sẽ không có ai vào đây, liền cởi đôi giày tinh xảo ra, chân trần nửa đặt ở trên lan can, ngửa đầu ngắm nhìn phong cảnh xanh tươi.

Nhắm mắt lại, tưởng tượng thấy mình đang đi chân trần trên không, gió nhẹ nhộn nhạo thổi lên làn váy bồng bềnh của cậu, trên không trung hiện lên một vòng cung xinh đẹp, xoay tròn, xoay tròn nữa. . . . . .

Trong lúc cậu đang chìm đắm trong ảo tường thì cửa "Ken két" bị đẩy ra, phản ứng đầu tiên của cậu là bị phát hiện?

Phản xạ có điều kiện cậu quay đầu nhìn về phía người tới, trong đôi mắt to ngập nước đầy hoảng sợ, vậy mà, khi thấy mặt của người tới thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm, may quá! May quá. . . . . .

"Thật xin lỗi, làm cậu giật mình, tôi không ngờ ở đây có người, bình thường tất cả mọi người đều ở đại sảnh."

Quý Phạm Tây dịu dàng nói, vừa thấy cậu trai này, oán khí và phiền muộn trong lòng anh cũng tiêu tán không ít, con ngươi trong suốt như nước của cậu có thể mang cho người khác một loại cảm giác yên bình.

"Không có việc gì đâu..., tôi cũng chỉ là ngoài ý muốn phát hiện, cảm thấy nơi này rất yên tĩnh, cho nên ở đây một hồi." Độ Khánh Thù nhìn bộ dạng tao nhã lịch thiệp của anh, không khỏi tăng thêm vài phần hảo cảm ở trong lòng.

"Tôi tên là Quý Phạm Tây, cũng cảm thấy đại sảnh quá ngột ngạt, cho nên muốn tìm một chỗ yên tĩnh hóng mát một chút, không ngại, chúng ta có thể làm bạn không? Không biết tên của cậu là gì?"

Không biết vì sao, Quý Phạm Tây không khỏi dâng lên tầng tầng hảo cảm với cậu, trên người cậu có một loại khí chất sạch sẽ, mặc dù dung mạo cũng không phải khuynh quốc khuynh thành, nhưng ngũ quan tinh xảo, mặt mày xinh đẹp, gương mặt dịu dàng mỹ lệ có thể kích thích ý muốn bảo hộ của đàn ông.

"Tôi tên là Độ Khánh Thù." Độ Khánh Thù nhìn dáng vẻ của anh không giống như là người xấu, nên cậu nói thật tên mình.

Đối với chuyện kết giao bạn bè, cậu cũng không có bất kỳ hy vọng xa vời nào, ở trong tay của ác ma, dù chỉ nhìn bất kì người đàn ông nào cũng không được, chớ nói chi là kết giao bạn bè, vậy nhất định sẽ bị phạt rất thảm! Anh ta hoàn toàn là một cái thùng giấm to!

Trong lòng Quý Phạm Tây yên lặng nói thầm: Độ Khánh Thù, quả nhiên tên cũng như người, là một cậu trai ngây thơ.

"Không biết Độ thiếu gia có nhớ chúng ta từng gặp qua một lần ở trong quán cà phê hay không?" Anh dịu dàng nâng khóe môi, không tự chủ bắt đầu làm quen.

"Quán cà phê?" Độ Khánh Thù kinh ngạc nhìn anh, chẳng lẽ đây là phương thức tiếp cận mới của đàn ông sao?

Mặc dù cậu chưa bao giờ cảm giác mình lớn lên xinh đẹp như tiên, nhưng người đàn ông đẹp trai trước mắt này lại nhiều lần bắt chuyện với mình, còn nói muốn kết giao bạn bè, không phủ nhận tên của anh ta cũng rất êm tai ..., nhưng --

Cậu không dám, cũng không có loại đó hy vọng xa vời.

Thân phận và địa vị của ác ma cậu từng tìm qua trên Weibo, làm cho cậu khiếp sợ hồi lâu, từ đó cho ra một cái kết luận: căn bản cũng không phải là người bình thường có thể rung chuyển được, dám đối chọi với anh ta xem chừng chỉ có một con đường chết.

Cho nên, cậy vẫn nên làm một người tự biết thân biết phận.

"Thật xin lỗi, hình như tôi không quen anh." Cậu xin lỗi trả lời.

"Mong Độ thiếu gia đừng hiểu lầm, tôi không phải muốn tìm cớ tiếp cận cậu. Ngày đó ở trong quán cà phê, cậu ngồi với ba người bạn, mà tôi ngồi với Thẩm Quân Nhã." Từ trong ánh mắt của cậu Quý Phạm Tây thấy được một tia lạnh nhạt và xa cách, vội vàng giải thích.

Thẩm Quân Nhã! Độ Khánh Thù bị cái tên này kích thích, giương mắt chăm chú nhìn anh, thì ra cậu cảm thấy anh quen mặt cũng không phải là ảo tưởng của mình, mà là sự thật!

Cậu nhớ ra rồi, ngày đó cậy và Lộc Hàm, Bạch Hiền còn có Nhiên Nhiên cùng nhau đi uống đá bào, vừa đúng nhìn thấy Thẩm Quân Nhã ngồi chung một chỗ với anh, ngay lúc đó mình vẫn còn rất tức giận muốn nói cho anh trai, sau khi bọn họ đi, mấy người
Lộc Hàm các cậu ấy còn thảo luận về anh ta. . . . . .

Trời ạ! Lại là anh ta! Mình thật sự gặp lại anh ta lần nữa, cái này nếu bị Lộc Hàm và Bạch Hiền biết, còn không biết sẽ YY ( tưởng tượng ) thế nào, ⊙﹏⊙

Thân phận bây giờ của anh chắc là bạn trai của Thẩm Quân Nhã nhỉ? Bằng không sao sẽ tới đây?

Quý Phạm Tây có chút kỳ quái nhìn gương mặt của cậu trai trước mắt đột nhiên ửng đỏ, hai má ửng hồng như quả đào mọng nước chọc người khác ngứa ngáy.

"À, là anh à! Vậy sao anh không đi với bạn gái của anh đến đây làm gì?"

Trên mặt Độ Khánh Thù đỏ ửng nhanh chóng biến mất, bây giờ cậu không thích Thẩm Quân Nhã chút nào, đương nhiên cũng không ưa thích gì bạn trai của cô ấy, vì vậy giọng nói cũng kém chút.

"Bạn gái của tôi? Độ thiếu gia nói Thẩm Quân Nhã sao? Tôi không có chút quan hệ nào với cô ấy, chỉ vì cha tôi và cha cô ấy là bạn bè, cho nên mới có chút qua lại." Quý Phạm Tây giải thích.

Quan hệ thay đổi thật là thanh! Thật không biết người đàn ông này nói thật hay là giả đây? Có điều cũng không có liên quan tới cậu, cậu cũng không muốn dính líu đến những người có quan hệ với Thẩm Quân Nhã, vốn không phải người cùng một thế giới, thì không nên có bất kỳ liên quan nào, hơn nữa cô ta đã từng ác độc hại Giai Ny như vậy, còn phụ một tấm chân tình của anh cậu. ╭(╯╰)╮

"Tôi đi đây, để lại chỗ này cho anh một mình yên tĩnh." Giọng nói của Độ Khánh Thù bình thản lành lạnh, bình thường như cậu, vẫn nên tự giác phân rõ giới hạn với những danh môn quý tộc này.

Cậu ngồi xổm người xuống chuẩn bị mang giày, hao hết sức lực mới mang xong, lúc đứng lên vừa đúng đụng đến chỗ trầy dưới chân, đau đến cậu cắn chặt môi dưới.

"Cậu không sao chứ?" Giọng nói dịu dàng trầm thấp ấm áp lướt qua lòng cậu, trong nháy mắt làm cho cậu có chút sợ sệt, ngay sau đó ép buộc mình bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu, chống lan can từ từ đứng lên.

"Không sao." Độ Khánh Thù nhàn nhạt trả lời.

Có vài người, nhất định chỉ có thể là người xa lạ, tựa như cậu và anh, đây là lần thứ hai gặp mặt, chắc cũng là một lần cuối cùng thôi.

Vậy mà, cậy đã đoán sai, càng không ngờ tới chính là: sau này cuộc sống của mình không có cách nào từ chối sự dính líu và ràng buộc với Quý Phạm Tây.

******

Phác Xán Liệt thật vất vả dụ dỗ người đẹp bên cạnh rời đi, lúc này mới đi về hướng phòng vệ sinh, ở cửa toilet nam đợi ước chừng khoảng mười phút vẫn không thấy bóng người, sau đó anh thật sự đợi không được nữa, liền không để ý tới có mất thể diện hay không, hô to ba tiếng về phía cửa: "Độ Khánh Thù thiếu gia, cậu chủ tìm cậu gấp."

Sau khi hô, không có ai trả lời, ngược lại gặp phải một ánh mắt khinh bỉ của người khác, 囧anh khổ mà không nói được, đúng là còn oan hơn Đậu Nga!

Xem ra Độ thiếu gia không có ở trong phòng vệ sinh rồi, nếu không cậu ấy không thể nào bình tĩnh không chịu ra như thế, nhất định là đã rời đi rồi.

Trời ơi! Rốt cuộc  cô đã chạy đi đâu? Thật là làm khổ anh!

Dọc theo hành lang một đường tìm kiếm, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của cậu, đột nhiên, dường như anh nghe thấy giọng nói của một nam một nữ từ trong khe cửa truyền tới.

"Thái độ của Độ thiếu gia đối với tôi thay đổi nhanh như vậy, là bởi vì Thẩm Quân Nhã sao?"

Giọng nói của một người đàn ông xa lạ.

"Quý tiên sinh nghĩ nhiều rồi, chúng ta cũng không quen thuộc lắm."

Hình như là giọng nói của Độ thiếu gia?

Sau đó liền nghe tiếng cửa mở ra, anh xoay người nhìn sang, một người con trai mặc đầm trắng đi ra, vẻn vẹn chỉ thấy một gò má, nhưng anh đã 100% kết luận đó chính là Độ Khánh Thù.

Ngay sau đó chính là một người đàn ông mặc tây trang màu trắng đi ra, oh my god! Đó không phải là thị trưởng mới Quý Phạm Tây sao? Sao anh ta lại quen biết với Độ thiếu gia ? Chẳng lẽ hai người này còn có JQ ( gian tình ) bí mật?

"Á. . . . . ." Độ Khánh Thù bởi vì đi quá nhanh, không cẩn thận trẹo chân, cơ thể nghiêng một cái ngã xuống, thật may là Quý Phạm Tây lanh tay lẹ mắt đỡ cậu, lúc này mới tránh khỏi cảnh té ngã trên đất.

"Cẩn thận." Trong giọng nói tràn đầy ân cần.

"Cám ơn." Giọng nói vẫn nhẹ như nước.

"Độ thiếu gia, rốt cuộc tôi cũng tìm được cậu." Đột nhiên giọng nói của Phác Xán Liệt vang lên từ phía sau.

Giọng nói này giống như một tia chớp đánh vào trong đầu Độ Khánh Thù, ***. Tên trai bao Phác Xán Liệt? Chẳng lẽ ác ma cũng ở đây sao? Xong đời! Lại bị hiểu lầm! Trong lòng cậu một mảnh bi thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top