Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 109: Thì ra Độ thiếu gia là người quen cũ của thị trưởng Quý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Độ Khánh Thù cực kì thê lương quay nhìn sang, cậu rất ngạc nhiên khi thấy một mình Phác Xán Liệt, tình cảnh này cậu thực sự không biết phải nói gì, giải thích chính là che giấu.

Mặc dù tình hình trước mắt rất dễ dàng khiến người ta hiểu nhầm, nhưng cậu thực sự không có làm bất cứ điều gì trái với lương tâm! Thật sự là có mồm mà không thể nói, để tránh thua thiệt dứt khoát cái gì cậu cũng không nói.

"Thì ra Độ thiếu gia là người quen cũ của thị trưởng Quý!" 

Giọng nói của Phác Xán Liệt mập mờ, hơn nữa đôi mắt thâm sâu đang vòng tới vòng lui ở trên mình hai người, tràn ngập hai chữ "Hứng thú".

"Cái gì? Anh nói anh ta là thị trưởng?"

Độ Khánh Thù sửng sốt nhìn về phía Quý Phạm Tây, anh ta thực sự là thị trưởng?

Phác Xán Liệt nhìn dáng vẻ vô cùng kinh ngạc của cậu, không tránh được có chút hoài nghi, lẽ nào anh đã đoán sai?

Vốn cho là bọn họ đã quen biết từ lâu, lợi dụng bữa tiệc để lén lút chạy đến chỗ ban công vắng vẻ này kín đáo gặp nhau, nhưng anh lại không nghĩ rằng Độ thiếu gia ngay cả chuyện anh ta là thị trưởng mới cũng không biết, có vẻ như điều này là ... kỳ lạ.

Suy nghĩ kỹ một chút, thật ra thì cũng có rất nhiều điểm đáng ngờ: Đầu tiên, Quý Phạm Tây là vừa từ thành phố K chuyển đến thành phố C, trước đây anh ta chưa từng tới nơi này, mà Độ Khánh Thù là lớn lên ở thành phố C, về cơ bản hai người này không có khả năng qua lại với nhau; tiếp theo, người quen biết Độ Khánh Thù không nhiều, chủ yếu Quý Phạm Tây không thuộc về vòng luẩn quẩn ấy (ở đây là Phác Xán Liệt nghĩ rằng Độ Khánh Thù không thể quen biết được người thuộc tầng lớp cũng như có vai vế giống Qúy Phạm Tây =..

Từ những phân tích kể trên cho thấy khả năng cả hai là người quen cũ tương đối nhỏ, ban nãy là mình nhất thời hồ đồ, anh đã không nghĩ tới vấn đề này.

Mặc dù Quý Phạm Tây không rõ ràng lắm tình hình hiện tại, nhưng anh nhìn ra được Độ Khánh Thù biết người đàn ông bỗng nhiên xuất hiện này, có vẻ như cậu có chút... Sợ hãi đối với người đàn ông này.

Đối với câu hỏi của cậu, anh chỉ có thể bình tĩnh mà chống đỡ, anh vốn chính là thị trưởng, cậu không có hỏi qua anh thì anh cũng không có chủ động nói đến, không phải là anh lừa dối cậu.

''Tôi cùng Độ thiếu gia hôm nay mới có may mắn quen biết, dĩ nhiên là không biết cặn kẽ như vậy."

Vẻ mặt anh thản nhiên nói, ở dưới tình huống mà quan hệ của hai người không rõ ràng thì anh vẫn nên giúp đỡ Độ Khánh Thù tương đối thỏa đáng.

Trời ạ! Anh ta thật sự là thị trưởng! Trong lòng Độ Khánh Thù vô cùng kinh ngạc, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Quý Phạm Tây không thể tin được, tuy nhiên cậy cũng rất biết ơn lời của anh đã giúp đỡ mình.

"Oh... Thì ra là mới vừa quen biết!"

Phác Xán Liệt châm biếm nhìn Quý Phạm Tây.

Độ Khánh Thù thật sự là không muốn tiếp tục nghe hai người này châm biếm nhau nữa, thời gian càng kéo dài thì khả năng ác ma tới đây lại càng lớn, vì thế cậu không để ý tới hai người nữa, cố sức chịu đựng đau đớn có ý định đi tới đại sảnh.

Tâm trạng cậu không tốt, hơn nữa máu dồn khiến bàn chân cậu đau nhức, vững bước trên đôi giày cao gót bảy inch giống như là con lật đật, lung la lung lay, chưa được hai bước chân lại bị đau lần nữa, thật là hết sức xui xẻo!

Phác Xán Liệt nhìn tình hình cậu có phần thích hợp, tư thế rời đi thật sự là làm cho người khác kinh sợ (kinh hãi, hoảng sợ), vội vàng xông lên đỡ lấy cậu.

"Không cần, tự tôi có thể đi."

Độ Khánh Thù không vui thoát khỏi anh ta.

"Độ thiếu gia ,cậu chính là đừng làm khó dễ tôi, để cậu chủ chờ sốt ruột cũng không hay."

Phác Xán Liệt nhỏ giọng nói một câu cuối cùng, chỉ có hai người có thể nghe được.

"Anh!"

Độ Khánh Thù căm hận trợn mắt nhìn anh ta, việc này***. Người đàn ông này thật là hết sức đáng ghét.

Quý Phạm Tây nhìn hai người phía trước càng chạy càng xa, trong lòng chẳng biết tại sao cực kỳ buồn bã, vẫn còn suy đoán thân phận người đàn ông kia và quan hệ của bọn họ.

*****

Vừa mới bước vào đại sảnh, Độ Khánh Thù liền không muốn đi vào trong nữa, cậu nghĩ tìm một xó xỉnh nào đó để ngồi xuống ghế sa lon và nghỉ ngơi một chút, mà còn để tránh bị Thẩm Quân Nhã nhìn thấy.

Nhưng ông trời không chiều lòng người, cậu không muốn đi khiêu khích người khác, nhưng người khác lại cứ thích đến trêu chọc cậu.

"Ôi! Vị thiếu gia này là ai vậy? Sao nhìn lạ mắt như vậy? Sinh ra dung mạo yếu đuối đáng thương, thật sự là khiến cho đàn ông thương xót! Chẳng trách anh Liệt vứt bỏ tôi để đi tìm cậu!"

Không biết từ đâu bỗng nhiên xuất hiện người con gái đẹp mặc váy dài màu đỏ thẫm, không có ý tốt nhìn Độ Khánh Thù. Liên lụy kim chủ Phác Xán Liệt này, cô ta thật vất vả quyến rũ, cô còn muốn xin anh ta làm ít chuyện vì mình đấy, sao có thể dễ dàng như thế liền chắp tay nhường cho người ta?

Phác Xán Liệt  rất vô tội, anh cũng thành miếng mồi ngon rồi! Vừa không bỏ được gái đẹp, đồng thời cũng không thể bỏ lại người con trai của cậu chủ, hơn nữa còn không thể ở trước mặt cậu chủ đem thân phận của Độ thiếu gia ra ánh sáng, anh bị kẹp ở giữa tình thế khó xử mà!

"Tối nay là lần đầu tiên Độ thiếu gia  tới đây, không quen với chỗ này, vừa rồi bị lạc đường mà thôi, chẳng lẽ Mỹ Mỹ cũng ghen?"

Phác Xán Liệt cười điều hoà bầu không khí, cánh tay rất tự nhiên ôm hông của cô ta, nhân tiện ở phía trên bấm một cái, đùa giỡn có phần rất thích thú.

Người phụ nữ được gọi là Mỹ Mỹ khiêu khích liếc mắt nhìn Độ Khánh Thù , cánh tay mềm mại quấn lên Phác Xán Liệt, đôi môi càng thêm sát vào thở ra bên tai anh ta, Cười quyến rũ quyến rũ anh ta, đêm nay bất luận kẻ nào cũng không thể trở thành vật cản trở cô ta, người con trai ở trước mắt này lại càng không được!

Ông trời! Không phải là muốn ở trước mặt cậu biểu diễn *xuân cung đồ chứ? Độ Khánh Thù có chút im lặng nhìn cơ thể hai người dính ở một chỗ,***. Ánh mắt của người đàn ông này thật đúng là tốt!

**xuân cung đồ : một loại tranh khiêu dâm hướng dẫn cách quan hệ tình dục.

"Các người đã liên tục tình ý như vậy, tôi sẽ không quấy rầy nữa, tiếp tục, xin mời tiếp tục.

"Cậu vừa cười vừa nói, xoay người đi về phía góc ghế sa lon, hiện tại cậu cần ngồi một lát,chân cậu đau chết đi được!

Hừ! Nhìn không ra vẫn còn cố gắng biết điều sao! Trong lòng Mỹ Mỹ hừ lạnh nói, cánh tay quấn lấy Phác Xán Liệt chặt hơn, đầu càng thêm mềm mại tựa vào trên vai anh ta, khóe miệng vẽ ra một nụ cười chiến thắng.

Cậu ta lại không biết rằng căn bản là người ta không có coi cậu ta là đối thủ, bởi vì khác biệt quá xa.

"Độ..."
Phác Xán Liệt nhìn thấy cậu khập khễnh thoát khỏi tầm mắt của mình, vội vàng kêu gọi, nhưng người phụ nữ nữ nhân bên cạnh cố tình che cái miệng của anh ta, yêu mị nhìn anh ta.

"Anh Liệt, chẳng lẽ anh không muốn...Yêu em sao!"

Âm thanh kia thật là quyến rũ nghe được xương cốt anh cũng mềm yếu rồi, nhưng anh lại tiếp tục lừa dối, chuyện cậu chủ giao phó vẫn phải xử lý, hơn nữa cũng quan trọng hơn bất cứ chuyện gì, cho dù là đạn đã lên nòng không bắn không được thì cũng phải chịu đựng.

"Anh muốn chứ, nhưng lúc này không được, anh có chút chuyện phải rời đi trước một lát, em đi qua bồi tiếp cậu ấy được không? Tâm sự hoặc là ăn chút trái cây bánh ngọt gì đó giết thời gian."

Phác Xán Liệt tự nhận là*** lão luyện, chưa bao giờ bỏ lỡ những phụ nữ trước đó, nhưng anh lại tự mình tính sai lòng dạ của phụ nữ --- như kim dưới đáy biển, thật khó để suy đoán. 

Mỹ Mỹ mất hứng, nhưng trên mặt cô ta vẫn có thể mỉm cười, trong lòng lại oán hận Độ Khánh Thù , nên biết có đôi khi lòng ghen tỵ của phụ nữ là không có lý do cũng không thể giải thích được.

Không sai, một khi tập trung ở một chỗ, sẽ bộc phát rất kinh khủng.

"Được, vậy anh phải đi nhanh về nhanh, người ta không bỏ được anh chứ sao."

Âm thanh yếu đuối vô lực, câu hồn phách người khác.

Phác Xán Liệt cười nhẹ vỗ lên gò má của cô ta liền đi tìm cậu chủ nhà mình, đêm nay người mỹ nữ này thật đúng là có nhiệt tình khiến anh khó có thể mà ăn sạch cô ta, vẫn là mau chóng đem nai con nguyên vẹn trả lại cho cậu chủ, như thế anh cũng liền được tự do.

Nhìn bóng lưng anh ta dần dần đi xa, khóe miệng Mỹ Mỹ vẽ lên một nụ cười độc ác, lắc mông đi tới chỗ Độ Khánh Thù .

" Thế nào? Còn không phải là đến câu kim chủ ư! Muốn ngồi ở chỗ này mà câu cá chính là bất thành, nếu không thì để chị đây dạy ngươi hai chiêu?"

Độ Khánh Thù cảm thấy người phụ nữ này làm sao đáng ghét như vậy! Đúng là âm hồn bất tán quấn lấy mình làm gì? Đều là tại tên đáng chết Phác Xán Liệt***. Làm hại cậu!

"Tôi chỉ muốn một mình yên tĩnh!"

Cậu lạnh lùng nhìn cô ta, ý tứ rất rõ ràng mời cô ta rời đi.

" Rõ ràng chính là được đàn ông bao, còn giả bộ thánh thiện cái gì!"

Mỹ Mỹ bĩu môi khinh miệt, ý tứ rất là coi thường cậu.

"Đừng đem chính cậu tới phô trương với người bên cạnh! Cũng đừng nói với người khác! Để tránh làm bẩn lỗ tai người khác!"

Độ Khánh Thù thật muốn đánh cho cô ta một bạt tai, nhưng lại không muốn làm chuyện này ầm ĩ, ngộ nhỡ người phụ nữ này làm càn huyên náo khiến cho mọi người đều biết thì không được tốt lắm.

"Thật là một nha đầu thối miệng mồm lanh lợi! Giống như ngươi ra ngoài bán lại muốn giả bộ thanh cao chị đây thấy nhiều rồi, nói đi nói lại còn không phải là chuyện như vậy! Ngay cả khi không tình nguyện, nằm ở nằm ở phía dưới người đàn ông cũng gào lên giống như là gái điếm!"

Lời nói Mỹ Mỹ khắc nghiệt châm biếm cậu.

Lời của cô ta giống như một cái xương cá đâm vào trong thịt Độ Khánh Thù, mặc dù tình huống của mình với cô ta không hề giống nhau, nhưng đúng là vẫn còn có chút tương tự, không chịu nổi nhớ lại những kỷ niệm kia trong nháy mắt giống như thủy triều khó chịu dâng lên, khiến cô nghẹt thở.

"Cô đã không đi,vậy thì tôi đi."

Thật sự là một khắc cậu cũng nghe không nổi nữa, không chọc nổi cậu tránh còn không được sao?

Mỹ Mỹ nhìn cậu tinh thần hoảng hốt, thì biết rõ tâm tư cậu đã bị cô ta đâm trúng, càng thêm khinh thường cậu, trong lòng từ từ sinh ra chút ác ý, cố tình đưa chân ra để cậu bị vấp, làm cho cậu xấu mặt trước mọi người.

Tất nhiên Độ Khánh Thù không ngờ tới cô ta sẽ đối với mình như thế, nói lời ác độc không nói còn đưa chân ngăn trở mình, động tác bất lực cậu ngã về phía trước tư thế khiến cho cậu tâm tư giống như tro tàn.

"Bùm” Một tiếng vang thật lớn, đầu gối và khuỷu tay của cậu đập thật mạnh ở trên sàn nhà, cảm giác đau đớn khoan tim lập tức truyền đến vỏ đại não, giống như là rất nhiều cây kim nhỏ châm ở trên người cậu, đau đến mức nước mắt cậu tuôn trào.

Vậy mà, cho dù cơ thể đau đớn cũng không bằng nỗi đau trong tim cậu.

Bữa tiệc đêm nay,đã định trước là số kiếp của cậu sao?

"Chao ôi! Cậu đi đường sao không cẩn thận như vậy! Mới vừa rồi nghe những âm thanh kia màng nhĩ của tôi cũng chấn động, không có sao chỗ nào chứ? Nếu không thì tôi đỡ cậu một phen.

Mỹ Mỹ đứng lại trả vờ hỏi, ly rượu đỏ trong tay càng thêm vô tình hay cố ý nghiêng về phía cậu, khi cô ta khom lưng liền hoàn toàn đổ ra ngoài, toàn bộ đổ trên lưng của Độ Khánh Thù.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top