Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 111: Qua đây!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khoảng thời gian ngắn, trong đại sảnh yên lặng như tờ, tất cả mọi người đều bị khí thế cường đại của Kim Chung Nhân làm cho khiếp sợ, âm thanh lạnh thấu xương tựa như một tia chớp cường thế đánh vào trong lòng mọi người, làm dậy lên một trận sóng lớn.

Cơ hồ trong lòng mọi người đều tồn tại nhiều vấn đề: Cậu trai chật vật đó là ai? Sao cậu ấy lại to gan dám nhào vào trong ngực Kim thiếu như vậy?

Quan trọng nhất là, chẳng những Kim thiếu không đẩy cậu ấy ra, ngược lại còn ôm cậu thật chặt, mang theo dáng vẻ bảo vệ cậu, trong mắt anh lạnh lẽo đến khiến trong lòng mỗi người đều rùng mình một cái.

Chẳng lẽ cậu trai này chính là người được Kim thiếu cưng chiều trong truyền thuyết? Giành hết 3000 sủng ái ở trên người? Cho nên mới ỷ sủng mà kiêu như vậy?

Thẩm Quân Nhã nghe được động tĩnh trong đại sảnh, trên mặt viết đầy mê mang và không hiểu, sao cô vừa rời đi một lát, liền xảy ra chuyện lớn như thế?

Cô theo lời của cha đi tìm vài người bạn nói chuyện phiếm, một đám phụ nữ đứng chung khó tránh khỏi sẽ tám nhảm về chuyện đàn ông, cô liền giả vờ nói ra bạn trai mình là Quý Phạm Tây, cô nói muốn mau sớm gạo nấu thành cơm với anh, nhưng lại không thể quá mức chủ động.

Một người trong đó đề nghị: "Không bằng cậu đi thay một bộ đầm viền tơ màu đen, bảo đảm sẽ khiến cho anh ta trợn mắt lên mà nhìn, phải biết, càng là cái dạng như ẩn như hiện hấp dẫn mới có thể chân chính kích thích dục vọng của đàn ông, để cho anh ta quỳ dưới váy của cậu."

Mấy người khác che miệng cười đến mập mờ, "Mình thấy đề nghị này rất được, mặc dù chiếc đầm đỏ chót trên người cậu cũng rất quyến rũ, nhưng thiếu một chút sự bí ẩn."

Thẩm Quân Nhã cảm thấy mấy người các cô nói rất có lý, liền lên lầu chuẩn bị thay quần áo, trong lòng suy nghĩ tối nay phải làm sao để giữ Quý Phạm Tây lại, chỉ có như vậy, cô mới có thể tiến hành mục tiêu kế tiếp của mình.

Chính vào lúc cô lên lầu thay đầm, vừa lúc bỏ lỡ cảnh Mỹ Mỹ ức hiếp Độ Khánh Thù, đợi sau khi cô thay xong ra ngoài, chỉ có thấy được một bóng lưng giống như đã từng quen biết.

Làm thế nào cô cũng không nhớ nổi là ai? Nâng váy từng bước từng bước đi xuống cầu thang, trong lòng cũng hơi nghi ngờ: Tại sao Kim thiếu nổi giận tới như vậy?

Đứng ở trong đám người, căn bản Mỹ Mỹ không ngờ tới chuyện sẽ chuyển biến thành ra như vậy, cơ thể cô run rẩy, chân cũng bắt đầu như nhũn ra, sao cậu ta lại là người con trai của Kim thiếu? Tại sao mình xui xẻo như vậy!

"Rốt cuộc là ai? Đừng tưởng rằng núp ở trong đám người thì có thể trốn được, nếu không giải quyết xong chuyện hôm nay, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện rời đi!" Ánh mắt lạnh thấu xương của Kim Chung Nhân quét một vòng nhìn tất cả mọi người trong đại sảnh, âm thanh lạnh như băng, hết sức khí phách, hoàn toàn không có một chút nào giống như đùa giỡn.

Trong sảnh trong lòng mọi người đều thổn thức: Dáng vẻ nổi giận của Kim thiếu thật là khủng bố! Giống như muốn lột da nuốt sống người đã ức hiếp người cậu trai của anh, càng thêm tự trách mình ngu ngốc, sao lúc đầu lại không nhìn rõ cậu trai kia trông như thế nào, ngày sau gặp cũng có thể làm quen!

Mỹ Mỹ đã sợ đến chân cũng bắt đầu run run, đã sớm nghe nói qua uy danh của Kim thiếu, chuyện này quả thực như sấm bên tai, cơ thể cô mềm nhũn, tê liệt ngã xuống trên mặt đất, có một số người chính mắt thấy cô ức hiếp Độ Khánh Thù lập tức quay đầu nhìn về phía cô.

"Là cô, chính là cô! Chúng tôi đã tận mắt nhìn thấy cô ấy đẩy vị thiếu gia kia ngã xuống đất, còn cố ý đổ rượu đỏ lên trên người thiếu gia , còn chửi rủa ác độc, một chút tư cách cũng không có!"

Nghe nói như thế, cơ thể vốn đã bình tĩnh lại của Độ Khánh Thù lại bắt đầu cứng ngắc, chuyện mới vừa rồi xảy ra tất cả vẫn rõ mồn một trước mắt như cũ, đối với cậu mà nói đó chính là cơn ác mộng, trừ người phụ nữ tên Mỹ Mỹ, những người khác đều cười nhạo và châm chọc cũng như những cây dao vô hình, chằng chịt đâm vào trên người cậu.

Mà bây giờ, họ cư nhiên liên kết cắn ngược lại Mỹ Mỹ một hớp, điển hình cho gió chiều nào theo chiều nấy, thật là đáng buồn!

Cánh tay của Kim Chung Nhân từ từ buộc chặt, như muốn khảm cậu trai trong ngực vào trong tim, nai con lại bị một người không liên quan ức hiếp vũ nhục như thế, sự trìu mến thương yêu của anh nhanh chóng bành trướng lên.

Ánh mắt anh nhìn về phía người phụ nữ tê liệt ngã trên mặt đất cũng bắt đầu lạnh thấu xương, chỉ hận không thể xé ả ta ra thành từng mảnh nhỏ, vẫn chưa đủ làm tan cơn tức giận trong lòng anh.

"Qua đây!"

Phác Xán Liệt thấy cảnh tượng này, liền biết trong lòng mình suy đoán hoàn toàn đúng rồi, trong nháy mắt, tâm như tro tàn, yên lặng.

"Tôi không phải cố ý, thật không phải cố ý, là cậu ấy tự mình không cẩn thận trật chân té." Mỹ Mỹ vội vàng khoát tay giải thích, ngày thường cô cũng chỉ có chút ỷ thế hiếp người thôi, lúc này mới thật sự nếm đến hậu quả xấu, cái loại sợ hãi và khiếp đảm bao phủ lấy cô.

"Muốn tôi phải nói lại lần thứ hai sao? !" Giọng nói của Kim Chung Nhân giống như ma quỷ tới từ địa ngục, có hiệu ứng chấn động lòng người.

Mỹ Mỹ dứt khoát ngồi ở dưới đất lớn tiếng khóc, cô vẫn cho là như vậy thì mình có thể tránh được một kiếp, dù sao rất nhiều người đàn ông thấy phụ nữ khóc sẽ mềm lòng. Nhưng cô đoán sai về Kim Chung Nhân, trời sinh anh phiền nhất chính là những người phụ nữ như cô, vừa nhìn đã khiến anh chán ghét, chỉ hận không thể vứt cô ra ngoài!

Làm chủ nhân của bữa tiệc, Thẩm Bác Sinh có chút khổ sở, căn cứ suy tính cho đại cục, ông nên khuyên Kim Chung Nhân chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, nhưng tình thế trước mắt căn bản ông không thể chen vào nói, không thể nghi ngờ là tự tìm mất mặt.

Quan trọng nhất là, chuyện này xảy ra ở trên địa bàn của ông, người con trai của Kim thiếu bị người khác ức hiếp trên bữa tiệc của ông, chuyện này nếu truyền ra ngoài không biết sẽ như thế nào! Ông không gánh nổi tội danh này, càng không muốn bởi vì một người râu ria làm uổng phí hết công sức của mình.

Liếc mắt ra hiệu với cô con gái, ý bảo cô giả vờ mặt đen, thay Đằng thiếu giáo huấn cái cô Mỹ Mỹ không biết điều đó!

Thẩm Quân Nhã hiểu rõ ý tứ của cha, thế lực của Kim Chung Nhân quá mức khổng lồ, căn bản không phải Thẩm gia có thể chọc nổi, mà nếu chuyện đàn ông đánh phụ nữ truyền đi sẽ khó tránh khỏi có chút không được tốt, mà cô ra mặt không thể nghi ngờ là chuyện không thể thích hợp hơn .

Mấy bước đi về phía Mỹ Mỹ đang khóc bù lu bù loa, cô dùng lời nói ác độc nói: "Tiện nhân! Muốn ỷ thế cũng không biết xem lại đây là chỗ nào, đúng là làm chuyện cười cho người khác! Mắt chó không biết đây là đâu! Một chút cũng không có mắt nhìn, cậu trai của Kim thiếu là người cô có thể ức hiếp sao? Cũng không nhìn lại mình có bao nhiêu phân lượng! Còn không mau nói xin lỗi!"

Độ Khánh Thù vừa nghe giọng nói này thì biết rõ là Thẩm Quân Nhã, ngón tay không tự chủ níu chặt lấy áo của Kim Chung Nhân , đầu chôn ở trong ngực của anh nói: "Tôi muốn đi, dẫn tôi đi."

"Cái gì?" Kim Chung Nhân không nghe rõ người trong ngực đang nói gì, cúi đầu hỏi, muốn kéo đầu của cậu từ trong lồng ngực mình ra ngoài, nếu cứ như vậy sẽ buồn bực chết mất.

Nhưng Độ Khánh Thù chính là không chịu ra, ngón tay càng tăng thêm sức lực nhéo một cái ở bên hông của anh, Thẩm Quân Nhã gần trong gang tấc, cậu không thể bị cô ta nhìn thấy, cậu muốn mau rời khỏi đây!

Kim Chung Nhân cảm nhận được bên hông truyền tới đau đớn, khẽ cau mày, nghi ngờ nhìn về phía nai con trong ngực, mới vừa rồi cậu còn rất tốt, sao chưa gì liền kích động như thế rồi.

"Tôi muốn về nhà." Giọng nói của Độ Khánh Thù mang theo tiếng khóc nức nở từ trong ngực anh truyền đến, hơn nữa tay cậu vẫn không ngừng nghỉ nhéo ở bên hông anh như cũ, giống như không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua.

"Phác Xán, chuyện này giao cho cậu xử lý. Còn nữa, chuyện tối nay không cho phép đăng báo! Cậu trai của Kim Chung Nhân tôi ai cũng không được phép bàn luận, nếu bị tôi gặp lại một chuyện tương tự, các vị cũng suy nghĩ tới hậu quả!"

Nói xong, ôm Độ Khánh Thù lên, cũng không quay đầu lại rời khỏi đại sảnh.

Thẩm Quân Nhã rất muốn nhìn rõ ràng cậu trai kia trông như thế nào, nhưng khổ nổi cậu ấy thủy chung vùi mặt ở trong ngực Kim Chung Nhân, dù chăm chú nhìn ra sao cũng chỉ nhìn thấy một bên má không rõ ràng lắm, cảm giác giống như đã từng quen biết, nhưng cô vẫn không nhớ nổi đã gặp qua ở đâu.

Với suy nghĩ của cô, đánh chết cũng không nghĩ đến Độ Khánh Thù, chênh lệch quá lớn.

Mặc dù Quý Phạm Tây không tận mắt nhìn cả quá trình, thế nhưng anh lại thấy được cảnh tượng Độ Khánh Thù nhào về phía trong ngực Kim Chung Nhân, cũng nhìn thấy hình ảnh Kim Chung Nhân bảo vệ cưng chiều ra mặt vì cậu, trong lòng có một loại cảm giác chua xót lạ thường.

Không trách được người ta lại lạnh nhạt với mình như vậy, thì ra là hoa đã có chủ rồi, nhưng tại sao cậu ấy lại cố tình là người của Kim Chung Nhân ?

Có điều, hai người bọn họ là thật lòng yêu nhau sao?

Trong lòng Phác Xán Liệt cực kỳ phiền não, nếu thật sự truy cứu tới chuyện này, anh cũng khó trốn khỏi liên quan, tim cậu chủ đã đặt hết trên người Độ Khánh Thù, cho nên mới không quan tâm thứ gì, chỉ khi nào cậu ấy tỉnh táo lại, nhất định sẽ hỏi mình đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.

Xem ra sau khi xử lý xong chuyện này, anh có thể dọn dẹp hành lý lăn đến đóng đô ở Châu Phi được rồi.

"Phác Xán tiên sinh, anh xem chuyện này phải xử lý như thế nào đây?" Thẩm Quân Nhã cười ha hả hỏi.

"Từ giờ trở đi, rời khỏi thành phố C, đến một thành phố nhỏ khác, vĩnh viễn không được xuất hiện trước mặt cậu chủ và Độ thiếu gia." Phác Xán Liệt thản nhiên nói, trong giọng nói không chứa một tia tình cảm.

Trên đời người họ Độ rất nhiều, đương nhiên Thẩm Quân Nhã không có chú ý đến việc này, cho tới ngày sau biết "Độ thiếu gia" trong miệng Phác Xán Liệt chính là Độ Khánh thù thì trong lòng có một loại hận không nói được.

"Anh Liệt, về sau em cũng không dám nữa, cầu xin anh đừng đuổi em đi, nơi này là nhà em mà!" Mỹ Mỹ khóc lóc cầu xin nói.

"Đây là do cô tự làm tự chịu, tôi không thể giúp được." Trong lòng Phác Xán Liệt thở dài một cái, bây giờ anh cũng không khác gì -- tự thân khó bảo toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top