Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 112 : Gạt Người! Cởi Ra Không Có Quần Áo Thay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đường bị ôm đi ra đại sảnh, tay nhỏ bé Độ Khánh Thù nắm thật chặt áo sơ mi trước ngực anh, trong lòng đủ loại cảm xúc, nói không rõ ràng là cảm giác gì, từ vừa mới bắt đầu bị nhục nhã, khó chịu, uất ức, bi thương cho tới sau khi ác ma xuất hiện đối với mình bảo vệ và nâng niu, làm cho trong lòng cậu nổi lên một cảm giác ấm áp đã lâu không có.

Ít nhất, anh không có giống như những người này châm chọc mình, mà che chở cậu, không để cho cậu bị ức hiếp nữa, thậm chí giúp cậu hả giận, cái loại khí chất vương giả làm cho lòng cậu rung động không dứt.

Đây là lần đầu tiên, cậy cảm thấy có ác ma ở bên cạnh cũng rất tốt. Anh giống như là một cái cây lớn, có thể để cho mình dựa vào, cánh chim rộng lớn của anh có thể che chở mình không bị người khác ức hiếp.

Mắt thấy đã rời khỏi đại sảnh, lúc này Độ Khánh Thù mới ngẩng đầu lên, hít thở không khí tươi mát, mở mắt liền đối diện với một đôi mắt đen ẩn tình, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi ửng hồng, mắc cỡ vội vàng cúi đầu không dám nhìn nữa.

Thiệt là, làm gì mà vẫn nhìn người ta, còn dùng cái loại ánh mắt thâm tình khẩn thiết đó nữa, mặc dù vừa rồi anh ra mặt giúp mình làm cho người ta rất cảm động, trong lòng ấm áp, nhưng tất cả những thứ này còn không phải đều do anh làm hại hay sao. ╭(╯╰)╮

"Ngẩng đầu lên, coi chừng ngợp." Kim Chung Nhân bất mãn kéo cái đầu nhỏ trong ngực mình ra ngoài, chẳng lẽ cậu trai này muốn học lặn xuống nước hay sao? Công phu nín thở lợi hại như vậy? Xem ra cũng có rất nhiều chỗ tốt trong việc hôn môi?
Trong đầu một người đàn ông vẫn mơ mộng đợi sau khi về nhà sẽ thể nghiệm một phen.

"Nào có, người ta đã thở rồi." Độ Khánh Thù bất mãn bĩu môi, hiện tại cả người cậu không thoải mái, chỉ hy vọng nhanh được về tắm.

"Chà chà! Thì ra là ở đây tâm tình với cậu dâu nhỏ." Đột nhiên, từ phía sau truyền đến giọng nói chế nhạo quen thuộc.

Kim Chung Nhân không thể tin quay đầu lại, khi thấy người đến là
ai thì giữa hai lông mày hiện lên sự vui sướng khó thấy được, "Thiên Thừa, sao cậu ở đây?"

"Vừa lúc tới bên này xử lý một chút công chuyện, trong lúc vô tình gặp được Thẩm tiên sinh ông ta mời tôi tới , không nghĩ tới anh cũng ở đây, rất lâu rồi hai ta không có so kiếm thuật rồi." Trong giọng nói trong trẻo lạnh lùng của người đàn ông mang theo ý cười, đó là loại vui sướng khi gặp được bạn bè.

Người này chính là Cố Thiên Thừa, sau khi anh giúp Độ Khánh Thù liền vòng quanh đại sảnh một vòng tìm Kim Chung Nhân, nhưng ngay cả nửa bong người cũng không nhìn thấy, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy không có gì thu vị, đa số các danh lưu nhà quyền quý ở thành phố C anh đều không quen biết, nói chuyện với những người đó không có gì tốt, còn không bằng nấu cháo điện thoại với người phụ nữ mình yêu.

Vì vậy, anh liền bỏ lỡ cảnh Kim Chung Nhân bảo vệ Độ Khánh Thù , nói chuyện điện thoại xong vốn muốn đi vào chào hỏi Thẩm Bác Sinh rồi rời đi, lại không ngờ ở trước cửa ra vào gặp phải người bạn tìm kiếm nãy giờ không thấy.

Còn không cẩn thận nghe được lời tâm tình vừa rồi của cậu dâu nhỏ, đúng là có duyên.

Vậy mà, khi anh thấy rõ cậu trai vùi trong ngực bạn thân thì cực kỳ kinh ngạc, "Cậu ấy chính là nai con của anh?"

Độ Khánh Thù chỉ cảm thấy cái giọng trong trẻo lạnh lùng này hơi quen tai, không khỏi ngẩng đầu lên liếc qua, kinh ngạc há to mồm: "A! Là anh?"

Lần này đến phiên Kim Chung Nhân kinh ngạc rồi, anh khẽ nhíu mày, hình như rất khó hiểu không biết lúc nào thì nai con biết Cố Thiên Thừa?Cố Thiên Thừa liền đem chuyện nói đơn giản lần nữa, xong việc, cười thở dài nói: "Xem ra, quả nhiên tất cả đều là ý trời, lần trước anh ở Mĩ giúp Tâm Ngữ giải vây, lần này tôi cũng trong lúc vô tình giúp nai con của anh."

"Đúng vậy! Hai ta rõ ràng, ngày khác sẽ đánh kiếm phân cao thấp." Khóe môi Kim Chung Nhân cong lên thành một nụ cười.

"Được, bất cứ lúc nào cũng được." Cố Thiên Thừa cười đến vui sướng.

Trong lòng Độ Khánh Thù âm thầm nói: Cái gì vậy! Sao tất cả mọi người đều gọi mình là nai con, rõ ràng người ta có tên, đều là tại ác ma làm hại, không chỉ lấy tên động vật gọi cậu, còn đi tuyên truyền khắp nơi, đáng ghét chết đi!

Ngay sau đó cậu không vui vặn vẹo uốn éo, trên người thật khó chịu, muốn tắm tắm!

Kim Chung Nhân cảm nhận được người trong ngực lo lắng, nói: "Tối nay nai con bị uất ức, trong lòng khó chịu, tôi mang cậu ấy về trước, hẹn ngày khác gặp lại."

"Ừ, vào lúc này, nên dịu dàng một chút...." Cố Thiên Thừa che miệng

"Khụ" hai tiếng, ý vị sâu xa.

Ngón tay Độ Khánh Thù túm lấy áo người nào đó chặt hơn, tựa hồ đang thúc giục Kim Chung Nhân rời đi, không biết người đàn ông kia đang ở đây nói lung tung cái gì.........

"Khụ....Đi nha." Kim Chung Nhân không nói thêm nữa, ôm nai con đi tới chiếc Cayenne màu đen, chui vào chỗ ngồi phía sau, dặn dò tài xế trở về biệt thự Lan Đình uyển bằng tốc độ nhanh nhất, cũng kéo tấm màng ngăn cách lên.

"Đừng mà, tôi.....Hiện tại không thoải mái." Độ Khánh Thù cho là hiện tại anh sẽ làm chuyện đó với mình, trong lòng không khỏi có chút ghét, mặc dù mới vừa rồi cậu rất cảm động, cũng không đại biểu lập tức phải hiến thân a!

Kim Chung Nhân biết cậu hiểu lầm, đôi môi dính vào bên tai cậu cố ý đùa cậu, "Ngoan, váy trên người ướt hết rồi, cởi ra sẽ thoải mái hơn."

Vừa nói vừa mò tới khóa kéo, Độ Khánh Thù sợ đến vội vàng đưa tay đè lại, "Không....Tôi có thể chịu được."

"Như vậy rất dễ bị cảm, cởi ra, anh sẽ không làm cái gì." Anh khó được dịu dàng nói.

"Gạt người! Cởi ra không có quần áo thay." Độ Khánh Thù quệt mồm không thuận theo, cậu mới không tin tưởng anh nói chuyện hoang đường, nếu như cởi ra thì chẳng khác gì khỏa thân, đâu còn có cảm giác an toàn? Đến lúc đó mình càng không có bất kỳ đường sống phản kháng nào rồi, chỉ có thể măc cho người ta làm thịt.

"Không cho kháng nghị!" Kim Chung Nhân bị cậu huyên náo có chút không biết làm sao, anh không có kinh nghiệm dụ dỗ mĩ thụ qua, cũng không biết lúc con trai nũng nịu phải xử lí thế nào, anh cảm giác mình đã đủ dịu dàng, từ nhỏ đến lớn anh còn chưa bao giờ ăn nói khép nép như vậy với ai bao giờ, nai con không những không cảm kích, còn nói anh gạt người!

Anh không khỏi tức giận lên giọng, Độ Khánh Thù hoảng sợ trợn tròn cặp mắt, trong tròng mắt đen long lanh dâng lên một vành mắt nước mắt trong suốt, đôi môi đỏ mọng ướt át run run rẩy rẩy hơi chu ra, làn da trắng nõn chọc người ta thèm thuồng.

Ác ma lại khôi phục diện mạo nguyên thủy của anh ta rồi, mới vừa rồi dịu dàng đều là cảnh tượng huyền ảo, chỉ cần mình không nghe theo lời anh ta, sẽ bị rống, hung bạo, đáng ghét chết đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top