Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 131 : Ác Ma Đi Đâu Đây?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì uống thuốc cảm, Độ Khánh Thù  cho tới trưa vẫn cảm thấy buồn ngủ, sau khi ta học liền trở về túc xá ngủ, ưmh. . . . . . Đều do ác ma, làm hại cậu vừa cảm lại không được ngủ ngon, đáng ghét chết đi!

"Hắt xì. . . . . ." Cậu đã đếm không biết rốt cuộc mình đã ngáp bao nhiêu cái rồi, ăn no ngủ đủ vẫn còn chưa khỏe hẳn, xem ra quả thật tối nay mình phải trở về tiêm thuốc.

Trước giờ học mười phút, Lộc Hàm cầm bút chọt chọt cậu, "Sao gần đây cơ thể cậu yếu vậy ? Hay bệnh, lại không có tinh thần, có điều. . . . . ."

Độ Khánh Thù bị cậu nhìn chăm chú có chút không được tự nhiên, cậu sờ sờ mặt, "Hay bệnh hồi nào. . . . . ." ( trên thực tế chỉ có lần này, những lần trước đều là do vạn bất đắc dĩ lừa gạt Lộc Hàm , o(╯□╰)o)

"Có điều sắc mặt cậu ngược lại hồng hào hơn, có một loại sức quyến rũ của mĩ thụ, thành thực khai báo đi, có phải lén lút gặp đàn ông sau lưng mình hay không." Lộc Hàm híp mắt nhìn cậu, rất muốn từ trên mặt cậu nhìn ra gì đó.

"Không có. . . . . . Làm sao có thể. . . . . ." Độ Khánh Thù ngượng ngùng nói, bởi vì ở trong lòng có"Quỷ", hơn nữa cậu vốn cũng không biết nói láo, rất dễ dàng liền bộc lộ cảm xúc ở trên mặt mình.

"Có thật không?" Lộc Hàm cố ý kéo dài giọng, không buông tha bất kỳ một cái vẻ mặt nào trên mặt cậu, rõ ràng chỉ có chút hoài nghi, trong khoảng thời gian trước tới nay, Khánh Thù vẫn luôn có cái gì không đúng, chuyện gì cũng buồn bực ở trong lòng, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra có chuyện không ổn.

Trong lòng Độ Khánh Thù thoáng qua một suy nghĩ, hay là nói cho Lộc Hàm biết, cậu ấy là người bạn tốt nhất của mình, cậu ấy sẽ thông cảm với nỗi khổ tâm của bản thân, sẽ không cười nhạo mình. Lời vừa đến cổ họng thì sự tự ti dưới đáy lòng trào lên khiến cậu nghẹn họng lại, rõ ràng rất muốn bày tỏ, rất muốn có người cùng chia sẻ với cậu, cho cậu ý kiến, giúp cậu quyết định. . . . . .

Chậm rãi cúi đầu, nhẹ khép mí mắt, lông mi cong lên như cánh bướm có chút rung rung, đôi môi mấp máy, "Lộc Hàm, nếu như mà mình lừa cậu...cậu có thể tha thứ mình không? Có thể làm bạn với mình nữa không?"
Lúc nói câu nói này, trong lòng cậu run rẩy, ngón tay nắm chặt quần áo, căn bản không dám giương mắt nhìn nét mặt của Lộc Hàm.

"Vậy phải xem chuyện gì đã, nếu như cậu dám ở sau lưng mình len lén rời đi hoặc là làm chuyện hại mình, chắc chắn mình sẽ không tha thứ cho cậu, nói mau, hiện tại nói cho mình biết còn chưa muộn!" Lộc Hàm thở phì phò liếc cậu  một cái, cậu trai ngốc, cũng biết cậu có chuyện gạt tôi.

"Mình. . . . . . Mình biết một người đàn ông. . . . . ." Giọng nói nhỏ như ruồi muỗi của Độ Khánh Thù vang lên, cậu đang suy nghĩ nên nói như thế nào, vừa vặn lúc này Bạch Hiền từ toilet trở lại, giơ tờ báo trong tay lên hô: "Mau tới đây xem, Đại Tân Văn, bảo đảm sẽ làm cho các cậu bất ngờ!"
Lộc Hàm vui mừng nghĩ Khánh Thù  rốt cuộc cũng chịu mở rộng của lòng rồi, lúc nghe cậu nói biết một người đàn ông thì rõ ràng rất hưng phấn, nhưng cậu ấy còn chưa bắt đầu nói ra liền bị Bạch Hiền cắt đứt, thật là bực mình mà!

Cậu không vui trợn mắt nhìn người nào đó một cái, "Cậu có thể khiêm tốn một chút giùm mình hay không, mỗi lần ra sân đều làm rầm vang như vậy."

"Mình thích, mình vui vẻ, liên quan gì tới cậu? Hừ!" Ngược lại tâm trạng của Bạch Hiền rất là vui, vui vẻ cười nói, sau đó tùy tiện ngồi xuống bên cạnh ở hai cậu, đưa tờ báo trong tay bày ra trước mặt hai cậu, nhất thời phá hư không khí vừa rồi.

Độ Khánh Thù cũng không biết là nên cảm thấy may mắn hay là bi thương, mỗi lần chuẩn bị nói ra bí mật trong lòng thì đều bị cắt đứt, tìm được cơ hội thích hợp nói ra thật rất khó.

Trong lòng Lộc Hàm rất đúng mực, cậu hiểu Khánh Thù  không muốn cho những người khác biết, cho nên chuyện này trước hết cậu để ở trong lòng, đợi lần sau tìm cơ hội tâm sự với cậu ấy, mới nghe mở đầu sao đủ? Cậu còn muốn nghe chuyện ở phía sau đấy.

"Nhìn cái gì? Loại báo này ngày nào cũng là tin tức giải trí lá cải, không có ý nghĩa." Cậu nhàn nhạt liếc mắt nhìn gương mặt hào hứng của Bạch Hiền.

Bạch Hiền lườm cậu một cái, ngón tay linh động lật tới trang đầu, chỉ tay vào một tấm hình với tiêu đề: Thị trưởng mới nhậm chức của thành phố C Quý Phạm Tây, tuổi trẻ tài cao, quan mới nhậm chức. . . . . .

"Mở to mắt nhìn đi! Còn nhớ rõ thị trưởng đẹp trai này không? Chính là lần chúng ta gặp được ở quán cà phê, ngồi chung cùng con tiện nhân Thẩm Quân Nhã kia." Bạch Hiền hả hê nói.

"Dĩ nhiên nhớ, chúng ta còn nói phải giúp Khánh Thù đuổi theo anh ta, anh ta vậy mà là thị trưởng mới nhậm chức? Thật là kì lạ!" Lộc Hàm khiếp sợ, lúc mới gặp gỡ đã cảm thấy anh ta rất ưu tú, chỉ tiếc lại đi chung với Thẩm Quân Nhã, làm giảm một nửa hứng thú của cô, sau đó mấy người các cô cũng chỉ tùy tiện nói giỡn một chút, người xa lạ mà thôi, họ tên gì cũng không biết, đi đâu mà theo đuổi?
Lại không ngờ tới chưa bao lâu liền nhìn thấy anh ta trên báo, "Biến thân" hoa lệ như thế, thật là khiến người khác mở rộng tầm mắt.

Tối hôm trước ở bữa tiệc Độ Khánh Thù đã kinh ngạc qua, cho nên lần này cậu chỉ có thể cố gắng hết sức giả vờ như rất kinh ngạc, trong lòng cũng đang suy nghĩ: chắc hình của mình và ác ma sẽ không bị đăng lên đâu? Mặc dù trước khi đi ác ma có uy hiếp những người đó không cho phép lên báo, nhưng lòng người khó đoán, cậu vẫn có chút lo lắng.

"Sao đây? Xem như đây đúng là một tin lớn! Nói tới thì thị trưởng trẻ tuổi đẹp trai thế này rất hiếm thấy đó! Làm cho mình cũng động lòng." Hai tay Bạch Hiền chống cằm, làm ra một bộ dáng hoa si.

"Thôi đi! Bị đàn ông nhà cậu biết, cẩn thận ăn dấm chua." Lộc Hàm liếc cậu một cái, chuyển sang Độ Khánh thù nhìn chằm chằm tấm ảnh nãy giờ không lên tiếng.

"Không dời mắt được sao? Nếu như vừa thấy đã yêu, chị nhất định sẽ giúp cưng đưa thư tình đến tòa cao ốc thị chính, bảo đảm sẽ khiến thị trưởng Quý rục rịch chộn rộn muốn thấy dung mạo của người đẹp."

"Phốc! Mình chỉ là cảm thấy ngoài ý muốn mà thôi, Lộc Hàm cậu cũng đừng tính kế mình." Độ Khánh Thù cuống quít che giấu cảm xúc trong mắt mình, lườm cậu một cái.

Bạch Hiền kề sát mặt mình đến trước mặt Độ Khánh Thù, "Woa! Khánh Thù  đỏ mặt, mình thấy có hy vọng."

"Tiểu Bạch! Cậu. . . . . . Giáo sư vào rồi." Độ Khánh Thù rất cảm kích tiếng chuông vào học kịp lúc vang lên, liền mở sách ra không để ý tới hai cậu
nữa.

Lộc Hàm như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn bạn tốt đang vùi đầu nghiêm túc nghe giảng, chẳng lẽ cậu ấy nói người đàn ông cô ấy đang quen là. . . . . . thị trưởng Quý?

Mặc dù cuộc nháo loạn này đã giải tán, nhưng dư âm vẫn còn, vang vọng hồi lâu.

*****
Buổi chiều sau khi học xong hai tiết, Độ Khánh Thù dọn dẹp bài vở chuẩn bị đến biệt thự Lan Đình uyển, mùa hè ở thành phố C vẫn nóng như thế, cậu một đường đi ra sân trường, trên trán lấm tấm mồ hôi, mặc dù có đem dù nhưng cũng chẳng thèm dùng.

Lúc này vẫn còn rất nắng, như chảo lớn bao phủ cả vùng đất, nóng nắng không có một cơn gió nào, bàn tay nhỏ bé của Độ Khánh Thù không ngừng quạt, dường như chỉ để làm thỏa mãn lòng.

Xuống xe buýt cậu còn phải bắt taxi mới có thể đến nhà ác ma, đúng là xa tận chân trời! Nóng chết người! Ác ma thúi còn không biết gọi điện thoại cho cậu đấy! Cũng không phái xe tới đón cậu. ╭(╯╰)╮

Mười lăm phút sau, rốt cuộc đến nơi, trời chiều đã nhuộm thành một sắc cam vàng, lộ ra vầng sáng nhàn nhạt.
Độ Khánh Thù lau mồ hôi trên trán một cái, tâm tình khó chịu đi tới biệt thự sang trọng kia, làn váy màu trắng theo bước đi của cậu mà nâng lên thành một đường cong, mềm mại phất qua bắp chân trắng nõn của cậu.
Làm cho cậu cảm thấy kì lạ là vào nhà không nhìn thấy Hạ Đông, cũng không nhìn thấy Ngô Thế Huân, không khỏi nói với người giúp việc bên cạnh, "Dì Hạ Đông đâu? Bác sĩ Ngô còn chưa tới sao?"

"Bác sĩ Ngô vừa gọi điện thoại tới, nói phải một tiếng sau mới đến đây, hay là Độ thiếu gia ra sau vườn nghỉ mát đi, quản gia Hạ Đông đang ở đó."

"À. . . . . . Vậy thiếu gia của các cô đâu?" Cô không nhịn được hỏi.

"Buổi trưa sau khi thiếu gia rời giường đã đi rồi, tình huống cụ thể tôi cũng không rõ."

Độ Khánh Thù ngẩn người, chỉ đơn giản như vậy? Không khỏi hỏi một câu nữa, "Không có nói gì sao?"

"Không có." Nữ giúp việc lắc đầu một cái.

(⊙o⊙). . .

Được rồi, ngồi ở phòng khách này cũng thật sự nhàm chán, hay là cậu ra sau vườn dạo một chút, bên cạnh vườn hoa có một cái đình nghỉ mát rất đẹp, từng đóa hoa kiều diễm đua tranh nở rộ, cực kỳ xinh đẹp!

Dọc theo hành lang cậu chậm rãi đi qua đình nghỉ mát, lại không nhìn thấy người cậu muốn tìm, ngược lại bất ngờ nhìn thấy một bà lão xa lạ, mặc quần áo vải thô đơn giản, trước ngực còn đeo một cái tạp dề, đang cầm xẻng nhỏ khom người cần cù xới đất ở trong vườn hoa.

Nhìn bóng lưng rất gù, trên đầu tóc bạc trắng, khiến cho cậu không đành lòng, vội vàng đi tới, cười híp mắt nói: "Bà à, loại việc nặng này để cháu làm cho, bà vào trong đình ngồi nghỉ ngơi là được rồi."

Rất dễ nhận thấy, bà lão này chính là Kim  lão phu nhân, tuồng kịch này cũng là do bà cố ý bàn bạc với Hạ Đông, nghĩ muốn dò xét thử Độ Khánh Thù.

"Không có việc gì, tay chân tôi lẩm cẩm quen làm việc rồi, ngày ngày ngồi không thì không được, thỉnh thoảng làm chút việc nặng mới có ích cho sức khỏe!" Bà cười ha hả ngẩng đầu, mặt hiền lành nhìn về phía Độ Khánh Thù, trong mắt tràn đầy quan sát.

Đây chính là cháu dâu mà cháu nội bảo bối của bà chọn trúng sao?

Dung mạo xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, cười một cái bên má lộ ra hai lúm đồng tiền khả ái, đôi mắt to tròn trong veo đầy hồn nhiên và thân thiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top