Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 156 : Cuộc Hẹn Hò Của Tình Nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thị trưởng Quý, làm phiền anh dừng xe bên kia, cảm ơn." Độ Khánh Thù vội vàng nói, điện thoại trong tay càng vang lên "reng reng reng" không ngừng, giống như dấu hiệu đoạt mệnh thúc giục cậu, bức bách cậu, trái tim không ức chế được mà đập loạn lên.

Quý Phạm Tây không trả lời ngay, mà cách vài phút sau mới nhàn nhạt nói một câu, "Được."

Anh đoán cú điện thoại này đến chín mươi phần trăm là của người đàn ông đó gọi tới, theo tình hình đêm đó, quan hệ của hai người rất tốt, nhưng vì sao bây giờ cậu lại lộ ra nét mặt kinh hoảng như vậy? Chẳng lẽ quan hệ của hai người còn có ẩn tình khác hay sao?

Xe chậm rãi dừng lại ở ven đường, Độ Khánh Thù vẫy tay với bạn tốt rồi lập tức đi xuống, ở giây thứ ba mươi lăm nhận điện thoại.

Đầu bên kia lập tức truyền đến một âm thanh không vui nồng nặc, 【tại sao lâu như thế mới nghe điện thoại? 】

"Điện thoại di động để ở trong túi, xe tới lui trên đường quá ồn nên không nghe thấy." Cậu nhỏ giọng giải thích.

Hai giây sau, thanh âm của Kim Chung mới vang lên,【bây giờ em ở đâu? 】

Độ Khánh Thù nhìn bốn phía một chút, mới phát hiện cảnh vật chung quanh rất xa lạ, mới vừa rồi chỉ lo để Quý Phạm Tây dừng xe, căn bản không có chú ý tới nơi đây là địa phương nào, hơn nữa ngay cả một cái toà nhà có tính chất đánh dấu cũng không có.

"Tôi .... Tôi không biết nơi đây là đâu." Cậu sợ hãi mở miệng, âm thanh mềm dẻo làm cho người ta thương yêu.

Cậu trai nhỏ đáng chết! Thực sự làm cho anh vừa tức vừa thương! Ngay cả mình ở nơi nào cũng không biết? Hôm nào đó phải trang bị một thiết bị vệ tinh định vị trên điện thoại của cậu, để tuỳ thời mình dễ dàng biết được tình hình của cậu, nếu đi lạc cũng có thể kịp thời tìm trở về.

【Trên điện thoại không có chức năng bản đồ định vị sao? 】

"Không có." Cậu chưa có dùng điện thoại cao cấp như thế đâu, vẫn dùng loại điện thoại di động đơn giản nhất kiểu cách thằng ngốc, chỉ cần có thể nghe, gọi, nhắn tin là được, những thứ khác không có yêu cầu đặc biệt gì.

Kim Chung Nhân nổi đoá, nghĩ để Phác Xán Liệt đi mua IPHONE6S kiểu mới nhất cho nai con dùng, cậu vậy mà dùng cái điện thoại di động rách nát, điện thoại gì mà tối thiểu ngay cả cái bản đồ cũng không có?

"Nếu không thì để tôi tìm người hỏi một chút." Độ Khánh Thù thấy anh không nói lời nào, liền nhỏ giọng hỏi ý kiến, cậu cũng không phải là cố ý, thật sự là chưa từng tới nơi này.

Đầu bên kia nhỏ nhẹ hừ một tiếng, tỏ vẻ đồng ý.

Độ Khánh Thù lấy hết dũng khí hỏi thăm vài người mới biết nơi mình đứng gọi là phố XX Vạn Bảo Lộ, dường như cách nội thành hơi xa.

【Đứng yên ở đó, tôi đi đón em. 】Sau khi nói xong, Kim Chung Nhân liền cúp điện thoại rồi phân phó tài xế Tiểu Ly đánh ô tô đi về phía trước.

Thật ra thì anh đang chuẩn bị đưa cậu đi ra ngoài ăn tối, sau đó -- đi xem phim, sở dĩ anh có giác ngộ này, đương nhiên là nhờ công lao của "Chuyên gia tình cảm" Ngô Thế Huân.
Đối thoại rút gọn như sau:

Ngô Thế Huân: Hai người ngoài hoạt động trong nhà, còn cần ra ngoài hẹn hò thích hợp.

Kim Chung Nhân (nghi ngờ): hẹn hò?

Ngô Thế Huân (lau mồ hôi): dĩ nhiên, bạn bè trai gái ai cũng muốn đi ra ngoài hẹn hò, bằng không làm sao tiến thêm một bước bồi dưỡng tình cảm chứ?

Kim Chung Nhân: hẹn hò bình thường là làm những gì?

Ngô Thế Huân (trong lòng xúc động: quả nhiên là đứa bé ngoan khiêm tốn thỉnh giáo!): không có gì ngoài ăn cơm, đi dạo phố, xem phim, chen chúc trên đường, đi bờ biển hóng gió, vân vân..., dĩ nhiên, cũng có thể tự do phát huy cá nhân.

Kim Chung Nhân (cau mày): đây chính là hẹn hò?

Ngô Thế Huân gật đầu, tự nói xấu trong lòng: Cái người Chung Nhân này sống ba mươi năm thật là uổng phí, mỗi ngày trừ công việc thì chính là công việc, trên căn bản không có một chút lạc thú cùng sở thích đáng nói, ôi cuộc sống cứ bị anh ta phá hư như vậy, hy vọng anh dâu nhỏ xuất hiện có thể mang đến cho anh ta mùa xuân của người đàn ông lớn tuổi, O(∩_∩)O~

Xét thấy bản thân bạn tốt là một cao thủ tình trường, cho nên anh luôn châm chước, để cho cậu ấy làm chuyên gia tình cảm cho mình, về sau ngoại trừ làm việc mỗi ngày, chương trình trong ngày đều do cậu ta an bài.

--

Ngô Thế Huân vạch đen đầy đầu, nhưng nhìn đến vẻ mặt thành thật bộ dáng nghiêm túc của Chung Nhân, không thể không gật đầu một cái, được rồi, vì cuộc sống hạnh phúc của bạn tốt, anh bất cứ giá nào, làm thầy thuốc tư nhân kiêm chuyên gia tình cảm, quả nhiên là phối hợp đa ngành nha!

Ống kính trở lại Độ Khánh Thù bên này:

Cậu đang ôm một đống bài ôn thi đứng ở bên đường bất mãn đá hòn đá nhỏ bên chân, cái gì vậy! Bắt người ta đứng ở nơi đây không được di chuyển, lại không nói phải đợi trong bao lâu, chẳng lẽ muốn cậu ngây ngốc như vậy đứng ở ven đường sao? Quá xấu hổ .....

Mà cậu không biết, từ sau khi cậu xuống xe, ba người kia bắt đầu tán gẫu về cậu.

Quý Phạm Tây làm bộ vô tình hỏi: "Cậu ấy không trở về trường học cùng các cậu sao?" Tay cầm lái trong lúc lơ đãng đã tiết lộ tâm tư của anh, bởi vì do thân thể cản trở, cho nên Bạch Hiền và Lộc Hàm đang ngồi ở ghế sau cũng không thấy.

"Khánh Thù cậu ấy có chút chuyện riêng phải xử lý, trước không trở về trường học." Lộc Hàm trả lời, cậu cũng không cảm thấy câu hỏi của Quý Phạm Tây đột ngột, trong nội tâm hiểu rõ rằng người thân phận như anh ta nhất định không biết ít ngày trước đại học F đã xảy ra chuyện gì, nhân vật quan trọng của chính phủ làm sao có thời gian đi chú ý cái tin tức bát quái đó.

Cậu đoán không sai, chính xác là Quý Phạm Tây không biết, nhưng anh lại biết quan hệ của Độ Khánh Thù và Kim Chung Nhân, sẽ tự nhiên liên tưởng đến chuyện ở trên.

"À." Anh đáp một tiếng, ánh mắt không tự chủ được chăm chú nhìn về phía gương chiếu hậu, mãi cho đến khi xe chạy càng lúc càng xa, cậu vẫn đứng một mình ở đó, dường như đang chờ ai.

Trên đường đi, Bạch Hiền vốn thẳng thắn vẫn câu được câu chăng tán gẫu cùng Quý Phạm Tây, lúc xuống xe ngay cả số điện thoại của người ta cũng lấy được, còn cười trộm hề hề hỏi người ta có bạn gái không, khiến cho Lộc Hàm ở một bên khâm phục cậu tới cực điểm, liếc về phía người con trai dịu dàng ôn nhuận như ngọc, trong lòng nghi vấn: bạn gái của anh ta không phải là tiện nhân Thẩm Quân Nhã kia đấy chứ?

Mặc dù Quý Phạm Tây cảm thấy câu hỏi của cậu ấy quá mức thẳng thắn, nhưng vẫn rất lịch sự trả lời, "Không phải."

"Không phải sao? Vậy Thẩm Quân Nhã có quan hệ với anh như thế nào vậy?" Cát Xuyến cố làm ra vẻ kinh ngạc hỏi.

"Cô ấy chỉ là con gái nhà một người bạn cũ, cho nên mới lui tới." Quý Phạm Tây lạnh nhạt nói, chẳng lẽ tất cả mọi người đều cho rằng anh và Thẩm Quân Nhã là quan hệ bạn bè trai gái sao? Xem ra anh rất cần tìm một người bạn gái.

Bạch Hiền làm thành một bộ dạng bừng tỉnh hiểu ra, "Ồ! Hoá ra là như vậy!"

Sau đó ba người liền vẫy tay từ biệt, đợi sau khi xe bên cạnh hai cô rời đi, Bạch Hiền lắc lắc cánh tay của Lộc Hàm, "Có hy vọng đó!"

"Cậu tới địa ngục đi!" Lộc Hàm giả vờ giận gạt tay của cậu, đi thẳng tới ký túc xá.

"Này..... Chờ tớ một chút đi, tớ nói thật cho cậu!" Bạch Hiền hô to ở phía sau, chậm chạp đuổi theo, hai người náo loạn một đường trở về ký túc xá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top