Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 163 : Không Được, Buổi Tối Em Chỉ Có Thể Là Của Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Hừ!” Lỗ mũi Bạch Hiền hừ hừ, miệng vểnh lên cực kỳ tự tin nói: “Góc tường của tôi các anh khỏi phải nghĩ đến đi, tôi đây không có hứng thú với mấy người đàn ông xinh đẹp, tôi đây chỉ thích đàn ông thô thiển mãnh liệt.”

Ý ở ngoài lời: Các anh? Căn bản sẽ không đùa giỡn!

Thật ra thì, Đỗ Tri Hàng  nhà cậu cũng không được coi là mẫu đàn ông điền hình, chỉ là người đàn ông Sơn Đông, nhưng là người đàn ông khí khái.

Khoé môi Lộc Hàm cong cong giơ ngón tay cái lên với Bạch Hiền, tiểu Bạch! Biểu hiện hôm nay của cậu rất tốt! Tớ vừa thêm một lần nữa thừa nhận cậu, một chữ: Khen!

Tính đến thời điểm hiện tại Ngô Thế Huân và Phác Xán Liệt đều là cao thủ tình trường, cho tới bây giờ chưa có bị người con trai… Nói đúng ra phải là một nam sinh nhỏ bé chưa dứt sữa đả kích cho không còn lời nào để nói, quả thực quá mất mặt rồi!

Anh ta liếc mắt nhìn Phác Xán Liệt đang ở bên cạnh, lúc nên nói sao cậu không lên tiếng? Đừng có như ông già ở đúng lúc mấu chốt có được không vậy!

“Đừng híp mãi ánh mắt mê mẩn người đó nhìn tôi… tôi thích phụ nữ, không muốn bị hiểu lầm là gay giống cậu, không chịu nổi đâu!” Phác Xán Liệt chán ghét nhìn anh ta một cái, sau đó nhảy ra một câu, “Đục khoét góc tường nhà người ta cần phải bí mật tiến hành cậu có hiểu không? Luôn ồn ào như vậy sao lay chuyển được?” (chú thích: Thật ra thì bác sỹ Ngô đơn thuần làm mắt xếch quyến rũ, (⊙o⊙))

Ngô Thế Huân đang lột cua đồng của anh ta, ăn gạch cua nhiệt tình, hoàn toàn không ngờ tới Phác Xán Liệt sẽ nói ra như vậy, một đống gạch cua liền phun ra ngoài toàn bộ, lấm tấm bắn lên trên cánh tay trắng nõn của Lộc Hàm đang ngồi cạnh anh ta, vàng vàng, nhìn… có chút ghê tởm.

“Anh!” Lộc Hàm tức giận nhìn người bên cạnh phun cơm tung toé vào người khác, “Không muốn ăn thì đừng ăn! Lãng phí lương thực! Phun tung toé khắp nơi nhìn cực kỳ ghê tởm! Vàng không à.”

“Ha ha ha…” Mọi người trên bàn cùng cười rộ lên, Độ Khánh Thù cười đến mức khoé miệng không thể khép lại được, thiếu chút nữa ngã vào trong ngực Kim Chung Nhân, mà Kim Chung Nhân luôn luôn ăn nói có ý tứ, cũng ngoài dự đoán cười rộ lên, bộ mặt dịu dàng đi rất nhiều.

Bạch Hiền thiếu chút nữa thì vỗ bàn, Phác Xán Liệt che miệng cười đến mức bả vai run rẩy, anh chỉ sợ cười quá mức sẽ dẫn tới “dao giải phẫu nhà họ Ngô”, cho nên cố gắng khiêm tốn một chút.

Nét mặt Ngô Thế Huân 囧 giống như ăn hoàng liên (một vị thuốc đông y rất đắng), cuống quýt rút khăn giấy ra lau chùi vết bẩn trên tay Lộc Hàm, “roẹt roẹt” dùng sức, thiếu chút nữa lau tay cậu đỏ ửng.

“Đừng lau, anh cho rằng tay tôi là tảng đá sao? Dùng lực mạnh mẽ như vậy để làm gì?” Lộc Hàm lấy cánh tay ra, tức giận nói.

“Thật là, đối với người đẹp mà cũng không biết dịu dàng một chút.” Phác Xán Liệt thêm mắm thêm muối nói, bình thường anh đấu võ mồm với Thế Huân, hiếm có khi nào chiếm thế thượng phong, mà hôm nay, rõ ràng quá sảng khoái rồi! Cơ hội tốt như vậy sao anh có thể không lợi dùng thật tốt chứ?

"Phác Xán Liệt ! Cậu cố ý đúng không hả? Đừng hả hê, sẽ có lúc cậu phải khóc.” Ngô Thế Huân cắn răng nghiến lợi nói.

"Giọt nước mắt cạc cạc, lời nói này khiến cho người ta tưởng tượng xa xôi hết bài này đến bài khác nha! Tiểu Lộc, chúng ta đi toilet chứ?” Bạch Hiền cười hì hì, lần nữa làm nghẹn họng Ngô Thế Huân và Phác Xán Liệt.

"Ừhm.” Lúc Lộc Hàm đứng dậy không quên hung hăng trừng mắt nhìn Ngô Thế Huân một cái.

Độ Khánh Thù nhìn hai cậu, cũng đứng dậy theo, “Tớ cũng muốn đi.”

Sau đó, ba người bạn thân liền nắm tay nhau theo nhân viên phục vụ đi toilet, bàn cơm to như vậy, chỉ còn lại ba người đàn ông, vẫn là Kim Chung Nhân mở miệng trước, “Hai người bạn của nai con cũng không tệ lắm, hai người các cậu cũng nên suy xét chuyện lớn của bản thân rồi.”

“Cậu chủ, người ta chướng mắt chúng tôi.” Phác Xán Liệt nói tiếp

"Về điểm này coi như cậu cũng có tiền đồ đó!”Kim Chung Nhân hừ lạnh.

Ngô Thế Huân cũng phụ hoạ: “Cậu đấy! Phải có chí hướng cao xa, chỉ định làm cái bánh bao xá xíu mà được à?”

Phác Xán Liệt đang chuẩn bị phản bác lại thì bị Kim Chung Nhân ngăn trở, lạnh lùng liếc hai người bọn họ, “Được rồi, cũng nói ít đi một câu, bỏ ra chút nỗ lực hành động thực tế.”

Vì vậy, hai người lại nghẹn họng lần nữa, bưng ly rượu của mình bắt đầu uống rượu giải sầu, mà trong phòng rửa tay, ba nam sinh trò chuyện thân mật về đề tài riêng tư, thảo luận một hồi lâu mới đi ra ngoài.

Xét về tổng thể mà nói bữa cơm này vẫn còn là vui vẻ, cũng tạo nên tác dụng rất trọng yếu, hơn nữa chút tình tiết nào đó về sau còn làm cơ sở nền tảng.

Cơm nước xong, đã gần 11 giờ rưỡi rồi, Độ Khánh Thù không để cho Lộc Hàm và Bạch Hiền đi về, dù sao trên du thuyền hào hoa nhiều phòng như vậy, ngu sao mà không ở lại!

Hai người cũng biết cậu thành tâm mời, liền đồng ý, coi như trải nghiệm miễn phí một lần đi!

Độ Khánh Thù vốn muốn ngủ chung cùng bạn tốt, thuận tiện nói một chút lời trong lòng, nhưng người nào đó đen mặt không chịu, còn nói một người ngủ không được, tịch mịch.

“Nai con, em quên trước khi đến đây đồng ý với anh cái gì à?” Kim Chung Nhân thổi khí nóng ở bên tai cậu.

“Ừhm.. Cái gì?” Bên trong trái tim Độ Khánh Thù quét qua từng đợt tê dại, vô tội giương cặp mắt mông lung như sương mù nhìn anh.

Kim Chung Nhân thừa dịp lúc người khác không để ý, tính trừng phạt cắn một cái lên vành tai mượt mà của cậu, “Em nói, tối nay bồi thường thật tốt cho anh.”

Hai gò má Độ Khánh Thù đỏ ửng lên, cậu nhớ đến, tình cảnh khi đó mà cậu chỉ có thể đáp ứng trước, bằng không làm thế nào…

“Nhưng, đã rất lâu em không tán gẫu cùng Lộc Hàm và Bạch Hiền rồi.” Cậu cắn môi ai oán nói.

“Không được, buổi tối em chỉ có thể là của anh, nói chuyện phiếm, để ban ngày tiến hành đi, ngoan…” Giọng nói trầm thấp khêu gợi của Kim Chung Nhân kéo thật dài âm cuối, mị hoặc câu người.

Vì vậy, Độ Khánh Thù cứ bị sắc dụ như thế rồi, hai người ở trong ‘phòng tổng thống’ sang trọng nhất trên du thuyền, sau khi tắm xong, cậu bị một người đàn ông thú tính nào đó hung hăng đè ép cả đêm, có khi còn cố ý trêu chọc cậu, lúc sâu lúc cạn treo buộc hứng thú, khiến cho cậu mềm giọng cầu xin tha thứ, mới bằng lòng cho cậu thoải mái thật sâu một chút.

Đến gần bình minh, cậu hôn mê bất tỉnh sau một hồi run rẩy cực hạn, toàn thân đều bị che kín bởi dấu vết sủng ái, cực kỳ mê người.

Mấy ngày sau, Kim Chung Nhân tạm thời giao công việc của công ty cho trợ lý Phác Xán và Tổng giáo đốc thường vụ Tô Hào Lâm thay mặt phụ trách, bản thân liền dẫn nai con ngồi máy bay tư nhân của mình bay đi trạm thứ nhất – Anh quốc.

Ngồi trên máy bay, Độ Khánh Thù cảm thấy rất áy náy, cậu lừa gạt mẹ Diệp nói trường tổ chức sinh hoạt trại hè, muốn đi chừng nửa tháng, mẹ Diệp còn ôn hoà dặn dò cậu chơi vui vẻ, đừng nhớ bà gì gì đó.

Vừa nghĩ tới khuôn mặt hiền lành của mẹ Diệp khi đó, cậu cảm thấy trong lòng cực kỳ buồn bực, ôi….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top