Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 164 : Nai Con Vs Hợp Bảo Bảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Sao vậy?” Kim Chung Nhân mơ hồ nghe thấy người bên cạnh thở dài, không khỏi sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, dịu dàng hỏi.

Độ Khánh Thù lắc đầu một cái, “Không có việc gì đâu, buồn ngủ quá, em muốn ngủ một chút, còn bao lâu mới đến vậy!”

“Chừng sáu tiếng nữa, tới đây, anh ôm em ngủ.”

“Ừhm.” Đây là lần đầu tiên Độ Khánh Thù ngồi máy bay trong thời gian dài như vậy, mặc dù có không gian hoạt động nhưng vẫn cảm thấy rất ngột ngạt, chơi một lúc liền không thấy hứng thú, buồn ngủ yếu ớt tựa vào ghế sa lon, hai người đã có nhiều lần thân mật hành động gắn bó, cho nên cậu cũng không nói thêm gì nữa, nghe lời rúc đầu vào trong lòng anh, nhắm hai mắt lại, bình yên đi vào giấc ngủ.

Dù sao cậu cũng không cần lo lắng ngồi quá trạm dừng, khi đến nơi đương nhiên anh sẽ đánh thức mình, thật tốt đẹp.

Tới Luân Đôn lúc 8 giờ sáng, máy bay trực tiếp đậu trên sân thượng tầng ba nhà Thư Nhĩ Hách, Độ Khánh Thù vuốt vuốt ánh mắt mờ mịt, mặc cho Kim Chung Nhân dắt đôi tay nhỏ bé rời máy bay, kìm nén chừng mười tiếng đồng hồ, rốt cuộc có thể thoải mái hoạt động gân cốt, không khí bên ngoài thật trong lành!

“Đây là đâu? Không phải sân bay sao?”Cậu kinh ngạc nhìn xung quanh, đây là toà biệt thự hai, ba tầng kiểu châu Âu, khung cảnh tao nhã mê người, thật là đẹp!

“Đây là sân thượng tầng cao nhất nhà Thư đại ca, chúng ta trực tiếp đi xuống là được.” Kim Chung Nhân dắt tay cậu đi xuống cầu thang.

Cái gì? Máy bay trực tiếp đậu trên sân thượng nhà người ta rồi, cậu còn ngây ngốc cho rằng sẽ đậu xuống sân bay, nhưng mà, cứ xông vào nhà người khác như vậy có thể không được hay lắm đâu! Cậu vừa đi vừa thấp thỏm, không biết rằng hai chân đã đi vào, không còn đường quay lại.

--- --------- ----- 

Trong phòng ăn tầng một, Uý Hợp Hợp mặc chiếc tạp dề in hình HELLOKITTY vừa vặn, ngâm nga một ca khúc nhỏ ở đó vung nồi múa xẻng, tối hôm qua cậu đánh cuộc thua anh Hoàng, cho nên anh ấy muốn cậu làm bữa sáng cho anh ăn, nó cho oai là muốn rèn luyện tài nấu nướng của cậu, đáng giận nhất là khi cậu gọi điện tố cáo với ba mẹ, nói anh Hoàng khi dễ cậu, kết quả bọn họ không những không giúp mình, còn nói cái gì mà mĩ thụ vốn phải biết nấu cơm, tức giận!

Thật ra thì không phải cậu hoàn toàn không biết gì, lúc còn ở nhà đã học mẹ tráng trứng, làm cơm trứng gà, nấu mỳ sợi, những thứ khác quá khó cậu không thể nào học được.

Cậu đã chiên kỹ bốn cái trứng ốp la, thêm một cái nữa là OK, sau đó thêm miếng bánh mỳ và sữa tươi, thêm một miếng pho mát, thế là đã hoàn thành một bữa ăn sáng phong phú rồi! Cũng không phải quá khó nha!

Sau khi chuẩn bị xong những thứ này, cậu nghe thấy có tiếng bước chân từ trên cầu thang truyền xuống, trong lòng suy đoán là anh Hoàng, vui mừng bỏ trứng ốp la vào trong mâm rồi bưng ra ngoài.

“Hừ! Xem thường người ta, anh cũng là…” Lời tiếp theo cậu còn chưa nói xong, liền ngây dại.

Trời ạ! Hai người này từ đâu chui ra? Người đàn ông cậu biết, là bạn của anh cả, Kim Chung Nhân, còn người con trai… Chẳng lẽ là người con trai trong truyền thuyết phá thân trai tân của anh ấy, anh nai con hả?

Cái mâm trong tay cậu cũng theo đó mà rơi xuống, trứng ốp la vỡ nát nhũn như con chi chi nằm trên mặt đất, âm thanh giòn vang này thành công đánh thức một nhà ba người Thư Nhĩ Hoàng và Thư Nhĩ Hách còn đang ngủ ở trên lầu.

Độ Khánh Thù không ngờ vừa xuống cầu thang cậu liền chạm mặt một cậu trai không khác cậu nhiều lắm, xinh đẹp tinh xảo như búp bê sứ, nhất là cặp mắt to long lanh linh hoạt, lấp la lấp lánh, rất đáng yêu.

“Oa! Anh là anh nai con sao?” Úy Hợp Hợp tò mò nhìn Độ Khánh Thù chằm chằm, cùng là cậu bé thiên chân khả ái (bộ mặt hồn nhiên ngây thơ), thật ra thì cậu và Độ Khánh Thù bằng tuổi, nhưng hai người lớn lên trong hai gia đình có hoàn cảnh khác xa nhau nhiều lắm.

Một người từ nhỏ ngậm thìa vàng mà lớn lên, có sự thương yêu của ông nội, bà nội, ông ngoại, bà ngoại và cha mẹ, lại còn có hai người anh trai coi cậu như công chúa nhỏ mà cưng chiều bảo vệ, dĩ nhiên Thư Nhĩ Hoàng cũng luôn bên cạnh yên lặng bảo vệ cậu; người còn lại xuất thân từ gia đình đơn thân (mồ côi cha hoặc không có cha), năm năm tuổi mẹ bệnh qua đời sau được một người tốt bụng nhận nuôi dưỡng, với lòng biết ơn, trôi qua cuộc sống nghèo khổ bình thường.

“Cậu bé chính là người anh nhắc đến với em Úy Hợp Hợp.” Kim Chung Nhân đứng bên cạnh giải thích.

Úy Hợp Hợp liên tục gật đầu không ngừng, “Đúng đó, đúng vậy, em ngưỡng mộ anh đã rất lâu rồi.”

“Em ngưỡng mộ người nào đã lâu? Hả?” Đột nhiên từ chỗ ngoặt trên cầu thang truyền tới một giọng nam trầm lành lạnh, mơ hồ có chút không vui, vợ mình ở sau lưng mình nói với người đàn ông khác “tôi ngưỡng mộ anh đã lâu” *, anh có thể tiếp tục vui vẻ được sao?

*Trong tiếng Hoa ‘em ngưỡng mộ em đã lâu’ và ‘tôi ngưỡng mộ anh đã lâu’ đều là 我仰慕你好久了

“Anh Hoàng, người ta nói chính là anh nai con á.” Úy Hợp Hợp bất mãn chu mỏ, oán hận nhìn chằm chằm người đàn ông đang từ trên cầu thang xuống.

Ánh mắt Độ Khánh Thù cũng theo âm thanh liếc nhìn qua, người đàn ông đang đi tới toàn thân màu đen tuấn mỹ, anh ta có đôi mắt như lưỡi câu, hẹp dài, lúc khẽ hếch lên giống như có thể thu lấy hồn phách người khác, không giống như ánh mắt lạnh lùng của Kim Chung Nhân, anh ta giơ tay nhấc chân khiến cho người ta có cảm giác biếng nhác tùy tiện, tác phong nhanh nhẹn.

Trong lúc cậu nhìn đến mất hồn, thình lình lòng bàn tay bị người ta bấm một cái, rất đau! Cậu ngạc nhiên nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh, bấm người ta làm gì?

Kim Chung Nhân lạnh lùng liếc cậu một cái, dám ở trước mặt anh nhìn chằm chằm vào người đàn ông khác? Còn lộ ra nét mặt cực kỳ háo sắc? Hửm?

(⊙o⊙)… Cậu chỉ thưởng thức soái ca một chút thôi mà! Nào có lộ ra nét mặt cực kỳ háo sắc chứ?

“A Nhân, anh ghen tuông ghê quá đó!” Thư Nhĩ Hoàng nhếch môi lên thoáng lộ ra nụ cười trêu tức.

“Giống nhau cả thôi, cũng không biết người nào đó mới sáng ra đã bắt đầu ăn dấm lung tung.” Kim Chung Nhân  hừ lạnh một tiếng, xem ra anh hoàn toàn hiểu cảm nhận của anh ta, không ngờ nai con và Hợp Hợp đúng là rất “ăn nhịp”!

“Ha ha ha… Không dễ dàng đó!” Thư Nhĩ Hoàng cười ha ha đi xuống, cánh tay to tùy tiện khoác lên vai anh, rất giống bộ dạng hai anh em.

Úy Hợp Hợp vội vàng lại gần Độ Khánh Thù, mở to đôi mắt tròn vo hỏi: “Anh nai con, anh biết làm cơm không?”

“Ừhm.” Độ Khánh Thù gật đầu một cái, con nhà nghèo nào mà không biết làm cơm chứ.

“Quá tốt rồi, vậy anh dạy em nha.” Úy Hợp Hợp vui vẻ kéo tay cậu đi tới phòng bếp, lúc gần đi không quên chỉ vào cái mâm bể cùng trứng ốp la rơi trên mặt đất nói với chồng: “Giao cho anh! Xử lý sạch sẽ đó.”



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top