Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 171 : Tôi Van Anh Được Không? Đừng Đi Theo Tôi Nữa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dường như trước mắt cậu xuất hiện một lớp hơi nước mông lung mờ mịt, che đi ánh mắt của cậu, làm cho cậu không thấy rõ mặt của anh, lông mi thật dài như cánh bướm nhè nhẹ rung động mấy cái, toàn bộ uất ức trong lòng hóa thành nước mắt nóng bỏng.

Ý tốt của mình lại bị anh trách cứ nghiêm nghị như thế, điều này cũng làm cho cậu hoàn toàn hiểu rõ tình cảnh của mình, thì ra cuối cùng mình cũng không bằng người nhà của anh, ngay cả tư cách quan tâm cũng không có, thật là đáng thương mà! Cậu hơi nhếch môi, gắt gao cắn miệng, cho đến khi trong miệng có vị tanh của máu, cậu mới chậm rãi thả lỏng ra một chút.

Cúi đầu đi qua Kim Chung Nhân, đi tới bên cạnh ghế sofa một ngồi xuống, xoay đầu đi nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc cho nước mắt chảy xuống dọc theo gương mặt, những ngày hạnh phúc luôn ngắn ngủi, thoáng chốc, cậu còn chưa kịp quay lại vị trí của mình, thì đã rơi vào cảnh ngộ này.

Mà giờ phút này trong đầu Kim Chung Nhân rối một nùi, anh thấy ánh mắt long lanh ngập nước của nai con thì cả người lấp tức tỉnh táo, anh hiểu cậu có ý tốt an ủi mình, mà mình thì vô cùng kích động, nhưng bây giờ tâm trạng của anh rất tệ, không có dư thừa tinh lực mà dỗ dành cậu, giải thích với cậu.

Anh nghĩ muốn chờ qua khoảng thời gian này, sẽ tìm một cơ hội nói rõ ràng với cậu, cũng miễn xảy ra cái tình trạng này lần nữa, cho nên khi nhìn thấy cậu ngồi qua một bên thì cũng không có lên tiếng ngăn cản, có lẽ lúc này cậu cách xa mình, mới là an toàn nhất.

Sau vài tiếng, hai người đều theo đuổi tâm tư riêng của mình, một đường chưa chợp mắt trở lại thành phố C, vào lúc máy bay hạ xuống, Độ Khánh Thù vuốt hai mắt sưng đỏ của mình, trở về rồi, những ngày hạnh phúc và vui vẻ trước đây giống như là một giấc mơ, hôm nay, cũng nên tỉnh lại.

Cậu nắm chặt bàn tay hít vào một hơi thật sâu: Độ Khánh Thù, nên cởi đôi giày thuỷ tinh ra rồi, đừng có mà vọng tưởng, cậu bé lọ lem vĩnh viễn là cậu bé lọ lem!

Ít nhất mày còn được đi một chuyến du lịch miễn phí không phải sao? Ít nhất mày gặp được Provence một ít ngắm vô tận màu tím biển hoa không phải sao? Ít nhất mày từng được cưng chiều, thương yêu qua không phải sao?

Biết rất rõ ràng bản thân sẽ không có kết quả tốt đẹp trong tình yêu, tại sao lòng của cậu có thể đau như vậy đây? Giống như bị một đôi tay bóp chặt, cậu đau đến không thở nổi rồi, cảm giác hít thở không được nhất thời làm cậu tỉnh táo lại, khiến cậu ngừng suy nghĩ.

Kim Chung Nhân không hiểu sao nai con có nhiều nước mắt chảy mãi không hết như vậy, mắt sưng đỏ giống như con thỏ, trong lòng thật sự vừa thương yêu vừa phiền não, anh nhìn thấy cậu ngồi yên bất động ở đó, giọng điệu thoáng hòa hoãn, "Nên đi rồi."

Độ Khánh Thù lại hiểu câu "Nên đi rồi" thành anh để cho mình rời đi, uất ức trong long không khống chế được bắt đầu cuộn trào lên, cậu chỉ biết sít sao cắn môi, không để cho mình khóc lên, không muốn làm cho anh cảm giác mình cả ngày lẫn đêm chỉ biết khóc, cậu muốn làm cho mình trở nên kiên cường hơn, cho dù chỉ có một mình, cũng có thể sống rất tốt.

Trên cõi đời này, không có ai xa ai thì sống không nổi, một người múa đơn, vẫn có thể rất đặc sắc.

Cậu, có thể!

"Tôi còn muốn lại ở lại một lát." Cậu xoay mặt đi để khỏi nhìn mặt anh, chỉ muốn cho đoạn hồi ức tốt đẹp này ở trong đầu thêm một lát, không hy vọng là vì anh bảo mình đi, thì mình phải đi.

Kim Chung Nhân gấp gáp đi đến bệnh viện thăm bà nội, liền bảo tài xế lái xe đi trước, để Phác Xán Liệt ở lại với nai con, lúc gần đi vẫn không quên dặn dò cậu ta thay mình chăm sóc cho cậu thật tốt.

"Cậu chủ, vậy có cần đưa Độ thiếu gia đến bệnh viện không?" Phác Xán Liệt hỏi.

"Không cần, trở về biệt thự Lan Đình uyển đi." Sau khi Kim Chung Nhân  nói xong, dừng một chút lại tiếp tục nói: "Thôi, tốt hơn là theo ý cậu ấy đi, cậu ấy thích đi đâu thì cậu đưa cậu ấy đến đó, chăm sóc cho cậu ấy thật tốt."

"Dạ, tôi hiểu rồi." Phác Xán Liệt gật đầu, anh hiểu mấy ngày nay cậu chủ cần ở lại chăm sóc lão phu nhân, khẳng định sẽ không có thời gian quan tâm đến Độ thiếu gia , ép buộc cậu ở bên cạnh mình sẽ khiến cậu cảm thấy tẻ nhạt, còn không bằng để cho cậu ấy trở về nhà của mình.

Nhưng, lúc này là lúc cậu chủ yếu đuối nhất, chẳng lẽ cậu ấy lại muốn một mình chịu đựng tất cả, mà không nói cho Độ thiếu gia, lãng phí cơ hội tốt để thúc đẩy tình cảm của hai người sao?

Độ Khánh Thù nghe thấy tiếng động cơ xe, trong lòng liền hiểu: anh thật sự không cần mình nữa, đi thật rồi.

Tinh thần cậu hoảng hốt đi xuống máy bay chuyên dụng hào hoa, từ từ chậm rãi đi xuống, ngược lại không ngờ tới lại thấy Phác Xán Liệt đứng ở phía trước đợi cậu, không muốn quan tâm đến anh, trực tiếp đi qua người anh ta.

"Độ thiếu gia, mời lên xe." Phác Xán Liệt rất kỳ quái sao nhìn bộ dáng của Độ Khánh Thù rất đau lòng? Hai người không phải nên đi chơi rất vui vẻ sao? Giống như là đi hưởng tuần trăng mật vậy, yêu đương nồng thắm! Sao lại là tình huống này?

Anh thật sự không hiểu, có điều thân phận của anh lại không tiện hỏi tới, chỉ có thể chầm chậm chờ đợi đáp án.

"Tôi không muốn lên xe, anh tránh ra!" Độ Khánh Thù không nhịn được trả lời, anh nghĩ thật sự rất chu đáo, cũng bye bye rồi, còn bảo người đưa mình trở về, chẳng lẽ chính cậu không có chân sao? Sẽ không biết đi bộ sao? Cậu không muốn theo anh ta!

"Độ thiếu gia, nhìn sắc mặt của cậu không được tốt lắm, vẫn nên lên xe đi." Phác Xán Liệt tận tình khuyên nhủ, anh đúng là một trợ lý toàn năng, ngoài việc xử lý các công việc của cậu chủ, còn phải chăm sóc bạn trai của cậu ấy, thật là khổ mà!

"Không cần anh quan tâm!" Độ Khánh Thù đi nhanh về phía trước, hôm nay cậu bỗng nổi lên tính phản kháng, nói gì cũng không muốn lên xe của anh, muốn nhờ vào đôi chân của mình đi trở về.

Trên trán Phác Xán Liệt đầy vạch đen, tôi cũng không muốn quan tâm đâu! Nhưng hết cách rồi, cậu chủ đã ra thánh chỉ, tôi có thể không nghe theo sao? Trừ phi hoàng hậu nương nương ngài ban cho tôi thêm một thánh chỉ, bằng không tôi có mười đầu cũng không đủ chém.

Nhưng một khi Độ Khánh Thù đã quật cường thì thật đúng là không phải ngoan cố bình thường, mặc cho Phác Xán Liệt nói khô cả miệng rồi mà cũng không chịu lên xe, cố tình anh lại không dám "Động thủ" với cậu, chỉ có thể nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau cậu, nói hết lời hữu ích cũng không cách nào đả động đến trái tim của giai nhân, anh vô cùng buồn bực tại sao hai người này vừa đi du lịch một chuyến lại xảy ra chuyện rồi?

"Ông nội của tôi ơi, tôi van xin cậu, lên xe được không? Đi như thế mãi sẽ không chịu nổi đâu."

"Tôi van anh được không? Đừng đi theo tôi nữa." Độ Khánh Thù không thể nhịn được nữa nói, nước mắt không khống chế được chảy xuống, tại sao anh ta lại theo đuôi cậu như vậy? Tại sao không thể để cho cậu một mình yên tĩnh?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top