Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 172 : Ma Chướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Xán Liệt ngạc nhiên nhìn Độ Khánh Thù đang giàn giụa nước mắt, không hiểu cậu bị gì đây? Cho dù không muốn mình đi theo cũng không cần thiết phải khóc chứ? Cứ làm như bị mình phụ bạc vậy, nếu bị cậu chủ biết, như vậy biết làm sao?

"Được rồi, ông cậu ơi, tôi sợ cậu rồi được chưa." Anh mơ hồ cảm thấy chuyện này có liên quan đến cậu chủ, nhất định là cậu dâu mới giận dỗi rồi, cư nhiên lựa vào lúc then chốt này, thật đúng là ầm ĩ .

Độ Khánh Thù nửa cắn môi trừng mắt liếc anh một cái, sau đó xoay người không hề quan tâm tới anh ta nữa, quật cường đi về phía trước, vào tháng 7 thành phố C cực kỳ nóng bức, giống như là cái lò lửa lớn đang nướng toàn bộ địa cầu, hơn nữa vào lúc giữa trưa, mặt trời gay gắt đến nỗi làm cho người ta không thể chịu được.

Phác Xán Liệt nóng lòng, mồ hôi trên trán càng chảy nhiều hơn, anh lau mồ hôi một cái, ngẩng đầu nhìn mặt trời như quả cầu lửa, ngay cả anh cũng sắp không chịu nổi, chớ nói chi là bóng người đang đi phía trước, đoán chừng cầm cự không được bao lâu sẽ té xỉu.

Quả nhiên anh đoán không sai, Độ Khánh Thù cảm thấy mình sắp cạn kiệt sức lực rồi, vốn tâm trạng không tốt, lại đi dưới ánh nắng chói chang thời gian dài như vậy, quần áo trên người đã ướt đẫm mồ hôi, mắt nhìn cảnh vật phía trước đã có chút mơ hồ không rõ, cậu biết mình không thể kiên trì được nữa, kiên trì nữa kết quả chỉ có thể là té xỉu trước mặt mọi người.

Cho nên, cậu nghĩ nên bắt xe taxi mà đi, nhưng làm cho cậu không nghĩ tới, không có một chiếc taxi nào chạy ngang, ngược lại đưa tới một chiếc xe chính phủ bảng số xe màu đen có gắn cờ đỏ, cậu cho là người ta chỉ trùng hợp ngừng lại ngay ở đây, nhưng không ngờ vào lúc cửa sổ xe kéo xuống, cậu nghe được một giọng nói quen thuộc.

"Độ thiếu gia, nơi này không tiện bắt xe, có cần tôi chở cậu đi một đoạn đường không?"

Độ Khánh Thù lúng túng nhìn Quý Phạm Tây đột nhiên xuất hiện, anh cư nhiên xuất hiện ngay lúc mình cần giúp đỡ nhất, khóe mắt liếc thấy Phác Xán Liệt sắp chạy tới, không khỏi gật đầu nói một tiếng, "Được, làm phiền anh."

"Độ thiếu gia, vẫn nên để tôi đưa cậu về nhà." Phác Xán Liệt chạy đến nỗi thở không ra hơi, sớm biết thì đã không nên nghe lời cậu đứng xa cậu, bây giờ thật là đang thử thách anh thi chạy trăm mét, trời nóng như vậy, thật muốn giết người mà!

"Không cần, nói cho cậu chủ của anh biết, tôi rất khỏe, không cần anh ta quan tâm." Cậu mím môi nói, cũng không quay đầu lại chui vào sau xe.

"Này! Nhưng. . . . . ." Phác Xán Liệt rất buồn bực, lúc gần đi cậu chủ đã dặn dò mình phải chăm sóc Độ thiếu gia  thật tốt, kết quả cậu ấy không chịu lên xe của mình ngược lại lên xe của Quý Phạm Tây, bây giờ anh phải quay về ăn nói sao đây?

Chẳng lẽ sau bữa tiệc lần trước hai người vẫn còn liên lạc sao? Nếu bị cậu chủ biết được, vậy chẳng phải là muốn mở ra một cuộc chiến đẫm máu sao!

Anh bất đắc dĩ nhìn chiếc kia đi mất, mà xe của mình đậu rất xa nơi này, chỉ có thể bắt một chiếc taxi.

Ngồi trên xe, tâm trạng của Độ Khánh Thù đã bình tĩnh lại, hai bàn tay nắm lại ngồi ngẩn người.

Quý Phạm Tây nhìn qua kính thấy được vẻ mặt hoảng hốt của cậu, trong lòng suy đoán tâm trạng của cậu nhất định có liên quan tới người đàn ông đó, rất muốn quan tâm cậu, lại cảm thấy mình không có lập trường đó.

"Muốn đi đâu?" Giọng nói của anh dịu dàng ôn hòa, mang theo gió xuân ấm áp.

"Đưa tôi về nhà là được, cám ơn." Độ Khánh Thù nhanh chóng nói một cái địa chỉ, bây giờ cậu không muốn đi đâu, chỉ muốn về nhà ngủ một giấc.

"Ừ, không cần khách khí, tôi cũng chỉ tiện tay mà thôi." Quý Phạm Tây nhìn ra tâm trạng của cậu không tốt, không muốn nói nhiều, cũng không nói gì nữa.

Anh mới đi họp ở tỉnh rồi về, vừa đúng lúc chạy qua con đường kia, từ xa xa anh đã nhìn thấy trên lối đi bộ có một bóng lung màu trắng, giống như Độ Khánh Thù, cho nên anh liền cố ý lái xe chậm lại, cho đến nhìn thấy cậu xoay người đi tới ven đường định bắt xe thì mới chắc chắn là cậu, trong lòng đã có chủ ý, dừng xe ở bên cạnh cậu.

Không biết vì sao, mỗi lần vừa nhìn thấy cậu, mình sẽ không kiềm chế được muốn đến gần, giống như bị ma nhập không kiềm chế được, biết rõ cậu đã là người của Kim Chung Nhân, nhưng anh vẫn không muốn cứ buông tha như vậy, loại si mê này ngay cả anh cũng không rõ ràng nguyên nhân là gì.

Đến trước cửa nhà, Độ Khánh Thù  nói tiếng: "Cám ơn." lần nữa. Mới mở cửa xe đi xuống, nhưng không ngờ đột nhiên Quý Phạm Tây mở miệng, "Em có đếm dọc đường đi em đã nói cám ơn bao nhiêu lần rồi không, nếu thật sự muốn cám ơn tôi, không bằng mời tôi ăn bữa cơm?" Câu nói sau cùng, nửa đùa nửa thật.

Độ Khánh Thù không ngờ tới đường đường là thị trưởng lại có thể muốn mình mời anh ăn cơm, ngẩn người một chút, ngay sau đó gật đầu, "Được." Lại nói người ta cũng đã giúp cậu nhiều lần, thật sự làm cho cậu có chút băn khoăn, mời một bữa cơm cũng là việc nên làm.

Quý Phạm Tây cười rất tao nhã lịch sự, trong lòng vô cùng vui mừng, có lần sau gặp mặt, như vậy những lần tiếp theo sẽ dễ dàng hơn rồi.

Dĩ nhiên, những chi tiết này Phác Xán Liệt không biết, anh chỉ từ xa nhìn thấy Quý Phạm Tây đưa Độ Khánh Thù đến cửa nhà, sau đó liền lái xe rời đi, một mình Độ Khánh Thù đi vào nhà.

Xác định xong những chuyện này anh liền bảo tài xế quay đầu đi, mặc dù cậu chủ đã trở về, nhưng đều đặt hết tâm tư vào trên người lão phu nhân, ở công ty còn một ít chuyện anh phải trở về xử lý, vội vàng xoay xở!

******

Diệp Lan rất kỳ quái sao con trai đi trại hè lại trở về sớm như vậy, dường như chỉ mới đi một tuần lễ thôi? Không phải nói nửa tháng sao? Hơn nữa nhìn sắc mặt thằng bé phờ phạc, doạ đến trái tim bà nhảy loạn.

"Khánh Thù à? Con bị sao vậy?"

"Mẹ Diệp, hình như con bị cảm nắng rồi, đau đầu quá, không ngừng đổ mồ hôi." Độ Khánh Thù vào nhà gục ở trên ghế sofa không chịu đứng lên, cả người mệt lả như không còn sức.

"Cái thằng bé này, mùa nóng còn đi trại hè làm gì, mau vào phòng nằm đi, mẹ Diệp bưng chén nước muối vào cho con." Diệp Lan dìu con trai đang nằm trên ghế sa lon không chịu đứng lên vào trong phòng, sau đó vào phòng bếp làm cho cậu một ly nước muối không mặn không nhạt, bổ sung lượng nước cho cơ thể.

Độ Khánh Thù yếu đuối nằm ở trên giường, làm nũng nói: "Mẹ Diệp, mẹ thật tốt."

Diệp Lan yêu thương sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của con trai, "Thằng bé ngốc, con là con trai của mẹ, mẹ không tốt với con thì tốt với ai?"

"Dạ." Độ Khánh Thù đáp một tiếng, kéo bàn tay đầy vết chai của mẹ Diệp áp vào trên gương mặt mình, trong lòng đầy tràn ấm áp thân tình.

Đột nhiên, cậu liền nghĩ tới người đàn ông kia, cũng không biết bây giờ anh như thế nào đây? Chắc bà nội anh rất quan trọng đối với anh, bằng không anh cũng sẽ không đau lòng như vậy. . . . . .

Mình thật là bị dính ma chướng rồi, đến lúc này còn không đình chỉ được trái tim nhớ tới anh.

Trước cửa bệnh viện tốt nhất thành phố C, xe mới vừa dừng hẳn, Kim Chung Nhân liền nhanh chóng chạy vội vào, trong lòng cầu nguyện bà nội nhất định không có việc gì, tuyệt đối không thể!

Trên hành lang, Ngô Thế Huân mặc áo blouse màu trắng vừa từ trong phòng bệnh ra ngoài, liền nhìn thấy bạn tốt đang lo lắng đi tới, liền vội vàng tiến lên ngăn anh lại, "A Nhân, cậu tỉnh táo một chút, bà nội mới vừa ngủ, hiện tại bà cần nghỉ ngơi."

Kim Chung Nhân chỉ đành phải dừng bước, trong giọng nói hơi run rẩy, "Bà nội có khỏe không?"

Ngô Thế Huân bờ vai của anh an ủi, "Yên tâm đi, bà nội ở hiền sẽ được trời phù hộ, bà không có gì đáng ngại, chỉ là người già lớn tuổi, té một cái đụng vào eo, may mà là bùn đất, tình huống gãy xương cũng không nghiêm trọng lắm, ở bệnh viện quan sát mấy ngày nữa để xem xét thêm."

"Cậu không phải là đang an ủi tôi chứ?" Trong giọng nói của Kim Chung Nhân lộ ra sự nghi ngờ, lúc trước Phác Xán nói với anh rất nghiêm trọng, mặc dù nói còn chưa có kết quả cuối cùng, nhưng bác sĩ hoài nghi bà nội có khả năng bị đột quỵ mà?

"Bộ dáng của tôi giống như là đang an ủi cậu sao?" Ngô Thế Huân tức giận trừng mắt liếc anh một cái, ngay sau đó giải thích: "Lúc Phác Xán gọi điện thoại cho cậu, bà nội vừa mới té xuống, bà nằm trên mặt đất đau đến kêu hừ hừ, nửa ngày không đứng lên nổi, trong lúc đưa đến bệnh viện vẫn vô cùng đau đớn, nói thật, lúc ấy mấy người chúng tôi cũng đều rất lo lắng. Sau khi đến bệnh viện, liền đưa đến phòng cứu cấp, gọi mấy bác sĩ nổi tiếng trong khoa chỉnh hình tiến hành chẩn đoán bệnh, có điều không có kết quả nhanh vậy thôi. Cậu cũng biết, người lớn tuổi sợ nhất chính là bị ngã, tỷ lệ đột quỵ rất lớn, lúc ấy cũng không phải là là cố ý hù dọa cậu, mà là để cho cậu chuẩn bị tâm lý thật tốt, sau cơn mưa mặt trời lại sang rồi, chúng ta nên vui mừng không phải sao?"

Lòng của Kim Chung Nhân đã căng thẳng mười mấy tiếng vào giờ phút này đã thả lỏng, anh thở phào nhẹ nhõm, thật may là bà nội không có việc gì, nếu không, anh thật không biết mình phải làm sao.

"Ừ, tôi vẫn muốn vào thăm bà nội một lát." Giọng nói của anh bình tĩnh hơn rất nhiều so với lúc trước.

"Đi đi." Ngô Thế Huân hiểu rõ tâm trạng của anh, mới vừa rồi ngăn cậu ta lại là bởi vì cảm xúc của cậu ta đang kích động, mà bây giờ, hiển nhiên đã bình tĩnh lại.

Hơn nữa, lấy tính tình của A Nhân, không được vào nhìn thấy bà nội chắc chắn sẽ không an tâm, phần tình cảm này đã trải qua rất nhiều năm, đã ăn sâu bén rễ, không cách nào dao động.

Thấy dáng vẻ ngủ say của bà nội, nghe tiếng hít thở đều đặn của bà, rốt cuộc trái tim đang treo lơ lửng ở giữa không trung của Kim Chung Nhân  cũng buông xuống, trong đầu không tự chủ được dần hiện ra một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp khác, không biết hiện tại cậu ấy như thế nào đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top