Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 174 : Dẫn Em Đi Gặp Mặt Một Người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa vặn lúc này y tá trưởng đi tới tìm anh để nói về tình trạng cơ thể của bà nội, cùng với một số việc uống thuốc, anh liền đi theo, nghĩ tới ngày mai hẳn đi tìm nai con, hôm nay suy nghĩ quá rối bời.

Buổi tối, Kim lão phu nhân tỉnh dậy, nhìn thấy cháu trai ở bên cạnh, đương nhiên tâm trạng rất vui mừng, ăn một chén cháo trắng nhỏ, sắc mặt cũng đỡ hơn một chút so với trước đây.

"Bà nội, eo còn đau không?" Kim Chung Nhân ân cần hỏi han.

"Ôi. . . . . . Người đã già, cơ thể không còn dùng được nữa, khá hơn nữa dược vật cũng không thể lập tức dựng sào thấy bóng a!" Kim lão phu nhân thở dài.

"Trước kia bà luôn cảm giác mình cơ thể vô cùng tốt, ngày ngày chăm sóc vườn hoa bảo bối của bà, không yên lòng thì cho người khác giúp bà quản lý, cần gì phải tự mình động tay, từ giờ trở đi, bà phải nghe cháu, đi dạo một chút không sao, nhưng không thể giống như trước nữa rồi." Kim Chung Nhân chau mày lại nói.

Vừa rồi bác sĩ cũng đã nói, nhìn cơ thể người già khoẻ mạnh vậy thôi, nhưng sau khi té một lần, sẽ tổn thương nặng nề đến cơ thể, chỉ thích hợp đi ra ngoài tản bộ, đi dạo một chút, làm một ít động tác đơn giản, tốt nhất đừng quan tâm đến chuyện trong vườn nữa, nhất là lúc khom lưng nhổ cỏ lấp đất, đều không nên.

Kim lão phu nhân liếc mắt nhìn cháu trai, giọng nói ai oán nói: "Để cho bà nhàn rỗi cũng được, cháu mau mau cưới cháu dâu cho bà đi, sau đó để cho cậu ấy sinh một đứa cho bà, bà bảo đảm sẽ không quan tâm tới chuyện trong vườn nữa."

Kim Chung Nhân nâng trán, anh biết tâm bệnh của bà nội vẫn luôn là anh, nói chuyện gì cũng có thể lập tức chuyển đề tài, thật may là lúc này anh đã có người con trai mà mình thương yêu, cũng chuẩn bị dẫn cậu đến trước mặt bà nội, mặc dù trong lòng suy đoán hai người đã gặp mặt rồi, nhưng rốt cuộc hàn huyên những thứ gì anh lại không biết, nghĩ tới vừa đúng nhân cơ hội này thăm dò xem thái độ của bà nội đối với nai con.

"Bà nội, cháu chuẩn bị ngày mai sẽ mang cậu ấy sang đây gặp bà." Khoé môi anh mang theo ý cười.

"Ngày mai? Tốt, là cậu trai như thế nào đây?" Trong lòng Kim lão phu nhân tựa như gương sáng, nhưng trên mặt lại giả vờ làm như không biết gì cả, bà muốn nghe thử ý kiến của cháu mình.

"Cậu ấy à! Đơn giản tốt bụng, thẳng tính đáng yêu. . . . . . Bà nội bà gặp rồi biết." Kim Chung Nhân nhìn dáng vẻ của bà nội, liền biết rõ là bà cố ý thử mình, cũng không muốn vạch trần, tính toán yên lặng theo dõi biến hóa.

"À. . . . . ." Kim lão phu nhân cố ý kéo dài âm điệu đáp một tiếng, trong lòng mắng nói: thằng nhóc thúi! Thì ra cháu cố ý lừa gạt bà nội của cháu à! Những thứ này bà sớm đã biết, còn cần cháu nói sao.

"Bà nội, bác sĩ nói hiện tại bà cần nghỉ ngơi nhiều, có cái gì không thoải mái nhất định phải nói ra, như vậy mới có thể mau hết bệnh.”

“Rồi… Lần này ở trên giường bệnh thật là khổ mà! A Nhân ngày mai buổi sáng nhất định phải mang cháu dâu đến đấy, bà nội muốn sáng sớm gặp cậu ấy, nếu như xinh đẹp động lòng người, nói không chừng bệnh của bà sẽ mau hết.” Kim lão phu nhân thở dài một hơi.

“Được, cháu bảo đảm sáng sớm ngày mai sẽ mang đến.” Kim Chung Nhân  cười trả lời.

Hai bà cháu vừa rảnh rỗi hàn huyên một hồi, cho đến khi Kim lão phu nhân buồn ngủ, mới dần dần buông tay cháu trai ra, hài lòng tiến vào mộng đẹp.

Nhìn bà nội thỏa mãn ngủ, Kim Chung Nhân có loại dự cảm, cảm giác của bà nội đối với nai con cũng không tệ lắm, bằng không bà cũng sẽ không bắt mình sáng sớm ngày mai phải mang nai con đến, nghĩ như vậy, tâm tình của anh tốt hơn nhiều.

Sau khi hết bận, anh lấy điện thoại di động ra vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại, đột nhiên nghĩ đến điện thoại của nai con đã tắt máy, hơn nữa bây giờ cũng đã 11h, chắc cậu đã ngủ rồi, liền chuyển sang gọi điện thoại cho Phác Xán, hỏi cậu ta tình huống hôm nay như thế nào.

Phác Xán Liệt đang trên giường làm vận động pít-tông, “này nọ í é í é” vô cùng hăng hái, đột nhiên một tiếng chuông dồn dập vang lên, tiếp theo là âm thanh giống y như một thái giám hét lên “Hoàng thượng giá lâm”, làm anh sợ đến thiếu chút nữa mềm nhũn, cuống quýt sờ tới điện thoại di động ấn nút nghe.

“Cậu chủ, cậu có chuyện gì sao?” Trong giọng nói cợt nhả mang theo chút nịnh nọt.

“Hôm nay anh đưa nai con về tới nhà an toàn không?” Kim Chung Nhân hỏi.

Trong lòng Phác Xán Liệt rơi “Lộp bộp”, thảm rồi, chẳng lẽ nào anh như vậy cậu chủ đã phát hiện? Không thể nào! Cậu ấy vẫn luôn ở bệnh viện, chẳng lẽ cậu ấy gắn camera trên người mình hay sao?

“Đúng vậy.” Anh quyết định đánh cuộc một lần, mặc dù không phải tự mình lái xe đưa, nhưng cũng gián tiếp đưa mà, cho đến khi nhìn thấy Độ thiếu gia an toàn vào nhà anh mới rời đi.

“Trong lúc đó anh có phát hiện cậu ấy khó chịu chỗ nào hoặc là sắc mặt không ổn hay không?”

“Không có.” Phác Xán Liệt nói xong lại cảm thấy mình trả lời quá qua loa, ngay sau đó bổ sung: “Lúc ấy mặt trời rất nóng, dưới ánh mặt trời chói chang Độ thiếu gia đi một đoạn đường, có thể sẽ có triệu chứng bị cảm nắng.”

“Bị cảm nắng? Dưới ánh mặt trời chói chang đi một đoạn đường?” Kim Chung Nhân nhíu mày, cậu đang chà đạp cơ thể của mình sao?

“Ừ, có lẽ là ngồi lâu ê chân, cho nên Độ thiếu gia muốn hoạt động gân cốt một chút, kết quả bên ngoài mặt trời quá gay gắt, cậu ấy đi một hồi liền không chịu nổi rồi lên xe, vì vậy trên người có thể bị cảm nắng.”

Kim Chung Nhân nghe nói xong thì nhíu mày, trong lòng anh hiểu thì ra chuyện là như vậy, nhất định là nai con cảm thấy mình bị uất ức, bị cảm nắng sao? Không trách được giọng nói của cậu suy yếu, không biết bây giờ cậu đã đỡ hơn chưa? Điện thoại của cậu vẫn tắt máy, anh nghĩ mình cũng không thể hơn nửa đêm chạy tới nhà cậu gõ cửa chứ?

Thôi, để cho cậu nghỉ ngơi một đêm thật tốt, sáng sớm ngày mai đi tìm cậu, tối nay anh ngủ không được, trong ngực không có cơ thể ấm áp quen thuộc, cứ có cảm giác không quen.

Cho tới khi trời mới vừa tờ mờ sáng, anh đã rời giường, mang hai con mắt gấu mèo 0.0 lái xe chạy thẳng tới nhà nai con, thật may là trong điện thoại di động của anh còn địa chỉ mà lần trước cậu nhắn tới, bằng không anh còn phải cho người giúp anh tra địa chỉ.

********

Độ Khánh Thù cũng một đêm ngủ không ngon, rất nhiều nguyên nhân dây dưa cậu, làm cho cậu lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, vốn là buổi chiều đã ngủ nhiều giờ, đến buổi tối cơ thể cũng đã khỏe hơn, ngồi xem TV với mẹ Diệp một lát, hàn huyên một chút việc nhà liền đi ngủ.

Vậy mà, một đêm cậu đều lăn lộn khó ngủ, nhiều lần cũng muốn mở máy xem anh có gọi điện thoại cho mình hay không, nhưng vẫn nhịn được, cứ như vậy nhịn hơn nửa đêm, cuối cùng vẫn chống đỡ nổi ngủ thiếp đi.

Trời mới vừa tờ mờ sáng, cậu đã tỉnh dậy, cảm thấy đầu rất nhức, liền đứng dậy đi tới bên cạnh cửa sổ, đang chuẩn bị mở cửa sổ hít thở một chút không khí mới mẻ lúc sáng sớm, lại đột nhiên phát hiện dưới lầu có một chiếc Land Rover màu đen, mà bên cạnh xe có một bóng người cao lớn quen thuộc, huyệt thái dương của cậu không nhịn được nhảy dựng lên “Thình thịch”, cặp mắt trợn to không thể tin.

Kim Chung Nhân? Anh, sáng sớm đứng ở dưới lầu nhà mình làm gì?
Thật may là lúc này trời mới vừa tờ mờ sáng, trong chung cư người tới người lui không nhiều lắm, bằng không khẳng định mấy bà cô kia sẽ bu lại xung quanh anh, nhìn anh soi mói một phen.

Đang ở lúc cậu rối loạn, khóe mắt liếc thấy anh lấy điện thoại di động ra bấm, cậu không khỏi đi tới cầm điện thoại di động lên, mở máy, lập tức nhận được vài cái tin nhắn, đều do một người gửi.

Nai con, anh đến ngay cửa nhà em.

Nai con, xuống lầu.

Nai con, em không xuống anh sẽ đi lên gõ cửa.

..........

Cậu chỉ trả lời một câu: anh muốn làm gì?

Bên kia lập tức trả lời: em xuống anh sẽ nói cho em biết, nếu không anh sẽ làm cho mọi người đều biết, cho tất cả mọi người biết em là người con trai của Kim Chung Nhân !

Khốn kiếp! Anh lại uy hiếp tôi! Độ Khánh Thù tức giận bĩu môi.

Ngoan, mau xuống đây. Bây giờ lại đổi sang chiến lược dịu dàng.

Cuối cùng, Độ Khánh Thù dưới uy quyền của anh vẫn phải xuống lầu, dù sao đây là chung cư cậu đã sinh sống vài chục năm, thật sự rất nhiều người đều biết cậu, cậu không thể bị người gièm pha, hiện tại mới rạng sáng 6 giờ, không có nhiều người, nếu lát nữa sẽ không như vậy, đến lúc đó cậu thật đúng là nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Kim Chung Nhân nhìn cậu đội mũ bộ dáng lén lút sợ hãi gặp phải người khác thì lập tức khó chịu, mở cửa xe, “Lên xe.”

“Đi đâu? Anh... Lại tới tìm tôi làm gì?” Độ Khánh Thù không hiểu hỏi.

“Dẫn em đi gặp mặt một người.” Kim Chung Nhân chuyên tâm lái xe, có một số việc anh sẽ từ từ giải thích với nai con.

Độ Khánh Thù chuyển động ngón tay trong lòng tràn đầy nghi ngờ, vốn cậu cho rằng hôm nay chính là ngày cậu và Kim Chung Nhân hoàn toàn chia tay, kết quả sáng sớm người ta đã chờ dưới lầu nhà cậu, nửa uy hiếp nửa dụ dỗ ép cậu ngồi lên xe, còn thần bí nói muốn mang cậu đi gặp một người?

Đây rốt cuộc là tình huống thế nào gì đây? Cậu không phải còn chưa tỉnh ngủ chứ?

Lúc đèn đỏ, cậu không cẩn thận dập đầu, không nhịn được “A!” một tiếng, vuốt cái trán bị đụng tới đau.

“Em lớn như vậy rồi, cũng không biết chăm sóc mình thật tốt.” Kim Chung Nhân lại gần đẩy tay của cậu ra, giúp cậu xoa nhẹ mấy cái, tròng mắt đen thâm thúy nhìn chằm chằm cậu, đắm đuối đưa tình.

Độ Khánh Thù rất kinh ngạc cư nhiên anh có hai con mắt gấu mèo 0.0 rồi, giống như suốt đêm không ngủ, nhưng sự thâm tình trong mắt cũng không phải giả, lòng của cậu lại không khống chế được cuồng loạn, xen lẫn đau lòng.

Cậu mím môi nói thầm trong lòng: anh đừng đối với tôi như vậy có được hay không? Tựa như thời tiết tháng sáu, lúc sấm chớp đùng đùng lúc thì trời xanh mây trắng, năng lực chịu đựng của tôi có hạn, thật sự không chịu nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top