Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 87: Muốn thật sao? Sao phải vội vàng uốn éo như vậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Anh đánh đi, đánh chết tôi đi! huhu. . . . .

Độ Khánh Thù nhìn thấy cánh tay anh khẽ nâng lên, trong lòng biết anh nhất định là bị chính mình nói đến tức rồi, dứt khoát nhắm mắt lại mặc cho nước mắt rơi xuống, chờ đợi cái tát sắp rơi xuống này.

Một phút, hai phút, ba phút. . . . . .

Cái tát cũng không có rơi xuống theo dự tính, không khí xung quanh như đóng băng lại, ngay cả hô hấp của con người cũng yếu ớt, Độ Khánh Thù chớp chớp bờ mi mềm mịn như lông vũ, mắt mở ra một khe hở, hoang mang nhìn người đàn ông ở trước mắt.

Tay của anh đã để xuống rồi, ánh mắt của anh ta cũng đã thay đổi rồi, mới vừa rồi còn hung dữ tàn ác như vậy, bây giờ đã không còn tức giận như lúc nãy nữa, mà ngược lại còn lộ ra một chút dịu dàng hiếm thấy.

Rốt cuộc chuyện này. . . . . . là sao vậy?

Cậu có chút không hiểu, nhưng cũng không dám lộn xộn như trước, cậu lo rằng sự an toàn lúc này chỉ là nhất thời.

Mới vừa rồi Kim Chung Nhân đã thực sự bùng nổ, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám phản bác anh như thế, còn nhiều lần cãi lại mệnh lệnh của anh, nhưng người con trai nhỏ bé này lại làm được.

Ban đầu, anh định bụng sẽ dạy dỗ cậu, trừng phạt cậu không nghe lời, nhưng khi nghe được cậu nhỏ giọng oán trách câu kia :

" Sao anh không xem lại bản thân mình, oanh oanh yến yến một đống lớn bên cạnh " thì ngay lập tức trong đầu nghĩ đến trường hợp ghen tuông mà Phác Xán Liệt đã nói với anh, nhắc tới thật đúng là oan uổng cho anh.

"Em ghen?"

Ngón tay thon dài thô ráp của anh khẽ xoa khuôn mặt trắng nõn mềm mại của cậu, chậm rãi vuốt ve vệt nước mắt nhàn nhạt kia, trong lòng có một loại cảm giác nói không nên lời,-- đau lòng?

Độ Khánh Thù bị lời nói của anh làm cho ngây ngẩn cả người. Ghen sao? Cậu ghen cái gì đây? Những lời cậu nói đó có liên quan gì đến ghen sao?

"Nói, em ghen."

Kim Chung Nhân rất không hài lòng với nét mặt chỉ nhìn mình ngây ngốc của cậu, giọng nói của anh bá đạo ra lệnh, ngón tay cũng dần dần đặt ở trên cánh môi hồng phấn của cậu, rất hưởng thụ vuốt ve phần tiếp xúc mềm mại này.

"Ưmh. . . . . . Tôi. . . . . ."

Ác ma chính là ác ma! Thích cưỡng ép người hiền lành! Nhìn điệu bộ của anh Độ Khánh Thù chỉ sợ mình sai lầm, không phải là cố tình muốn mình nói những lời này chứ, thật là khốn kiếp! Luôn ép mình phải làm một số điều thú vị để thỏa mãn xấu xa của bản thân anh.

"Mau - nói!"

Một chút kiên nhẫn của Kim Chung Nhân đều bị cậu giày vò hết rồi, giọng nói bất ngờ trở nên lạnh lẽo, sức lực ngón tay cũng tăng thêm.

"Tôi. . . . . . Ghen."

Tối nay quả thật cậu ghen, dĩa Tôm Hùm tươi chấm dấm ăn lúc nãy! Đúng là ngon miệng !

Nghe được từ chính miệng cậu nói ra, tâm tình của Kim Chung Nhân cực kỳ tốt, hoàn toàn không có ý thức được là do mình ép cậu nói ra, ngón tay chậm rãi buông ra.

"Thật biết nghe lời ."

Độ Khánh Thù chỉ cảm thấy một hồi ớn lạnh, cả người cũng mau nổi da gà, dù sao đây vẫn là lần đầu tiên cậu nghe được ác ma dùng cái giọng nói dịu dàng này nói với mình, hoàn toàn không có cảm giác chân thật.

"Ưmh . . . . . Ưmh. . . . . ."

Một giây sau, môi của cậu liền bị bịt kín, nhiệt độ nóng bỏng khiến cậu cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, vừa định há mồm hô hấp, ác ma đáng ghét lại cố tình không cho cậu như mong muốn,mút cậu giống như đang mút thạch hoa quả.

Kim Chung Nhân mạnh mẽ ôm cậu vào trong ngực, cúi đầu bá đạo mà chuyên chú mút. Dịu dàng cắn đôi môi hồng phấn của cậu, nó mềm mại và ẩm ướt khiến cho toàn bộ cơ thể anh một trận kích động run rẩy. Anh mút ngày càng trở nên hung tàn.

Độ Khánh Thù bởi nụ hôn bạo lực và mạnh mẽ của anh làm cho đầu óc choáng váng, hai chân như nhũn ra, hai cánh tay nhỏ bé chỉ có thể vô lực bám lên cơ thể của người đàn ông cao lớn và hùng mạnh trước mặt.

Mỗi một lần hôn cậu như vậy, cậu đều có thể mang đến cho anh cảm giác ngọt ngào không giống nhau, một luồng lửa mạnh cháy hừng hực chạy nhanh trong cơ thể.

Môi lưỡi cưỡng ép cạy ra hàm răng đóng chặt của cậu, tiến quân thần tốc quét sạch nước miếng ngọt ngào trong miệng cậu, hung hăng hôn cậu, không buông tha bất kỳ một góc xó xỉnh nào.

"Ưmh. . . . . ."

Độ Khánh Thù kêu lên một tiếng kháng nghị, bàn tay nhỏ bé cũng đập nhẹ vào lồng ngực của anh, không được, cậu sắp tắt thở rồi, ác ma hôn quá mức cuồng bạo, căn bản cậu không chống đỡ được.

Kim Chung Nhân bị âm thanh của cậu làm cho bụng dưới căng hơn, anh thở hổn hển buông cánh môi sưng đỏ của cậu ra, nhưng vẫn chưa chân chính dời đi, chỉ giữ lại một chút xíu khe hở cho hai người hô hấp, mặc cho hơi thở phun nóng rực ở trên mặt của đối phương, trên lỗ mũi, trên môi.

"Để. . . . . ."

Độ Khánh Thù vừa mới nói một chữ liền ngậm miệng, vì lúc cậu mở miệng nói chuyện, cánh môi lúc mở lúc đóng liền trực tiếp ma sát đôi môi một người đàn ông gần trong gang tấc, cảm giác mềm mại nóng rực như vậy khiến cho cậu nhất thời mắc cỡ đỏ bừng mặt, buồn bực muốn đẩy anh ra.

Ai ngờ, không như ý muốn của cậu, ngược lại Kim Chung Nhân còn buộc chặt cánh tay của cậu hơn, kéo cậu ôm mình càng chặt, chỉ ước gì có thể khảm cậu vào trong cơ thể của mình, ngày ngày nhét vào trong ngực không lấy ra.

"Không - để."

Anh cố ý lúc mở lúc đóng ngọa nguậy đôi môi, càn rỡ vuốt ve đôi môi đỏ mọng mềm mại, trong tròng mắt đen lạnh lùng hiếm thấy lóe ra ý cười.

Ác ma ghê tởm! Độ Khánh Thù tức giận nhìn anh chằm chằm, không lên tiếng nói chuyện nữa, tránh cho người ta thừa dịp cơ hội, chỉ là, mới vừa rồi trong mắt của anh chợt lóe -- ý cười sao?

Có lẽ là nét mặt của cậu quá mức kinh ngạc, Kim Chung Nhân lập tức sưng mặt lên, lại khôi phục nét mặt lạnh lùng trước sau như một của anh, ánh mắt sáng quắc không an phận nhìn chằm chằm người con trai nhỏ bé trong ngực này

"Không, cho, phép, nhúc, nhích!"

Anh dán chặt vào môi cậu uy hiếp nói, nhúc nhích nữa, cũng đừng trách anh không khách khí!

Không để cho cậu nhúc nhích,cậu liền càng muốn nhúc nhích!

Giờ phút này Độ Khánh Thù bướng bỉnh không chịu nghe lời của anh, quên mất đi người đàn ông này không chịu được một ít ma xát. Chớ nói chi là dán chặt ở một chỗ như vậy, không thể nghi ngờ là ngòi nổ trí mạng.

"Muốn thật sao? Sao phải vội vàng uốn éo như vậy?"

Đột nhiên khóe môi Kim Chung Nhân xấu xa cong lên, trong nụ cười đó rõ ràng mang theo chút hương vị khát máu, tròng mắt đen cũng bộc phát trở nên thâm thúy u ám.

Một lớp hồng nhàn nhạt, đó là sắc thái tình dục .

"Két. . . . . ."

Bây giờ Độ Khánh Thù mới ý thức được mình phạm vào một cái sai lầm lớn, đây là cậu đang nhóm lửa**!

Hơn nữa, vật cứng giữa hai chân anh càng lúc càng lớn, nóng đến cả người cậu tê dại, đôi mắt nai con tội nghiệp long lanh của cậu nhìn một người đàn ông, chỉ hy vọng anh có thể cầm cự, đừng ở chỗ này thực hiện dục vọng cầm thú của mình.

"Giả bộ đáng thương sao? Muộn rồi."

Kim Chung Nhân nhìn thấu tâm tư của cậu, nhưng mà anh không có ý định buông tha cậu, bởi vì tối nay, anh chính là muốn ở toilet thử một chút, thể nghiệm một loại kích thích như vậy.

Nói xong, anh chính xác kẹp chặt đôi môi hơi sưng của cậu một lần nữa, lần này, không còn gấp gáp như mới vừa rồi nữa, mà là từ từ liếm, tỷ mỉ miêu tả, mỗi một cái đều như là thưởng thức một cái hương vị quý hiếm.

Trong khi hôn, anh liền có chút không khống chế nổi, hung ác gặm. Anh cắn chặt hai cánh môi ướt át mềm mại, mãnh liệt trêu đùa đầu lưỡi của cậu, sức lực lớn khiến cho Độ Khánh Thù chau mày.

Đau quá!

Nhưng nguời đàn ông này vẫn liều mạng như cũ, lúc này cánh tay sau lưng Độ Khánh Thù cũng không nhịn được bắt đầu lục lọi, đầu ngón tay linh động đẩy vạt áo cậu ra, từ dưới đi lên, chậm rãi trượt lên. . . . . .

Dọc theo nội y của cậu, bàn tay anh bao phủ ở trên phần đẫy đà, cách vạt áo lót mềm bắt đầu nắn bóp, hình như lại ngại không đủ, dọc theo nơi nàyđưa tay đi vào, trực tiếp xoa lấy .

"Ừ. . . . . ."

Độ Khánh Thù hoàn toàn không kìm lòng nổi, nhẹ bật ra một tiếng rên, giọng điệu kiều mỵ uyển chuyển khiến cậu giật nảy mình, sao cậu lại như vậy? Rõ ràng cậu rất ghét ác ma hôn và vuốt ve, nhưng, tại sao lại như vậy?

Trong cơ thể đang bốc lên từng trận khô nóng khiến cho cậu cảm thấy rất đáng sợ, ở nơi anh vuốt ve càng thêm bốc cháy dữ dội, cậu thật sự khó thở, trên mặt đỏ rực, đầu càng thêm choáng váng, mắt mờ mê hoặc.

Kim Chung Nhân bị thanh mềm mại đáng yêu thở gấp của cậu làm cho cặp mắt đỏ ngầu, anh buông cậu trai bị anh hôn sắp hít thở không thông ra, anh nhìn chăm chú vào cậu thật lâu, chỉ cảm thấy cậu trai trước mắt cực kỳ ngây thơ đáng yêu, hai gò má ửng hồng, ánh mắt mê ly khẽ nhếch lên,môi đỏ mọng.

Gầm nhẹ một tiếng cởi chiếc quần trên người cậu xuống, nhưng thật sự không tìm được chỗ xuống tay, gấp đến độ làm anh nổi giận, đầu ngón tay dùng sức xé rách quần.

"A!"

Độ Khánh Thù không dám tin anh cư nhiên thô lỗ như thế. Dữ dội xé rách quần cậu thành hai mảnh, cậu hoảng sợ trợn tròn mắt nhìn về phía anh.

Trong lòng thầm mắng : Ác ma thô lỗ!

Nhưng trước ngực lạnh lẽo làm cho cậu không có thời gian đi khinh bỉ hành động vừa rồi của ác ma, chỉ còn là sợ hãi, anh . . . . . Anh lại muốn làm loại chuyện đó ở chỗ này?

Phản xạ có điều kiện cậu tính che trước ngực, hét lên một tiếng muốn chạy trốn, nhưng không ngờ còn chưa kịp xoay người liền bị người đàn ông bắt được cánh tay, nhanh chóng kéo cậu lại vào ngực không để cho cậu nhúc nhích.

"Anh muốn em!"

Giọng Kim Chung Nhân khàn đục trầm thấp giống như là một từ trường khổng lồ, bao bọc lấy cả người Độ Khánh Thù, trốn cũng không thoát được.

Một phen khiêng người con trai trong ngực lên, đặt cậu ở trên mặt bàn toilet bằng đá cẩm thạch lạnh lẽo, cơ thể lấn đến gần giữa hai chân cậu, khóe miệng nở nụ cười Satan tà ác.

" Biến thái! Anh mau thả tôi xuống!"

Độ Khánh Thù bị dáng vẻ anh dọa sợ, cả người không khống chế được run rẩy, cậu muốn lui về phía sau, nhưng căn bản không có không gian dư thừa để cho cậu tránh né. Phía sau lưng cơ thể lõa lồ hầu như dính vào trên mặt gương lạnh như băng này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top