Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 95: Đừng nhúc nhích, châm lửa em phải tự dập tắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh tay Kim Chung Nhân từ phía sau nhốt chặt eo thon nhỏ mảnh khảnh của cậu, đôi môi ấm áp dán chặt lên vành tai mượt mà của cậu, thỉnh thoảng đụng vào hai phía.

"Sao không mặc bộ vừa rồi?"

Khốn kiếp! Biết rõ nguyên nhân còn tới hỏi cậu! Anh chính là tên sắc ma chuyển thế! (>"'<)

"Bộ này thích hợp với tôi hơn."

Độ Khánh Thù nghiêng đầu nói, lựa quần áo xong còn phải tìm áo ngực và quần lót mặc bên trong, ác ma đáng ghét còn đứng lỳ tại chỗ này không chịu đi! Để cho cậu phóng khoáng như thế sao!

"Thật ra thì, anh cảm thấy. . . . . . Em mặc bộ này sẽ đẹp hơn."

Một cái tay của Kim Chung Nhân vòng thật chặt quanh hông của cậu, một cái tay lướt qua quần áo, cuối cùng chọn một chiếc áo màu vàng nhạt áo tay phồng, đáng yêu lại không mất đi sự quyến rũ của người con trai nhỏ bé.

Mắt Độ Khánh Thù trợn trắng, cậu mới không cần, cái áo quá nguy hiểm, hơn nữa chỉ dài hơn đùi một chút xíu, lộ ra nhiều lắm, không có cảm giác an toàn, còn không bằng mặc bộ trên tay cậu.

"Không cần, tôi thích mặc bộ này."

Cậu thừa dịp anh không để ý, dùng sức đẩy anh ra, thoát khỏi giam cầm chạy ra khỏi phòng thay quần áo thật nhanh, "Bùm" một tiếng khóa trái cửa phòng tắm lai, để phòng ngừa ác ma đột nhiên xông tới.

Thật ra thì, nếu Kim Chung Nhân có ý không để cho cậu đi ra ngoài thì sẽ ngăn được, nhưng mà anh biết tối hôm qua mình khiến nai con mệt muốn chết rồi, để cho cậu chậm rãi cũng tốt. Hơn nữa, Phác Xán vừa mới gọi điện thoại cho anh, nói ông Âu Tấn Hanh tổng giám đốc tập đoàn Ni Lan Nhã ngồi chuyến bay sắp tới thành phố C rồi, cho nên, anh phải mau sớm chạy tới bàn bạc công việc.

*****

Trong phòng ăn, quản gia Hạ Đông đã sớm phân phó người giúp việc nữ chuẩn bị xong một bàn đồ ăn Trung Quốc phong phú, còn đích thân hầm một nồi cháo dinh dưỡng, dùng để ăn trước khi dùng cơm, bồi dưỡng dạ dày.

Lúc Độ Khánh Thù xuống lầu, nhìn thấy ác ma đã mặc âu phục cùng giày Tây chỉnh tề rồi, tư thế ưu nhã ngồi ở đó húp cháo, dáng vẻ từ từ thổi thật là đáng ăn đòn!

Cậu nghĩ là nên ngồi cách xa anh một chút đi, nhưng anh lại tựa như nhìn thấu ý nghĩ của cậu, tròng mắt đen khóa cậu lại thật chặt.

"Tới đây, ngồi ở bên cạnh anh."

"Đó. . . . . ."

Dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu. Cậu chỉ có thể không tình nguyện đi tới, khi ánh mắt anh chỉ định vị trí ngồi xuống cho cậu.

Lập tức liền có người giúp việc múc cháo dinh dưỡng xong cho cậu.

"Độ thiếu gia, trước làm trơn dạ dày sau đó sẽ ăn cơm."

"Cám ơn."

Độ Khánh Thù nở một nụ cười rất chân thành với cô giúp việc, nhận lấy chén cháo, múc một muỗng bỏ vào trong miệng, vị thuận trơn, độ lửa vừa vặn, thật sự là rất ngon!

"Anh còn muốn nữa."

Kim Chung Nhân đặt chén lên bàn, nữ giúp việc vội đưa tay nhận lấy, thấy cậu chủ nhìn chằm chằm, sợ đến vội vàng cúi đầu né qua một bên đứng ngay ngắn.

Lúc này Độ Khánh Thù mới phản ứng được là anh muốn cậu giúp mình, trong lòng không khỏi căm giận mắng: muốn cái đầu quỷ nhà anh! Đại Ác Ma khốn kiếp! Có nữ giúp việc ở nơi này anh còn không hưởng thụ, ngược lại muốn nô dịch cậu! Thật là quá xấu!

Nhưng động tác trong tay vẫn không có nhàn rỗi, múc một chén cháo đầy bưng đến trước mặt anh, ăn, ăn, ăn! No chết anh đi!

"Nai con, đã có người nào nói cho em biết rằng, nét mặt của em rất phong phú, hơn nữa, ý nghĩ trong lòng cũng lộ rõ trên mặt không bỏ sót gì không."

Kim Chung Nhân giương môi tà tứ, tròng mắt đen lấp lánh nhìn chăm chú vào người ngồi ăn ở bên cạnh.

"Oh. . . . . . Anh thật đói."

Độ Khánh Thù vội vàng vùi đầu hết sức chuyên chú giải quyết thức ăn trong chén, "Ưu điểm" này của cậu, cậu vẫn luôn rất rõ ràng, vẫn còn nhớ Lộc Hàm cũng đã nói cậu như vậy, nhưng mỗi lần quyết định muốn đổi thì luôn là không tự chủ mà tái phạm.

Tâm tình Kim Chung Nhân thật tốt nhìn dáng vẻ cậu "Hồng hộc" ăn cơm, giống như một con heo nhỏ, ách. . . . . . Chỉ là cậu quá gầy, mỗi lần ôm cậu, anh đều cảm thấy trên người cậu khô cằn, một chút thịt cũng không có, trừ hai khối trắng nõn mềm mại trước ngực này, những chỗ còn lại, toàn là xương.

"Về sau, ăn nhiều một chút, em quá gầy."

Anh muốn nuôi cậu mập lên, cảm giác nhiều thịt ôm thật tốt.

"Két. . . . . ."

Độ Khánh Thù ngây ngốc ngẩng đầu nhìn anh một cái, một mắt coi lại chính mình, cậu mà gầy? Cậu cao 1m65, nặng 50 kí lô, không mập không ốm, rất đều đặn, mập nữa sẽ không tốt.

Mĩ thụ nha! Tóm lại là yêu xinh đẹp, cũng thích vóc người mình mảnh mai, mập một chút cũng muốn la hét giảm cân.

"Tôi gầy chỗ nào, đây là vóc người tiêu chuẩn đấy."

Cậu lẩm bẩm cái miệng nhỏ nhắn phản bác.

"Vóc người tiêu chuẩn?"

Kim Chung Nhân khinh bỉ quan sát cậu một cái, tuy rằng anh đối với phụ nữ luôn luôn không ưa, cũng không đại biểu anh không biết cái gì mới là vóc người tiêu chuẩn, ít nhất cũng là hình chữ "S" đi, nhưng cậu. . . . . .

Độ Khánh Thù bị ánh mắt của anh đả kích, giận dữ đẩy chén ra trước mặt.

"Tôi ăn no rồi."

Dứt lời, liền muốn đứng dậy rời đi, nhưng vừa đứng lên liền bị người đàn ông kéo cánh tay, thân thể mất đi thăng bằng ngã vào trong ngực anh, vừa vặn ngồi ở trong ngực anh.

"Buông ra! Anh buông tôi ra!"

Độ Khánh Thù giùng giằng không tuân theo, bắp đùi cậu cho đến bây giờ vẫn ê ẩm sưng gay gắt, một ít cũng không muốn một lần nữa rồi!

"Đừng nhúc nhích, châm lửa em phải tự dập tắt."

Kim Chung Nhân lạnh lùng uy hiếp nói, tay trái nhốt chặt hông của cậu, tay phải cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm, anh chỉ là muốn ôm cậu mà thôi, kết quả cậu phản ứng lớn như vậy, thật là khiến anh khó chịu!

"Tôi. . . . . ."

Độ Khánh Thù cong môi, cuối cùng không nói gì, ở dưới dâm uy của ác ma, cậu không thể không cúi đầu làm con cừu nhỏ nhu thuận.

"Ăn một miếng, từ hôm nay trở đi, sau này phải ăn nhiều hơn, cũng gầy đến sờ không thấy thịt."

Người đàn ông vừa nói vừa thong thả ung dung vuốt bên eo người con trai trong ngực, vốn định đưa tay đi vào để tìm cảm xúc chân thật nhất, lại phát hiện quần áo này nối liền một chỗ! Cư nhiên không thể tìm thấy lối vào!

Anh có chút nổi giận.

"Về sau, không cho phép mặc loại quần áo này nữa!"

"Phốc!"

Độ Khánh Thù trong miệng ngậm cơm thiếu chút nữa phun hết ra, trong lòng thầm mắng: chuyên quyền ương ngạnh khốn khiếp!

Vốn là, ở thời điểm ác ma sờ cậu, trong lòng cậu vui mừng nở hoa, tất cả quyết đoán sáng suốt của mình thật may mắn, chọn ngay quần áo liền thân, lúc này thật đúng là có chút công dụng rồi.

"Năm nay, rất thịnh hành kiểu này."

Cậu nhỏ giọng lầu bầu một câu, nghĩ tới lần sau lúc đi dạo phố phải mua vài bộ quần áo liền thân, vả lại còn phải mặc cái loại quần kia.... (*.*) :-"

"Thịnh hành cũng không cho mặc!"

Kim Chung Nhân bá đạo phủ quyết, cũng không biết là người thiết kế ngu ngốc nào! Không có chút nào hợp lý! Cản trở!

Đột nhiên anh nghĩ đến Tam đệ chính là nhân tài tinh anh trong giới thời trang, chờ khi hắn trở về chịu đòn nhận tội với mình thì điều kiện thiết yếu vượt qua là dùng chuyên môn của hắn thiết kế mấy bộ hợp lý cho nai con, nếu không, gia pháp phục vụ!

Mà lúc này đang đứng trên chiếc cầu lớn ở Hải Cảng Sydney, Nam Hoa Cẩn tự dưng hắt hơi một cái, đưa tay sờ sờ lỗ mũi, gần đây liên tiếp bị đại ca "Nhớ nhung", xem ra ngày trở về sẽ rất khổ sở!

"No rồi, bụng của tôi no quá rồi."

Độ Khánh Thù bị anh mạnh mẽ đút vài muỗng cơm, vội bưng lên một cốc nước sôi để nguội "Ừng ực ừng ực" uống cạn sạch.

Kim Chung Nhân vừa định nói chuyện, điện thoại di động trong túi liền vang lên, vừa lấy ra nhìn: Phác Xán Liệt.

Ấn nút tiếp nghe.

"Đã đến?"

"Dạ đúng, cậu chủ. Ngài Âu Tấn Hanh đã nghỉ lại tại khách sạn sang trọng Kim thị, nói rằng hy vọng có thể mau sớm được gặp ngài, cùng nhau thương lượng những bước làm việc cụ thể về dự án hợp tác kế tiếp."

Mặc dù trong lòng Phác Xán Liệt rất vội, nhưng âm thanh lại bình tĩnh hòa hoãn, làm cho người ta cảm thấy không kiêu ngạo không nóng nảy.

"Trong vòng nửa giờ tôi sẽ tới đó."

Nói xong, Kim Chung Nhân liền cúp điện thoại, từ thời ông của anh tập đoàn Ni Lan Nhã đã cùng tập đoàn Kim thị có quan hệ hợp tác mật thiết, nhiều năm như vậy vẫn luôn hợp tác tốt nhất trên thương trường, tương giao nhiều năm, mà lần này ông Âu Tấn Hanh tới thành phố C chính là vì đàm phán kế hoạch tiến quân thành phố kế tiếp với anh.

Cho nên, anh phải đi.

Độ Khánh Thù nghe được rất rõ ràng cuộc đối thoại của hai người, biết được ác ma sẽ phải lập tức rời đi, trong lòng tràn đầy vui mừng, vui vẻ, sướng vãi! (^-^)

Nhưng, cậu nhớ rằng mình mới vừa được dạy dỗ, vui buồn không thể hiện ra mặt, trước khi ác ma còn chưa rời đi, cậu vẫn nên kìm nén thỏa đáng, để tránh anh đột nhiên nổi điên thay đổi chủ ý, như vậy là hại nhiều hơn lợi.

"Anh có chút việc phải đi, em ở nhà phải ngoan ngoãn."

Kim Chung Nhân nâng cằm của cậu lên, dịu dàng ấn xuống môi cậu một cái hôn, chợt đứng dậy rời đi.

"Cái đó. . . . . . Kim Thiếu, buổi chiều tôi muốn về nhà."

Độ Khánh Thù xoắn hai ngón tay ai oán nhìn anh, tối hôm nay anh trai cậu lên máy bay, cậu muốn đi tiễn anh ấy. Hơn nữa, mẹ Diệp đã nói rồi, buổi tối người một nhà cùng ăn bữa cơm.

Kim Chung Nhân lạnh lùng liếc cậu một cái, không vui cau mày.

"Anh không thích em kêu anh là Kim Thiếu"

Xưng hô thế này sẽ luôn khiến cho anh cảm thấy nai con đang sợ anh, cái cảm giác này thật tệ, anh gọi cậu là nai con, như vậy cậu cũng phải gọi anh thân mật một chút, ví dụ như : A Nhân ? Không được, đây là cách mà bà nội cùng Thế Huân thường gọi anh, nai con không giống như bọn họ, vẫn là kêu một chữ được rồi.

Mắt Độ Khánh Thù lần nữa trợn trắng, trong lòng tồi tệ thầm nói: vậy anh thích em gọi anh là ác ma sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top