Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10

"Là do cậu quá cao, tôi với không tới."

Vi Y hút một ngụm không khí lạnh.

"Cậu có đam mê nghe lén hả?" Phương Dục Trạch hỏi.

Vi Y khẩn trương mấp máp môi, tức khắc có loại cảm giác bất lực nói không nên lời.

Hai lần, thật sự đều chỉ là trùng hợp.

"Tôi, không biết, các cậu ở chỗ này ——" Vi Y nói đến đây, gương mặt nghẹn đến mức đỏ bừng.

Phương Dục Trạch lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, không hé răng. Vi Y lại cảm thấy loại áp lực không tên, không dám nhìn thẳng cậu.

Cô trong lòng cân nhắc, còn ở chỗ này làm gì nữa, tẩu vi thượng sách. Xoay người, khởi động dù hướng về phía màn mưa, chạy.

Năm bước dưới bậc thang cầu thang, mưa lớn rơi trên mặt đất vang lên tiếng lạch cạch lạch cạch.

"Nè!"

Lưng Vi Y cứng đờ, dừng chân tại chỗ. Qua vài giây, quay đầu, "Kêu tôi?"

Phương Dục Trạch đứng thẳng người, lười nhác dạo bước đến hành lang bên dưới rồi dừng lại chân, nước mưa thổi qua tới, rơi trên mái tóc của cậu.

Cậu rũ mắt liếc nhìn Vi Y đứng ở trong mưa, biểu cảm biết rõ còn cố hỏi, "Nếu không thì ai?"

"...... À, cậu có chuyện gì?"

Phương Dục Trạch chau mày thật sâu, nhẹ nhàng quét mắt nhìn cô trên dưới một lần, cảm xúc phi thường bất mãn hỏi tội, "Cậu có cảm giác đồng cảm không vậy?"

Vi Y biểu cảm như đang hỏi 'cậu đang nói cái gì vậy?'.

"Mưa lớn như vậy, cậu muốn tôi đội mưa tới nhà ăn?"

Vi Y:......

Cậu có đội mưa đi hay không hình như cũng không có quan hệ với cô lắm, cô hình như cũng không cần thiết phải quan tâm chuyện này?

Nhưng cái khẩu khí này của cậu?

Cuối cùng, Vi Y suy xét một chút, vẫn là ngoan ngoãn đi trở về lại trên bậc thềm, hơi hơi căng cao dù để cậu đi vào.

Phương Dục Trạch nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, nâng bước xuống, chui vào trong dù.

Cậu hơi đi trước, Vi Y theo sau, hai người cách nhau khoảng nửa bước chân.

Vi Y ngẩng đầu nhìn cái ót của cậu, như thế nào mà cô lại có cảm giác như là nha hoàn đang hầu hạ thiếu gia vậy nhỉ? Xong lại tự an ủi mình, mặc kệ, coi như là cảm ơn cậu ngày hôm qua đã gửi cho cô mấy cái chương trình học tốt miễn phí đi.

Vóc dáng Phương Dục Trạch quá cao, Vi Y đã tận lực đem dù căng cao, nhưng đầu của Phương Dục Trạch vẫn đụng phải dù, đường viền hoa ở trên dù chặn tầm mắt của cậu.

Cuối cùng Phương Dục Trạch thật sự chịu không nổi, đoạt đi cây dù từ trong tay cô. Vi Y đang cúi đầu nhìn vũng nước nhỏ dưới chân, thì bị dọa đến cả kinh, ngước mắt lên nhìn trực diện với đôi mắt không vui của cậu.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau hai giây, Vi Y việc nào ra việc đó nói, "Là do cậu quá cao, tôi với không tới."

Phương Dục Trạch:.......

Đến lúc nói xong Vi Y cũng chưa cảm giác được lời nói mình có cái gì khác thường.

Phương Dục Trạch chính mình tiêu hóa, coi như cô chỉ là đơn thuần vô tri nói bậy.

"Tôi cầm." Cậu tiếp tục hướng phía trước đi, Vi Y ngoan ngoãn đi bên cạnh, nép vào ô.

Hai người một đường đều không nói lời dư thừa nào, tới cửa nhà ăn, Phương Dục Trạch thu dù đưa cho cô, trực tiếp đi vào.

Vi Y rũ bọt nước còn đọng lại trên dù xuống, quay đầu lại liếc mắt nhìn bóng dáng của cậu.

Đi yên tâm thoải mái như vậy? Cậu thực sự coi cô thành nha hoàn để sai vặt rồi?

***
Phương Dục Trạch tới sau, Trần Thư Bác bọn họ chiếm chỗ giúp cậu, Quách Thông ăn xong đã đi trước, Chung Thiến ngồi ở trên ghế phía đối diện cậu.

Nhà ăn đã không còn chen chúc nữa, phần lớn cơm nước xong trở về lớp học. Vi Y bưng khay ăn, tìm cái bàn trống ngồi xuống, vừa nhấc đầu liền thấy Ngô Thiếu Nhàn.

Ngô Thiếu Nhàn mới cùng bạn học đi nạp tiền vào thẻ ăn cơm ở nhà ăn bên cạnh về, không chú ý tới Vi Y, nhưng thật ra bạn học nữ cùng đi với Ngô Thiếu Nhàn đã thấy cô, tiến đến bên tai Ngô Thiếu Nhàn nói, "Thiếu Nhàn, kia không phải con chồng trước của mẹ kế cậu sao? Tớ mới vừa nhìn đến cô ấy đi cùng với Phương Dục Trạch tới nhà ăn. Phương Dục Trạch đó?! Ngoại trừ Chung Thiến ra thì có khi nào thấy cậu ấy đi cùng với nữ sinh khác đâu."

Ngô Thiếu Nhàn ngay sau đó nhìn qua Vi Y phía bên này, ánh mắt không tốt, người sau đã cúi đầu bắt đầu ăn cơm của chính mình, hoàn toàn không quan tâm đến.

Lúc sau không biết bạn học nữ lại nói gì với Ngô Thiếu Nhàn, mà cô ta đột nhiên ý vị thâm trường cười một cái, Vi Y không biết.

Chung Thiến ngồi nghiêng ở phía sau Vi Y, kỳ quái nhìn theo thân ảnh của Ngô Thiếu Nhàn, lại quay đầu lại nói chuyện với Phương Dục Trạch, "Tiểu Trạch ca, lần sau nếu là không có dù, cậu nhớ gửi tin nhắn cho tớ nha."

Phương Dục Trạch đang ăn cơm, mí mắt cũng không nâng, hàm hồ ừ một tiếng.

*****
Sinh nhật Vi Y đúng vào ngày thứ bảy.

Ngô Thiếu Nhàn chắc chắn sẽ không đi, bữa tối chỉ có cô, Tào Thục Đình và Ngô Văn Huy ba người mà thôi.

Như vậy cũng tốt.

Ngô Văn Huy vì cô mà đặt một cái bánh kem, Tào Thục Tình thì đưa cho cô một cái hộp quà xinh đẹp màu vàng nhạt, là quà sinh nhật 18 tuổi của cô.

Trong lúc ăn cơm, Ngô Văn Huy cứ theo lẽ thường quan tâm một chút tình hình học tập của cô.

"Học tập có tiến độ không? Lần trước thúc có nghe lão Từ nói, con yêu cầu ngồi phía trước, sợ theo không kịp."

Vi Y từ trước đến nay yêu ghét rõ ràng, tận đáy lòng vẫn rất cảm kích Ngô Văn Huy, tôn trọng ông.

"Dạ cũng được ạ. Từ lão sư còn cố ý xếp cho còn ngồi cùng bàn với lớp trưởng nữa, cũng giúp con không ít."

"Ừa. Sắp đi tới giai đoạn ôn tập rồi, củng cố lại bài tập trọng điểm một chút, thi đại học chỉ cần phát huy như bình thường, thì trường top đầu hẳn là không thành vấn đề."

Ngô Văn Huy rốt cuộc cũng làm công tác giáo dục nhiều năm, có thể nói như vậy khẳng định là có đạo lý, Vi Y trong lòng vẫn rất vui vẻ, "Còn phải cảm ơn Ngô thúc giúp con vào được ban trọng điểm, bầu không khí thực sự bất đồng so với ban bình thường, cũng tương đối có ảnh hưởng với con."

"Thành tích của con vốn dĩ không tồi, lần này cũng chỉ kém mấy hạng thôi, nếu lần này con không vào được thì kì thi tháng lần sau con cũng sẽ vào được, không có gì vấn đề gì."

Vi Y hơi hơi mỉm cười.

Bất quá tâm tình tốt này, duy trì được đến buổi tối về nhà, thì kết thúc.

Lúc cô trở về phòng, Ngô Thiếu Nhàn đang tắm rửa trong phòng tắm. Vi Y đem bánh kem đặt lên bàn học, thì phát hiện trên bàn có một hộp quà tặng màu vàng nhạt giống y như của cô.

Cô ngây người nhìn chằm chằm cái hộp kia hai giây.

Sinh nhật cô, Tào Thục Tình cũng chuẩn bị cho Ngô Thiếu Nhàn một món quà y như vậy.

Vi Y không biết lòng dạ của mình có phải quá hẹp hòi hay không, một món quà mà thôi, không có gì đáng giá để phải để ý.

Có lẽ, cô cũng chỉ là có chút hoài niệm trước kia cùng ba ba ăn sinh nhật với nhau mà thôi. Ba ba tặng quà sinh nhật cho cô luôn rất độc đáo lại ngoài ý muốn.

Vi Y xoay người đi trở về mép giường của mình, đem hộp quà sinh nhật vỏ còn chưa bóc trong tay nhét vào cái rương phía dưới giường.

Bình ổn lại tâm tình, ngồi ở mép giường, gửi tin nhắn cho Lý Điềm Điềm.

Lý Điềm Điềm gọi video cho cô khi còn đang trong bữa ăn, bởi vì không tiện, nên nói về nhà rồi gọi lại cho cô ấy.

Đầu điện thoại bên kia kêu lên một tiếng liền bắt, Lý Điềm Điềm không ngăn được sự nhiệt tình, vui vẻ nói "Vi Vi mỹ nữ, sinh nhật vui vẻ!"

"Cảm ơn." Vi Y cười nhận lấy chúc phúc.

"Món quà thứ hai cho cậu. Nếu không thì ngày mai mình đưa cậu nha. Vất vả lắm một tháng mới có một ngày nghỉ, đừng ở trong nhà làm bài tập nữa. Ngày mai cùng tớ đi xem anh tớ đua xe đi, thả lỏng một chút."

Thả lỏng một chút cũng không phải không thể, coi như là cho bản thân một ngày nghỉ ăn sinh nhật.

Anh của Lý Điềm Điềm là một tay đua xe thi đấu chuyên nghiệp, hiểu môn này thì khẳng định sẽ cảm thấy thú vị, nhưng Vi Y đối với phương diện này dốt đặc cán mai, hơn nữa cũng không có hứng thú, "Trò chơi cao cấp như vậy, tớ xem không hiểu a."

"Đến nơi cậu xem sẽ hiểu, rất kích thích đó. Vạn nhất cậu cảm thấy không thú vị thì tụi mình trở ra đi dạo chỗ khác."

Vi Y suy xét một chút, có lẽ làm đề tài cho sáng tác văn lần sau, vì thế liền đáp ứng, "Được thôi!"

*****
Sáng sớm ngày hôm sau, Vi Y đã sớm rời khỏi giường.

Ngoài cửa sổ là thời tiết tốt khó mà có được, cây cối xanh mượt mọng nước dưới ánh mặt trời, lớn lên cực kỳ tươi tốt.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, nghĩ đến việc ra ngoài chơi, Vi Y đột nhiên có chút hứng thú, thoáng trang điểm cho bản thân một chút.

Hẹn với Lý Điềm Điềm là 9 giờ gặp mặt ở cao ốc CBD.

Lý Điềm Điềm vừa thấy cô đến, liền lập tức khen lên một tiếng, "Chính là như vậy nha, ngày thường đi học mà cậu cũng như vậy mình khẳng định tỉ lệ quay đầu sẽ rất cao luôn đó."

Vi Y hơi hơi mỉm cười, ngượng ngùng nói, "Tới trường học là để đọc sách, để ý tới tần suất quay đầu làm gì."

Lý Điềm Điềm nhìn trời trợn trắng mắt, dỗi cô một câu, "Ai nói mỹ mạo và trí tuệ không thể cùng tồn tại?"

Hai người đi đến ven đường đón một chiếc taxi, lên xe.

Địa điểm thi đấu rất xa, đi xe hơn hơn nửa giờ mới đến.

Lúc tới địa điểm đua xe, ở ngoài sân đã có rất nhiều fans mê xe vây quanh, có rất nhiều đoàn đội đều mặc đồng phục của đội mình, giơ cờ đội, vẫy vẫy biểu ngữ, rất náo nhiệt.

Vi Y quả thực mở rộng tầm mắt, thì ra thi đấu đua xe là ở loại địa phương rách nát này?

Núi hoang đất hoang, nơi nơi cắm cờ màu, bùn đất đen vàng, nơi nơi đều là hố, cầu thang hiểm trở trên sườn núi......

Các loại chướng ngại vật nhân tạo trên đường, đường đi gập ghềnh, địa hình phức tạp. Tổng kết một câu, muốn lạn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Vi Y cảm giác hô hấp của mình trong không khí, đều là vị bùn đất. Nghĩ, rụt rụt cái mũi. Cảm giác thấy bên trong đường hô hấp đều dính một tầng bùn thật dày.

Lý Điềm Điềm lôi kéo cô đi vào khu vực một cái lều trại lớn, tìm được anh của cô ấy. Vi Y đứng ở bên ngoài lều trại chờ cô ấy, buồn bã ỉu xìu tuỳ ý nhìn xung quanh, cô thật đúng là không có hứng thú. Thu hồi tầm mắt, lại cúi đầu nhìn giày của bản thân. Hai ngày trước mới mưa qua một trận lớn, một đường đi tới đều là bùn, thực dơ.

Bên ngoài lều trại đặt mấy cái ghế, Vi Y đi qua ngồi xuống, từ trong túi lấy ra khăn giấy, cong lưng lau giày.

Kết quả càng lau càng bẩn, còn không bằng không lau.

Vi Y nghiêng đầu ngó thấy bên cạnh có thùng rác. Mới vừa nhấc đầu, ánh mắt ngoài ý muốn rơi xuống một bóng người phía trên.

Cách đó không xa bên cạnh sườn núi có một người đang đứng, đưa lưng về phía cô. Vóc dáng rất cao, bởi vì ăn mặc một thân áo khoác màu đen rộng thùng thình, bóng dáng nhìn không gầy ốm như vậy. Đôi tay đút ở trong túi, đang nhìn cái gì.

Chỉ là vóc dáng của thân hình này, Vi Y tinh tế nhìn kĩ càng, như thế nào giống như có cảm giác đã từng gặp qua?

Khẳng định là nhìn lầm rồi, Vi Y nghĩ. Đang muốn dời đi ánh mắt, người nọ xoay người lại.

Vi Y tập trung nhìn vào, gương mặt tuấn dật này, hình dáng góc cạnh rõ ràng, không phải Phương Dục Trạch thì là ai?

Cậu như thế nào sẽ đến nơi này?

Vi Y trong lòng cảm thấy kỳ quái, Phương Dục Trạch vừa nhấc mắt, cũng nhìn thấy cô.

Dừng lại bước chân đang chuẩn bị đi, híp mắt đánh giá cô, dường như cũng rất kinh ngạc khi cô xuất hiện ở chỗ này.

Vi Y cảm thấy cũng không quá thân với cậu, không có tính toán cùng cậu chào hỏi, thu hồi tầm mắt, trực tiếp đi đến bên thùng rác ném tờ khăn giấy trong tay.

"Sao cậu lại ở chỗ này?"

Vi Y giật mình, quay đầu lại, Phương Dục Trạch đã đến bên cạnh vị trí cách cô hai mét.

"Tôi đi đến với bạn."

Phương Dục Trạch lại nhẹ nhàng nhìn quét cô một lần từ trên xuống dưới, hôm nay cô mặc một cái áo Châm Chức màu hồng nhạt, váy xếp li màu vàng nhạt, chân đi đôi ủng ngắn. Tóc ngày thường cột cao đuôi ngựa, hôm nay cũng thả xuống. Vừa đen vừa dài, xoã ở phía sau lưng cô.

Khuôn mặt vẫn như cũ thoải mái thanh mát sạch sẽ, làn da trắng hồng tự nhiên. Bất quá đôi môi hôm nay có tô thêm chút son, đỏ đỏ.

Hắn cực nhẹ nhướn đuôi lông mày, "Bạn trai?"

~Hết chương 10~

Tác giả có lời muốn nói:
Về nữ phụ Chung Thiến, có tiểu thiên sứ không muốn thấy cô ta xuất hiện nữa, không có biện pháp a, dù sao cũng là bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên với nam chính, cậu cũng không có khả năng vô duyên vô cớ cùng cô ta trở mặt đúng không nè? Chờ nữ chính yên vị, thời điểm cô ta nên biến mất tự nhiên sẽ biến mất, vậy nha.

Đôi lời vu vơ của Editor:
Nói gì thì nói mình vẫn thấy mẹ của Vi Y hơi kì. Dù gì đi nữa thì cũng là quà nhân dịp sinh nhật, đâu thể nào tặng 2 món y chang nhau như vậy được! Không để ý tới việc con gái mình sẽ thấy tủi thân sao. 😤😤

Editor: Dương Trang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top