Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15

"Cậu ấy mới vừa rồi còn khuyên tôi, quý trọng sinh mệnh, rời xa nam nhân."

Vi Y còn đang cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ làm đề, không phát hiện người nào đó đã đứng lên, đang hướng tới gần bên cô.

Phương Dục Trạch đem iPad kẹp ở giữa cánh tay, biếng nhác bước đi hướng về phía chỗ ngồi của chính mình. Cậu đến gần, thấy cô vẫn còn chưa phát hiện, cũng không gọi cô, một đôi chân thẳng tắp dựa vào bên cạnh bàn của bản thân, từ trên cao nhìn xuống, dù bận nhưng vẫn ung dung cúi đầu nhìn xuống cô.

Cô gái nhỏ cúi đầu, cái ót cột lấy một chùm tóc đuôi ngựa đen dài, trên cổ sau có một tầng tóc mái nhung nhung. Tóc mái dài được vén qua sau lỗ tai nho nhỏ, không có kẹp cái kẹp đào màu hồng phấn kia.

Vi Y cảm giác được có một bóng người áp xuống, nhanh nhạy ngẩng đầu.

Phương Dục Trạch trên mặt biểu tình nhàn nhạt, tròng mắt đen như mực vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô. Cô cảnh giác nhìn lại cậu, nhẹ nhàng nhăn nhăn mày.

Lúc đó, cậu rút bàn tay từ trong túi ra, đem iPad đặt trên bàn, bỗng nhiên ý vị không rõ nhướn hạ đuôi lông mày, "Thích ngồi bàn học của tôi như vậy?" Cậu hỏi, còn mang theo một chút ý gì đó không dễ phát hiện, lại có lòng nhắc nhở, "Tiếc là không được, vào học rồi."

Vi Y:......

Trình độ tự luyến của người này, thật là thiên hạ vô địch.

Ai thích ngồi chỗ này của cậu chứ, không phải cậu ép cô tới sao.

Cô cũng phục thật.

Vi Y đứng dậy thu thập sách giáo khoa, Phương Dục Trạch lui về phía sau hai bước, nhường đường cho cô đi qua.

Vóc dáng cậu to lớn, đứng ở giữa lối đi nhỏ, Vi Y ôm sách, nghĩ đi qua từ phía sau lưng cậu, nhưng khoảng cách giữa thân thể cậu và bàn của bạn học phía sau, độ rộng không đủ một người. Cô lại hướng bên cạnh dịch bước, tính toán đi qua trước mặt cậu, vấn đề là thân thể của cậu cách bàn học cũng không lớn hơn bao nhiêu.

Vi Y không muốn mở miệng xin cậu nhường đường, làm không tốt lại giống như vừa rồi. Đầu óc cô lại chẳng nhanh nhạy như cậu, biết đâu được cậu lại mở miệng phán ngôn ra câu gì đó, làm cô xấu hổ đến muốn chui xuống bàn học luôn thì sao.

Cô nghiêng thân mình, hơi hơi nhón chân, cố gắng không đụng vào người cậu, lướt qua từ phía trước mặt cậu.

Quách Thông thấy bạn cùng bàn của mình đã trở về, lại nói xin lỗi, "Xin lỗi cậu nha."

"Không có gì, đổi chỗ ngồi thôi mà."

"Lần trước vốn dĩ nói cùng đi xem với cậu ấy, kết quả trong nhà có việc gấp. Cho nên cậu ấy mới nhờ bạn quay video lại, mang qua cho tôi xem."

Vi Y, "Ừa ừa, không có việc gì đâu." Cô cười cười, "Chưa nói, tôi còn phải cảm ơn cậu đấy!"

"Cảm ơn tôi chuyện gì?" Quách Thông nghi hoặc.

"Bài viết trên diễn đàn, là cậu phải không?"

Quách Thông cười, "Hả, kia không có gì. Chúng ta cũng là không muốn cậu bởi vì việc này mà ảnh hưởng học tập."

Vi Y khẽ cười, "Thật sự cảm ơn cậu."

Quách Thông, "Trên mạng vốn dĩ chính là không biết tin tức ở đâu, tất cả mọi người đều mù quáng nghe theo. Cậu không bị chuyện này ảnh hưởng thì tốt rồi, qua một khoảng thời gian liền gió êm sóng lặng thôi."

Nghĩ đến Quách Thông nhiệt tâm giúp mình như vậy, Vi Y hiếm khi một lần được ra máy hát, "Kỳ thật trong khoảng thời gian này tôi vẫn luôn không lên xem diễn đàn, cũng không để bụng bọn họ nói như thế nào. Người khác chửi bới mình như thế nào cũng không quan trọng, bởi vì tôi không dựa vào ánh mắt của người khác mà sống. Hôm nay nghe bạn nhắc tới, mới biết được cậu đăng bài nói giúp tôi. Dù ngoài ý muốn nhưng tôi rất vui."

Quách Thông có chút nghi hoặc nhìn nhìn cô, rồi sau đó lại nở nụ cười, "Cậu có thể suy nghĩ lạc quan như vậy thì tốt rồi. Chuyện đăng bài lên diễn đàn, là chủ ý của  Phương Dục Trạch đấy. Tôi chỉ là người giật dây thôi."

Vi Y ngoài dự đoán, ngẩn người.

***

Sự việc này của Vi Y còn bình ổn nhanh hơn so với trong tưởng tượng của mọi người, bởi vì sáng sớm hôm sau, trường học lập tức có một tin tức kinh thiên động địa khác ép xuống: Chúc mừng trường trung học A có ' con '.

Buổi tự học sáng sớm, tất cả mọi người đều không có tâm trí học tập, một lòng chỉ quan tâm ' con ' này từ đâu tới.

Quách Thông gian nan duy trì kỷ luật lớp, "Đem cất hết điện thoại đi, không được nói chuyện!"

Nhưng tội là, cậu ta có kêu khàn cả tiếng, cũng không địch nổi lòng hiếu kì của mọi người.

"Nói chuyện nữa sẽ ghi tên tự quét dọn vệ sinh một vòng." Rơi vào đường cùng, Quách Thông chỉ có thể lấy ra đòn sát thủ.

Lúc này mới miễn cưỡng khống chế được cục diện, chờ đến khi tan học, mọi người lại lần nữa tụ tập, bàn luận buôn dưa các loại.

Bạn học nam phía sau Vi Y chụp bả vai cô, "Tôi thiếu chút nữa đã quên, Vi Y trước đây cậu học ban 12 mà phải không?"

Vi Y quay đầu lại, còn chưa hiểu rõ sao lại bị hỏi như thế, "Đúng vậy. Có chuyện gì?"

"Hùng Ninh Vinh lớp trước kia của cậu, nằm trong đội thể dục của trường phải không?"

"Ừa."

"Cậu ta chính là ba của đứa bé kia."

Vi Y giật mình trợn tròn đôi mắt.

Bạn học nam, "Cậu không biết hả?"

Vi Y lắc đầu, "Tôi không hay quan tâm chuyện này chuyện kia."

Giật mình qua đi, cô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng khác.

Hùng Ninh Ninh là uỷ viên thể dục ban 12, cũng chính là đối tượng yêu thầm hai năm của Lý Điềm Điềm a!

Bởi vì gần đây vẫn luôn không có mang theo di động đến trường, nên không có cách nào gửi tin nhắn cho Lý Điềm Điềm.

Nha đầu kia hiện tại không chừng đã bị đả kích lớn rồi.

Giờ giao tiết, Vi Y tranh thủ chạy nhanh qua ban 12.

May mắn là Lý Điềm Điềm không có cảm xúc phập phồng gì quá lớn, ngược lại rất bình tĩnh, chẳng qua là lâm vào một gian đoạn xem thường nam nhân.

Tự trách bản thân mắt mù, cư nhiên lại đi yêu thầm một cái tên tra nam đến tận hai năm.

Bất quá cô ấy từ trước đến nay là một cô gái lạc quan cầm được thì cũng buông được, chắc là qua một khoảng thời gian thì sẽ không có việc gì.

Lúc Vi Y về lại ban 16, thì đụng phải Trần Thư Bác ở hành lang, cậu ta vội vội vàng vàng giống như muốn đi đâu gấp, thấy cô, đột nhiên chặn đường lại, "Ờm... Vi Y, cậu mới đi tìm Lý Điềm Điềm sao?"

Vi Y, "Đúng vậy."

"Tôi mới vừa gửi tin nhắn WeChat cho cô ấy, mà cô ấy không để ý tới tôi! Cô ấy..... có ổn không vậy?" Trần Thư Bác hỏi.

Vi Y đem lời cậu nói ở trong óc xử lý hai giây, hiểu rõ, rồi lại tỏ vẻ thương mà không giúp gì được, "Cậu hiện tại tốt nhất không nên đi tìm cậu ấy, cậu ấy bây giờ không muốn thấy mặt nam sinh."

"Vì cái gì?"

Vi Y rối rắm cười cười, "Cậu ấy mới vừa rồi còn khuyên tôi, quý trọng sinh mệnh, rời xa nam nhân."

Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng hừ cười nhẹ.

Vi Y sửng sốt, quay đầu lại.

Phương Dục Trạch không biết từ nơi nào ra tới, đang đi tới chỗ bên này của hai người. Ánh mắt không khách khí liếc mắt ngó cô một cái, rồi lướt ngang qua hai người bọn họ đi vào phòng học.

Hừ cái gì mà hừ, câu ' Quý trọng sinh mệnh, rời xa nam nhân ' kia cũng lại không phải do cô nói.

Không thể hiểu được!

Sự việc hổ thẹn này khiến cho trường học bị gièm pha, thứ hai sau khi nghi thức kéo cờ kết thúc, hiệu trưởng tự mình lên bục, công khai nghiêm khắc điểm danh phê bình hai bạn học vi phạm, song song đó ra quyết định xử phạt là đuổi học.

Cũng bắt đầu từ hôm nay, một đoạn thời gian rất dài sau đó, nhóm thiếu nam thiếu nữ sôi nổi tuổi dậy thì đã thu liễm lại không còn ngo ngoe rục rịch nữa. Không ai dám trắng trợn táo bạo dắt tay hay kề vai sát cánh ở trong sân trường.

Chuyện này xem như cũng hoàn toàn giải phóng cho Vi Y, phủ qua đủ loại dư luận phía trước về cô, còn cô vẫn yên lặng học tập sinh hoạt như bình thường.

Ngược lại là bên kia Lý Điềm Điềm, cô ấy tự mình lâm vào một loại kỳ đê mê.

Trần Thư Bác đi tìm cô ấy, sau vài lần ăn ' bế môn canh ', không thể không tới xin sự giúp đỡ của bạn tốt Lý Điềm Điềm là Vi Y.

Vào giờ cơm trưa, Vi Y và bạn cùng lớp là Mã Diệu Linh bưng khay cơm ngồi xuống vị trí tốt mới vừa tìm, Trần Thư Bác theo lại đây, ngồi ở bên cạnh cô, "Vi Y, có thể hỏi cậu vài chuyện không?"

Vi Y gật gật đầu, "Cậu hỏi đi."

"Mẹ kiếp! Lý Điềm Điềm cô ấy trúng cái gió gì vậy? Tự dưng lại kéo WeChat của tôi vào danh sách đen!" Vừa nói vừa móc di động từ trong túi ra, mở lên WeChat đưa tới trước mặt cô, "Cậu xem đi."

Vi Y xem màn hình di động cậu ta vừa đưa qua, trên khung thoại biểu hiện ' Tin nhắn đã gửi, nhưng bị đối phương từ chối nhận. '

Thật đúng là bị kéo vào danh sách đen rồi.

"Hôm nay tôi đi ban 12 tìm cô ấy, Tự nhiên lại bị mắng xối xả. Đậu má! Tôi mẹ nó cũng không có đắc tội với cô ấy."

Vi Y có chút bất đắc dĩ cười cười, "Có khả năng là giống với tình huống lần trước tôi nói cậu đó."

Trần Thư Bác nhíu mày suy nghĩ một hồi, phản ứng lại, khổ bức nói, "Tới mức đó sao! Lại nói, cũng không thể quơ đũa cả nắm như vậy được!"

"Chắc là cô ấy nhất thời còn không tiếp thu được." Vi Y gắp miếng rau xanh bỏ vào trong miệng, "Chờ thêm hai ngày nữa sẽ tốt thôi."

Đang nói, nghiêng đối diện, cũng chính là đối diện với Trần Thư Bác, một nam sinh ăn mặc toàn thân một cây đen ngồi xuống.

Ngày thường Trần Thư Bác ăn cơm tích cực nhất, trên cơ bản là vừa hết tiết liền lấy tốc độ trăm mét tiến lên chạy như điên vào nhà ăn, sau đó lấy cơm, rồi lại chiếm chỗ ngồi tốt cho chúng bạn.

Phương Dục Trạch đại khái là nhìn thấy Trần Thư Bác ngồi ở bên này, cho nên mới theo qua đây.

Mã Diệu Linh thấy có người ngồi bên cạnh cô, nên quay đầu lại nhìn một cái. Mới đầu không chú ý, cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Qua một giây, bỗng nhiên giống phát hiện chuyện gì đó không bình thường, vẻ mặt không thể tưởng tượng quay đầu nhìn về phía cái nam sinh soái khí đang ở bên cạnh.

Trong trí nhớ của Mã Diệu Linh, cô đã là bạn học của Phương Dục Trạch hơn một năm rồi, cậu từ trước đến nay đều cho người ta cảm giác chính là lãnh đạm xa cách, rất khó tiếp cận. Ngày thường dường như chưa thấy qua cậu từng giao lưu với nữ sinh nào.

Lúc ấy cậu vừa tới, thường xuyên sẽ có nữ sinh chạy đến ngoài phòng học xem cậu. Lúc ban đầu cậu trực tiếp làm lơ, mặc kệ người khác. Sau lại phiền, liền sẽ xụ mặt, ánh mắt lạnh lùng đảo qua, làm người chùn bước. Cũng có nữ sinh lớn mật có ý đồ công lược toà thành lũy băng giá này của cậu, tỷ như Điền Hiểu Tâm, cuối cùng cũng chỉ là tự mua dây buộc mình.

Nghĩ vậy, cô lại quay đầu lại nhìn về phía Vi Y ở đối diện.

Lại nói, cái nữ sinh mới xếp lớp tiến vào này, cũng xem như là có tiếp xúc nhiều nhất với cậu. Cho nên khó tránh khỏi khiến cho bạn học cùng lớp, ngầm suy đoán rất nhiều.

' Mã tuổi thanh xuân ' ở dưới bàn dùng chân nhẹ nhàng chạm chạm vào cẳng chân của cô, Vi Y đang cúi đầu nghiêm túc ăn cơm, kỳ quái ngẩng đầu lên, "Làm gì?"

Đối phương đầu tiên là nghẹn cười nhấp nhấp môi, sau đó lại liều mạng đưa mắt ra hiệu cho cô.

Vi Y không hiểu, nghi hoặc nhìn cô.

Nữ sinh nhíu nhíu mày. Đối tượng tai tiếng của cậu, đang an vị ở bên cạnh tôi nè.

Vi Y căn bản là không biết, trước nay cũng không nghĩ tới, cô cùng Phương Dục Trạch sẽ có cái tai tiếng gì, hơn nữa đã dần dần lan truyền trong lớp học.

Mã Diệu Linh thấy vẻ mặt mộng bức của cô, ánh mắt lại ngó ngó Phương Dục Trạch bên kia. Mà cùng lúc đó, một câu "Làm gì" của cô cũng khiến cho người nào đó chú ý, ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.

Nữ sinh buông chiếc đũa, đang muốn làm cái gì. Tầm mắt của Vi Y đã dịch qua, vừa lúc đụng tới tròng mắt đen của nam sinh.

Cậu xem tôi, tôi nhìn cậu, kết quả chính là, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, liền như vậy nhìn đối phương, ai cũng đều không có mở miệng trước.

Lúc này Trần Thư Bác sau khi ăn uống thỏa thích đã ngẩng đầu nhìn thấy được quang cảnh này, hồ đồ hỏi, "Hai cậu làm gì vậy?"

Phương Dục Trạch bằng phẳng dời đi ánh mắt nhìn về phía Trần Thư Bác, tay nắm chiếc đũa, chọc chọc khay cơm, cúi đầu tiếp tục ăn cơm, đột nhiên cong khóe miệng lên.

Trần Thư Bác hoàn toàn trợn tròn mắt, nhìn về phía Vi Y. Vi Y đồng dạng mãn nhãn ngốc nghếch nghiêng đầu nhìn Trần Thư Bác.

Tình huống gì thế này!

Một giây sau, Trần Thư Bác đột nhiên vèo một cái cười lên tiếng.

Vi Y:......?

Mã Diệu Linh cũng không nhịn được nở nụ cười theo.

Đầu óc bọn họ bị nước vào rồi? Hay là cơm bị hạ độc?

"Cười cái gì vậy?"

Mã Diệu Linh lúc này mới duỗi qua tay tới, giúp cô đem hạt cơm trên khóe miệng lau sạch, rồi đưa cho cô xem.

Vi Y:...................

Cô rũ mắt nhìn chằm chằm vào hạt cơm kia, trên mặt xấu hổ nóng rát.

Trong đầu nghĩ đem bọn họ kéo đi ra ngoài bắn chết năm phút đồng hồ.

Không! Mười phút!

***


Bị bọn họ nháo như vậy, Vi Y cũng không có tâm trạng ăn uống ngon. Vội vàng ăn vài miếng, rồi về phòng học trước.

Quách Thông đang vội vàng viết xuống bản thảo diễn thuyết cho nghi thức kéo cờ vào thứ hai, giữa trưa không đi nhà ăn.

Hai cái hảo huynh đệ của cậu ta, mang theo cơm hộp lên cho cậu.

"Hôm nay nhà ăn có món gì vậy?" Quách Thông một bên ăn cơm hộp một bên hỏi, "Cũng không tồi, hôm nay có cá có thịt."

Vi Y từ ngăn bàn móc ra bài tập chưa làm xong, làm lơ sự tồn tại của người khác.

Trần Thư Bác nhìn qua bài diễn thuyết của Quách Thông, còn đọc lên, "Tôn kính các vị lão sư, thân ái các bạn học, mọi người buổi sáng tốt lành! Chủ đề diễn thuyết hôm nay của tôi là: Yêu nước, yêu trường, từ tôi bắt đầu......"

"Câm miệng!" Quách Thông đem giấy công văn đoạt lại, bỏ vào trong ngăn kéo, "Mày thiếu đòn rồi hả?!."

Trần Thư Bác vòng lên bục giảng, nhặt lên một viên phấn, nhẹ nhàng một chút ném vào hộp đựng phấn, cười hừ, "Tuy rằng thành tích của tao không bằng mày, nhưng nói về quyền cước, bảo đảm trong vòng một phút đồng hồ, không cần tốn nhiều sức cũng có thể đánh mày nằm luôn."

Quách Thông, "Ngon!"

Cách một cái lối đi nhỏ, Phương Dục Trạch nửa đứng nửa ngồi ở trên bàn của một bạn học, "Cuối tuần thi tháng rồi, còn đi đánh bóng rổ không?"

Quách Thông mồm to đang ăn cơm, hàm hồ nói, "Dựa theo quy tắc cũ đi, không mưa liền đi. Cho dù là thi tháng, cũng phải chú ý đến việc kết hợp giữa học tập và lao động a."

Trên bục giảng Trần Thư Bác lại nhặt lên một mảnh phấn nhỏ, nhắm ngay hộp đựng phấn một chút. Kết quả sức lực quá mạnh, trực tiếp lướt qua hộp đưng phấn, dừng ở bên cạnh bục giảng, tưng lên hai lần, đáp xuống trên bàn học của Vi Y, dừng ở trên sách bài tập của cô.

Vi Y:......

"Thực xin lỗi thực xin lỗi." Trần Thư Bác nhanh nhạy khom người nhặt lại viên phấn, "Ha ha lỡ tay."

Vi Y ngẩng đầu liếc cậu ta một cái, "Không có việc gì." Lại tiếp tục cúi đầu làm bài tập.

Trần Thư Bác thấy cô không tức giận, chuyển chủ đề, "Vi Y, tính tình của Lý Điềm Điềm nếu tốt bằng một nửa của cậu thôi thì tốt rồi."

Vi Y không ngẩng đầu nhìn cậu ta, "Đó là cá tính của cậu ấy. Cũng rất đáng yêu."

"Cô ấy?" Trần Thư Bác nhẹ trào, "Cô ấy chính là Mẫu Dạ Xoa, dùng đáng yêu để hình dung cô ấy quả thực chính là vũ nhục đối với từ này."

Vi Y ở trong lòng khinh bỉ: Vậy mà cậu còn thích cô ấy? Cậu chẳng lẽ không phải thích cô ấy đáng yêu, mà là Mẫu Dạ Xoa?

Trần Thư Bác lại lần nữa phát biểu ý kiến, "Con gái giống như cậu vậy mới có thể dùng từ đáng yêu để hình dung."

Vi Y:......

Được khen cô cũng có chút không biết nói gì.

"À đúng rồi. Quách Thông nói cho mày một chuyện vui nè, ha ha ha, vừa mới giữa trưa ăn cơm, Vi Y rất đáng yêu."

Vi Y dừng bút lại, dự cảm đại sự không ổn.

Quách Thông quả nhiên nói không sai, cậu ta chính là miệng rộng.

Nếu có thể, hãy đưa cho cô một trăm tám mươi cây đại đao, để cô cắt rớt đầu lưỡi của cậu ta.

Quách Thông quay đầu lại nhìn xem Vi Y, cười hỏi, "Cái gì?"

Vi Y nhanh chóng nói tiếp, "Không có gì."

Quách Thông lại nhìn về phía Trần Thư Bác, "Chuyện gì mà làm ra vẻ thần bí vậy."

"Chắc là chụp cho cậu tấm ảnh nào đó."

Vi Y bây giờ đã mang tâm tính bất chấp tất cả, mặc kệ.

Quách Thông lại hỏi, "Rốt cuộc làm sao vậy?"

Vi Y cho rằng cậu ta đang hỏi chính mình, ngẩng đầu, kết quả vừa thấy, không phải, cậu ta là đang hỏi Phương Dục Trạch.

Cô nhìn qua, liền thấy Phương Dục Trạch đang cười sờ soạng cái mũi, con ngươi đen nhánh, lóe lên ý cười. Có lẽ là cảm ứng được ánh mắt bên này của cô, giương mắt nhìn qua.

Ở giữa cách Quách Thông, hai người tầm mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm đối phương.

Vi Y ngửa đầu, gương mặt cô vì xấu hổ nên hơi hơi phiếm hồng, ánh sáng chiếu vào giống như phủ một tầng nhàn nhạt trên người cô. Nhịn một giây, nhẫn không được, giây tiếp theo, hung hăng trợn trắng mắt với cậu.

Phương Dục Trạch:......

Mẹ kiếp, cậu cái gì cũng chưa có nói mà!

~Hết chương 15~

Đôi lời của Editor: Đang muốn bạo chương cho các nàng nhưng nhìn lại mới thấy chương này gần 4k chữ, mấy tiếng mới xong được 😂.

Editor: Dương Trang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top