Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16

"Quách Thông còn không làm, tôi làm thế nào được."

Lần ôn tập cuối cùng trước kỳ thi tháng.

Tiết bốn buổi sáng ngày thứ tư là môn mà Vi Y đau đầu nhất - Vật Lý.

Tiết này học ở trên phòng thí nghiệm, ôn tập chương khó nhất khẳng định sẽ ra trong kỳ thi toàn quốc —— Điện Học.

Giáo viên đem ba đề bài viết ở trên bảng đen, lấy ra thiết bị thực nghiệm, sau đó xếp các học sinh hai người thành một nhóm nhỏ, phân biệt lựa chọn dùng thức hạn lưu hoặc thức phân áp để làm thực nghiệm.

Vi Y đầu cũng muốn to ra.

Tuy rằng trên sách thí nghiệm cũng có ghi phương pháp và những việc cần chú ý rồi. Nhưng đến khi chân chính động thủ, lại là một chuyện khác.

Cô nhớ rõ lão sư nói qua, muốn đột phá chỗ khó, ngoại trừ nắm vững chắc lý thuyết đồng thời phải chú ý vận dụng linh hoạt, như vậy mới có thể đạt tới hiệu quả lý tưởng.

Mà Vi Y chính là có thể nắm chắc lý thuyết, nhưng lại không hiểu nên vận dụng linh hoạt như thế nào.

Trái lại Quách Thông, cậu ta rất quen thuộc với các thiết bị thực nghiệm, "Vi Y, cậu trước tiên bật biến trở lên đi."

Đề đầu tiên là đo lường điện trở suất, cái này Vi Y biết, khẳng định là sử dụng thức hạn lưu.

Trên bàn thực nghiệm đặt hai cái biến trở hoạt động, được yêu cầu Vi Y cầm lấy, ấn một cái, khom lưng chậm tay chậm chân tiếp nhận.

Quách Thông biết vật lý là yếu điểm của cô, thấy cô một bên hỗ trợ mình, một bên nhíu mi lao lực cân nhắc, cậu ta cười cười, "Cậu đừng có gấp, tôi làm một lần trước cho cậu xem, sau đó lại cậu tự thao tác lại."

Vi Y cười khổ một chút.

Trong quá trình thực nghiệm, Quách Thông cẩn thận giảng giải cho cô, ngẫu nhiên để chính cô tự động thủ một chút. Vi Y đem các điểm quan trọng nghiêm túc ghi chép trong notebook, để tránh việc quên đi.

Kỳ thật, cảm thấy thực nghiệm khó cũng không phải chỉ có một mình Vi Y.

Từ lão sư đi xuống chỉ đạo cho mọi người, bị một nhóm bạn học bên cạnh bọn họ gọi lại, "Lão sư, thầy giúp em nhìn xem vấn đề này rốt cuộc là ở đâu vậy. Đề bài thứ ba em làm nửa ngày rồi, em hoài nghi có phải hay không dụng cụ hỏng rồi."

Giáo viên đều yêu thích học sinh hiếu học, cho dù thành tích bình thường, chỗ không hiểu chỉ cần không ngại học hỏi, giáo viên cũng sẽ vui vẻ giải thích.

"Làm không được thì tại dụng cụ, nếu đi thi em làm không được có phải hay không là tại giáo viên?" Từ lão sư đi qua, nhẹ tay vỗ vỗ đầu bạn học nam.

Bạn học nam nhún vai buồn cười.

Từ lão sư rất nhanh đã nhìn ra lỗi mà nhóm bọn họ gặp phải, chỉ ra vấn đề.

Bạn học kêu than, "Cái chi tiết nhỏ như vậy cũng làm chết người."

Từ lão sư cười cười, không quên cổ vũ bọn họ, "Thực nghiệm cơ học và thực nghiệm điện học đều là bài khó quan trọng trong kỳ thi đại học, khẳng định là sẽ có khó khăn, đặc biệt là phải chú ý chi tiết nhỏ. Những ai thi được full điểm có thể thi được full điểm trên cơ bản đều là cao thủ. Các em trước mắt cũng hãy cố gắng đừng nản lòng, làm nhiều lần vài các thực nghiệm, là có thể thuận buồm xuôi gió."

Bên này, Quách Thông cũng đang làm cái thực nghiệm thứ ba, Vi Y ở bên cạnh vây xem, phát hiện cậu ta hình như cũng gặp khó khăn.

"Hay là chúng ta cũng mời lão sư qua đây giúp đỡ?" Vi Y hỏi.

Quách Thông lắc lắc đầu, "Không có việc gì, tôi thử lại." Cậu ta cau mày, một lần nữa nhìn lại đề bài, sau đó lại mở sách ra, tự mình tìm kiếm vấn đề cần đột phá.

Kết quả còn chưa có tìm ra nguyên nhân, chuông tan học đã reo.

"Ôi trời. Như thế nào nhanh như vậy đã tan học rồi." Quách Thông bất mãn.

"Đúng vậy, chúng ta cũng chưa có làm xong, như thế nào nhanh như vậy đã tan học rồi." Rất nhiều bạn học đều sôi nổi oán giận thời gian qua đi quá nhanh.

Từ lão sư đứng ở trên bục giảng nghe thấy được bọn họ ' khởi tố ' thì nói, "Như vậy đi, giữa trưa các em có thể tiếp tục ở lại đây làm cho xong thực nghiệm, thầy đem chìa khóa phòng thí nghiệm đưa cho uỷ viên môn. Nhắc nhở nhỏ, phải yêu quý thiết bị thực nghiệm nha!"

"Đó là tất nhiên." Có bạn học bảo đảm nói, "Cám ơn thầy."

Quách Thông hai tay chống ở trên bàn thực nghiệm, thở phào một hơi, "Trước tiên khoan làm, thả lỏng đầu óc một chút, cơm nước xong lại qua đây tiếp tục."

"Ừa." Vi Y gật đầu tỏ vẻ tán đồng, "Tôi trước đem cái thực nghiệm thứ nhất làm một lần."

"Cậu không đi ăn cơm?" Quách Thông hỏi.

"Hiện tại nhà ăn đông người lắm, tôi đợi lát nữa mới đi."

Quách Thông cười cười, "Vậy cũng được!"

Không đến một phút đồng hồ, hơn phân nửa người đã rời khỏi phòng thí nghiệm, còn lưu lại một số người, ở trước bàn thực nghiệm hết sức chuyên chú tiếp tục nghiên cứu dụng cụ trước mặt.

Vi Y nhìn chằm chằm vào thí nghiệm mà Quách Thông đã hoàn thành một nửa. Cảm thấy không có gì vấn đề gì, cô ấn xuống chốt mở nhỏ, kết quả vôn kế vẫn an tĩnh như gà, không chút di chuyển.

Cô buồn bực nhíu ấn đường, lại khó hiểu gãi gãi huyệt Thái Dương. Rốt cuộc là vấn đề ở chỗ bào, tại sao trị số điện trở không thay đổi vậy?

Ngay lúc này, một bàn tay xinh đẹp đột nhiên duỗi trước mặt cô, khớp xương rõ ràng ngón trỏ nhẹ nhàng nhấc chốt mở nhỏ lên.

Vi Y thông qua cổ tay, cùng cổ tay áo tinh xảo sạch sẽ liền biết là ai.

Người mà mỗi lần thi vật lý đều có thể được full điểm, có phải hay không lại bắt đầu muốn chế nhạo cô ngu vật lý.

"Trước tiên nhìn trị số điện trở của biến trở một chút." Cậu chỉ chỉ trị số điện trở lớn nhất và điện lưu lớn nhất biểu thị trên biến trở.

Vi Y mắt nhìn theo nơi mà cậu chỉ.

"Thực nghiệm yêu cầu phạm vi biến hoá điện áp lớn, thả hoạt động biến trở toàn điện trở, rồi dùng thức phân áp liên tiếp, OK?"

Vi Y:......

(Editor:...... edit đoạn này mà muốn xoắn não luôn 😭 Ta hận Lý.)

Cậu thấy cô không nói lời nào, biểu tình còn có chút không vui. Cậu lại dịch một bước về phía cô, nhẹ nhàng đẩy cô qua một chút, đứng ở giữa bàn thực nghiệm, khom lưng bắt đầu sửa chữa sai lầm ban đầu mạch điện thức hạn lưu.

"Bất quá không tồi." Cậu nói, "Có thể nhận ra bước này."

Lúc cậu mới vừa làm còn phải tự hỏi vài phút mới thành công, dựa vào bài thi lần trước nhìn ra được trình độ của cô, có thể làm được tới bước này, đích thực là không tồi. Hẳn là không có nghiêm túc tính chính xác điện áp, mới chọn sai phương pháp.

Vi Y túng quẫn, khẩn trương mím môi, nhìn về phía sườn mặt nghiêm túc của cậu, nửa ngày mới nói, "Không phải tôi làm."

Phương Dục Trạch khựng tay lại, dừng một giây, cau mày quay đầu tới nhìn cô.

"Quách Thông làm." Cô nhỏ giọng nói, không có nhìn cậu.

Phương Dục Trạch:......

Vi Y cúi đầu nhìn chằm chằm sách trước mặt, không quan tâm biểu tình của cậu, dù sao cũng coi như nhìn không thấy.

Phương Dục Trạch nhìn cô nửa ngày, thập phần bất đắc dĩ, lại lần nữa cúi đầu, vài ba động tác sắp xếp lại thành hiện trường ban đầu, lại dịch một bước sang bên cạnh, cằm hất nhẹ chỉ bàn thực nghiệm, "Cậu thử xem!"

Vi Y bất động, ngón tay nắm nắm cạnh bàn thực nghiệm, nhỏ giọng nói thầm, "Tôi không làm."

Phương Dục Trạch quay đầu không thể tin tưởng liếc nhìn cô một cái.

Vi Y vội vàng ngước mắt nhẹ nhàng gặp phải tầm mắt cậu, lại rũ mắt xuống, "Quách Thông còn không làm, tôi làm thế nào được."

Cô áp lực rất lớn a! Vốn là gà mờ, cậu còn muốn ở bên cạnh chế nhạo, cô càng không tin tưởng.

Phương Dục Trạch thấy bộ dáng bất chấp tất cả tính toán của cô, tâm tình giờ phút này, phức tạp đến không có từ ngữ nào có thể hình dung.

Cậu biểu tình ' chỉ tiếc rèn sắt không thành thép ' nhíu mày nhìn cô, âm thầm cắn cắn răng cấm, sau lại hỏi cô, "Vậy cậu sẽ làm gì?"

Cô không nói lời nào.

"Không động thủ vĩnh viễn sẽ không làm được!"

Tiếng nói nội tâm của Vi Y: Chỉ cần cậu không đứng ở bên cạnh tôi, thì tôi liền làm.

Cô giống như học sinh đang bị la rầy, trong lòng không tiếng động phản kháng, lại không thể không thừa nhận cậu nói có đạo lý, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn đứng ở giữa bàn thực nghiệm, cầm lấy dây điện, bắt đầu tự mình động thủ.

Phương Dục Trạch nhìn bộ dáng không tình nguyện này của cô, thực hoài nghi đầu óc của chính mình có phải hay không bị nước vào, mới có thể ở lại dạy cô.

Nhưng cho dù như thế, cậu vẫn quyết định ở lại chỗ này, không đi.

Sau khi cậu ý thức được vấn đề này, cậu chậm rãi nghiêng đầu nhìn chằm chằm độ cong nhu mỹ của sườn mặt cô, dường như muốn hảo hảo nghiên cứu một phen, rốt cuộc là cái nguyên do gì khiến cho cậu luẩn quẩn trong lòng như vậy?

Ngoài cửa sổ chiếu vào ánh mặt trời nhợt nhạt, làn da của cô gái nhỏ trắng nõn, có thể thấy rõ một tầng lông tơ tinh tế. Đôi lông mày thanh đạm nhíu lại, đang nghiêm túc tự hỏi vấn đề gì đó. Hàng lông mi đen dài tựa như bàn chải, chớp chớp theo từng động tác nháy mắt.

Cậu nhìn chằm chằm cô, lông mày nhăn lại cũng dần dần giãn ra. Nửa khắc sau, dịch khai tầm mắt, nhìn về phía ngoài cửa sổ, lại tựa như đang nhìn vào hư không, yên lặng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Thẳng đến một khắc sau, Vi Y đột nhiên quay đầu lại hỏi cậu, "Có phải như vậy hay không?"

Một đôi con ngươi đen nhánh dần dần thu hồi, nhìn qua, "Hả?"

Vi Y chỉ về hướng thành quả đã làm được nửa đường trên bàn thực nghiệm, thử hỏi, "Như vậy đúng không?"

Phương Dục Trạch dời ánh mắt qua, sau khi nhìn liền nhăn mi lại, Vi Y trong lòng trầm xuống.

Cậu cái gì cũng chưa nói, trực tiếp đi về phía trước một bước, đến gần cô một chút, sau đó khom người đem điện trở khí đổi đi.

Vi Y không rõ mình lại sai ở đâu, nghiêng đầu muốn hỏi cậu một chút. Khi nhìn đến sườn mặt gần trong gang tấc của cậu, đột nhiên tim đập nhanh một nhịp.

Cậu có phải hay không hình như dựa vào có chút quá gần rồi?

Vóc dáng cậu cao lớn, mặc dù giờ phút này trùng xuống một bên bả vai, vòng eo lỏng lẻo hơi cong, sườn mặt cũng vừa lúc ngang tầm với mặt cô, hơn nữa chỉ cách nhau không đến một thước, hai người tựa như muốn kề lại cùng nhau.

Gương mặt nam sinh tuấn lãng, lông mày nhạy bén, cánh mũi cao thẳng, môi mỏng phiếm hồng, cằm góc cạnh, còn có yết hầu nhô lên.....

Gần ngay trước mắt, giơ tay là có thể với tới.

Vi Y nhìn chằm chằm cậu vài giây, chớp chớp đôi mắt, bất giác cảm thấy hô hấp có chút không thuận, gương mặt hơi nóng. Cô dùng một bàn tay xoa xoa một lòng bàn tay khác đang đổ mồ hôi, nâng lên mũi chân muốn lui về phía sau, Phương Dục Trạch đột nhiên quay đầu nhìn cô.

Cô cả kinh, hai chân mạc danh run lên, khựng lại ở tại chỗ.

"Nhìn cái gì?"

"Hả? Không, không có gì a." Vi Y một lần nữa nhìn về phía bàn thực nghiệm, bất động thanh sắc dịch một bước qua hướng bên cạnh, "Tôi cho rằng cậu muốn nói với tôi vấn đề ở chỗ nào."

Cậu thu hồi tay bỏ vào túi quần, dựa nghiêng trên cạnh bàn thực nghiệm, nói, "Hai cái biến trở này đều có thể thỏa mãn yêu cầu điện lưu, dùng thức phân áp làm trị số điện trở nhỏ lại."

Khi cậu nhắc tới điểm này, Vi Y liền bừng tỉnh ngộ, "Đúng rồi, lão sư có giảng qua."

"Ồ ~"

Vi Y:......

Ngoài cửa đi vào vài người, là những bạn học đã ăn cơm trưa xong, giờ phút này không sai biệt lắm đều lăng xăng trở về hướng phòng thí nghiệm.

Phương Dục Trạch liếc mắt nhìn cô một cái, "Cậu không đi ăn cơm?"

Vi Y ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường phía dưới phòng học, bất tri bất giác mà đã qua hơn hai mươi phút. Lúc này nên đi ăn cơm rồi, nếu giờ không đi thì đồ ăn cũng không còn, "Đi chứ."

"Đi thôi!"

Vi Y sửng sốt, nhìn về phía cậu.

Cậu không phải muốn cùng đi với cô chứ?

"Không phải đi nhà ăn à?"

Cô phản ứng một giây, ngoan ngoãn gật gật đầu, "Ừa ừa."

Phương Dục Trạch đứng ở chỗ cũ không nhúc nhích, Vi Y nghiêng người đóng sách lại, sau đó, liền trực tiếp rời khỏi.

Hoàn toàn không có ý muốn đợi cậu cùng đi.

Phương Dục Trạch:......

Cậu quay đầu lại liếc mắt nhìn bóng dáng cô một cái, cạn lời cười nhạo một chút. Sau đó đi nhanh đuổi kịp cô, một bên người chặn đường cô.

Vi Y bước chân ngừng lại, ngẩng đầu trừng lớn đôi mắt coi chừng cậu.

~Hết chương 16~

Editor: Dương Trang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top