Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

"Ngồi nghiện luôn rồi?"

Mới bước lên khu dạy học lầu hai thì vừa kịp lúc chuông vào lớp reng.

Ban trọng điểm 16 nằm gần ban trọng điểm 15, ở hai gian phòng học đầu tiên cuối đường.

Vi Y đứng ở hành lang chờ Từ lão sư cầm thiết bị thực nghiệm trở về, mới theo lão sư tiến vào phòng học.

Từ lão sư đi tới cửa rồi đứng yên mặt lạnh lùng, phòng học vốn dĩ còn có chút la hét ầm ĩ lúc này tức khắc an tĩnh một mảnh, mỗi người đều như chuột thấy mèo.

Tất cả mọi người trong lòng đều hiểu rõ mà không nói ra, ở lớp học lão Từ xảy ra loại sự tình này, lãnh đạo khẳng định tìm ông nói chuyện, tâm tình của ông tự nhiên sẽ khó chịu. Hai ngày này vẫn là nên ngoan ngoãn, miễn cho bị họng súng đâm lên.

Từ lão sư nâng bước đi vào trong, Vi Y đuổi kịp, mới vừa đi vào phòng học, thoáng chốc, ánh mắt mọi người đồng loạt hướng đến cô.

Ban trọng điểm nam sinh nhiều, đột nhiên tới một nữ sinh, lớn lên còn thấy trắng nõn như vậy, từng đôi tròng mắt lấp lánh nhìn về phía cô.

Từ lão sư đi đến bục giảng buông sách giáo khoa xuống, quay đầu lại đối với Vi Y nói, "Bàn ghế cũ hỏng rồi, đợi lát nữa giữa trưa lớp trưởng sẽ giúp em đi dọn bàn học mới, em trước ngồi ở chỗ trống phía sau kia."

Vi Y ngẩng đầu nhìn về phía mình được xếp chỗ, là hàng thứ 2 bàn thứ 3 đếm ngược từ dưới lên, không giống những bàn học khác chồng chất đầy sách vở, mặt bàn sạch sẽ cái gì cũng đều không có, là một cái bàn trống.

Đúng lúc này, ánh mắt của các đồng học nhìn Vi Y từ vui sướng trong nháy mắt biến thành do dự.

Vi Y có chút không tự nhiên lại không rõ nguyên do, ôm một chồng sách đi đến cái bàn sạch sẽ kia. Cô theo bản năng ngước mắt liền cùng tầm mắt của nam sinh phía sau giao nhau. Người sau dùng cánh tay xiêu xiêu vẹo vẹo chống đầu, nhíu mày đánh giá cô, sau đó như đang cân nhắc đến cái gì rồi dường như hơi dương đuôi lông mày lên.

Vi Y ngẩn ra một chút, dời đi tầm mắt, để hộp giấy trên mặt đất rồi ngồi xuống ở trên ghế.

Bàn học này thực mới hơn nữa mặt bàn cũng hết sức sạch sẽ. Kỳ quái vì cái gì lão sư còn muốn lớp trưởng đi dọn thêm bàn học mới, chẳng lẽ còn có thêm người nào vào ban nữa?

Tiếng chuông tan học vang lên, Từ lão sư vừa mới bước ra khỏi lớp học nam sinh ở sau liền vỗ vỗ bả vai của Vi Y. Vi Y quay đầu lại, nghi hoặc nhìn cậu ta.

Trần Thư Bác đôi tay ôm lấy cánh tay, lười nhác dựa vào bàn học phía sau, nhìn cô dường như đang chờ xem kịch vui, khoé miệng câu lấy một sự tươi cười tinh quái "Bạn học mới? Biết chính mình đang ngồi chỗ của ai không?"

Vi Y sửng sốt "Bàn học này có người?"

Cô nhanh nhạy quay đầu lại nhìn vào ngăn bàn xem xét.

Mới vừa ngồi không chú ý còn tưởng là bàn trống. Hiện tại cuối đầu vừa thấy, bên trong đúng là có mấy quyển sách, còn có một cái áo khoác đen cùng một chiếc xe hơi mô hình nhỏ màu đỏ. Đặt ở trong ngăn bàn một cách chỉnh chỉnh tề tề.

"Cậu ngàn vạn lần đừng di chuyển đồ của cậu ta, cậu ta sẽ tức giận ."

Vi Y quay đầu lại hỏi "Ai a?"

"Phương Dục Trạch."

***
Tiết học thứ hai là tiết thể dục, học sinh năm 3 có thể không cần phải tham gia nên có thời gian 30 phút để nghỉ ngơi.

Lớp trưởng Quách Thông tới tìm Vi Y, nói cho cô biết có khả năng hôm nay Phương Dục Trạch sẽ không tới đi học nên giữa trưa mới giúp cô dọn bàn học. Vi Y lễ phép nói cảm ơn.

Tối hôm qua Ngô Thiếu Nhàn không biết nói chuyện điện thoại với ai mà nói nhiều đến nửa đêm, ồn ào đến nổi cô không tài nào ngủ ngon được. Vừa mới đi học còn cố gắng chịu, hiện tại đúng lúc có thể bớt chút thời giờ nằm một chút, đợi lát nữa còn hai tiết học tinh thần mới có thể tỉnh táo.

Ban trọng điểm cùng ban bình thường khác nhau rất lớn, không giống như ban 12 trước kia, tan học còn sẽ có người đến đánh bóng rổ phía sau phòng học.

Thời gian này đại đa số mọi người đều đang xem sách, chỉ có số ít vài người ở phía sau phòng học chơi trò chơi, lúc kích động là sẽ mắng vài câu thô tục. Vi Y ghé vào trên bàn học ngủ, chỉ chốc lát sau, màng tai tự động ngăn cách thanh âm của mấy cái nam sinh phía sau.

Vi Y không biết đã ngủ bao lâu thì bả vai bị người đẩy đẩy.

Đầu óc còn mơ mơ màng màng, cô tưởng ảo giác, sườn mặt gối trên cánh tay tiếp tục ngủ. Đột nhiên một trận đau đớn ập đến làm cô tỉnh táo lại.

Nàng nhanh chóng ngồi thẳng dậy, khẩn trương nhìn tay áo đồng phục.

"Bạn học mới?" Trần Thư Bác ghé vào trên bàn học, duỗi cổ giật mình nhìn Vi Y "Cánh tay của cậu sao lại thế nào?"

Cánh tay của cô vốn là không tốt, cảm giác như dùng sức véo một cái là có thể gãy. Một khối bông băng dán màu trắng bao lấy nửa cái cánh tay của cô. Cái này đến cùng là bị thương có bao nhiêu nghiêm trọng a!

Cũng còn tốt bông băng dán không có thấm máu. Vi Y đem cánh tay áo buông xuống, còn đang cân nhắc xem nên trả lời như thế nào thì lúc này mới nhận thấy được bên cạnh có thứ gì chặn ánh sáng, ở trước bàn học rơi xuống một cái bóng.

Cô hơi hơi quay đầu đi, cách lối đi nhỏ một khoảng trước bàn học, một người đang nghiêng mình dựa vào.

Thiếu niên phản quang nhìn như trong suốt, biểu tình đen tối không rõ.

Vi Y nhất thời có chút ngốc.

Phương Dục Trạch rũ mắt nhìn nữ sinh ngồi ở trên bàn học của chính mình, thấy cô nhìn mình chăm chăm không có nửa phần động tĩnh, hơi hơi nhíu mi lại. Chân dài duỗi ra, giày không nặng không nhẹ đá đá chân bàn "Không đi à?" Cậu hỏi "Ngồi nghiện luôn rồi?"

Vi Y lúc này mới ý thức được chính mình là tu hú chiếm tổ, chiếm chỗ ngồi của người ta. Nhanh nhạy đứng lên di chuyển qua lối đi nhỏ nhường vị trí lại cho chính chủ.

Phương Dục Trạch đi tới dùng chân đá đá ghế, điều chỉnh khoảng cách cho thích hợp, rồi lười nhát ngồi xuống ở trên ghế, mắt nhìn quét qua ngăn bàn.

Trần Thư Bác tầm mắt di động trên người hai người một lần, một người lạnh nhạt, một người khiếp sợ.

Cậu ta liền nhớ tới khi đó lúc Phương Dục Trạch vừa mới chuyển qua, chưa kịp thăm dò tính nết của cậu. Lúc ấy Trần Thư Bác ngồi ở vị trí máy điều hoà lại quên mang áo khoác, tan học thừa lúc Phương Dục Trạch đi WC liền lấy áo khoác của cậu mặc đỡ một tiết, cuối cùng chính là Phương Dục Trạch đem cái áo khoác trị giá mấy ngàn kia ném đi.

Mợ nó, cần thiết phải ghét bỏ cậu như vậy sao?

Lại nói, thay vì ném đi vậy thì trực tiếp tặng luôn cho cậu đi.

Hôm nay còn tốt rồi, ít nhất chưa nói muốn đem đổi bàn học, dựa vào tính tình của cậu ta thì thực sự có thể một lần nữa mua luôn bộ bàn học mới.

Nếu như vậy thì thực sự là làm cho nữ sinh nhỏ nhà người ta xấu hổ.

Trần Thư Bác thấy Vi Y có chút co quắp bất an, hảo tâm giải thích thay cô "Ghế bàn học của cô ấy hỏng rồi, dù sao thì hôm nay cậu cũng không học, lão Từ để cô ấy trước ngồi ở nơi này đã, Quách Thông giữa trưa mới đi dọn bàn học cho cô ấy."

Phương Dục Trạch tầm mắt lướt qua bả vai của chính mình, cậu vốn chỉ là muốn đi xem Trần Thư Bác một cái thôi, bất quá bây giờ lại mở miệng phản bác "Chính cô ấy cũng không có nói, mày nói nhiều cái gì?"

Trần Thư Bác sửng sốt "Ôi trời! Lão tử khi nào thì đắc tội với ngươi rồi."

Phương Dục Trạch cũng không phản ứng cậu ta mà ngước mắt nhìn về phía Vi Y.

Vi Y liếc mắt một cái ngó Phương Dục Trạch, cùng với tầm mắt đen nhánh của cậu giao nhau, trong lòng cảm khái.

Tròng mắt của cậu đen mà thâm thuý, ánh mắt đạm mạc, cho người ta một loại áp bách vô hình. Vi Y thoáng dời đi tầm mắt, dừng ở trên cổ áo tinh tế của cậu.

Cổ áo sơmi góc cạnh lập thể, màu trắng thuần không có một tia dị sắc, lãnh giác nạm hai viên bạch trung sinh thúy ngọc thạch ám khấu. Vừa rồi không cẩn thận chú ý, chỗ rất nhỏ không cẩn thận quan sát thì khó có thể phát hiện.

Từ quần áo có thể thấy được tập tính của một người, là một anh công tử có thói ở sạch, cô tự hiểu lấy trong lòng "Là lão sư để cho tôi ngồi, nếu cậu để ý thì đợi lát nữa tôi sẽ đem bàn học đổi cho cậu."

Phương Dục Trạch không hề hé răng nhưng biểu tình lại không tốt. Ánh mắt ngừng ở trên người cô hai giây, rút bàn tay từ trong túi quần ra lấy cái áo khoác gió màu đen, đứng lên lại đá văng cái ghế ra đứng ở lối đi nhỏ. Cánh tay dài duỗi ra, mặc áo khoác vào, trong quần áo tràn ra một hương vị thanh mát sạch sẽ. Vi Y đứng ở bên cạnh cậu, bị đai lưng của áo gió cọ trúng mặt, hơi nghiêng người tránh đi.

(Tưởng tượng như trong mấy bộ phim, đang quay cảnh mặc áo với hiệu ứng slow motion thật fancy, ai dè đập vô mặt con người ta 😂 Dễ sợ)

Phương Dục Trạch mặc tốt quần áo, vuốt vuốt cổ áo cùng cổ tay áo.

Trần Thư Bác hỏi cậu "Đi chỗ nào?"

"Đại viện!"

Trần Thư Bác giật mình "Ông nội mày biết rồi?"

Nhắc tới điều xấu này, Phương Dục Trạch chỉ cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc "Tao mẹ nó cũng phục thật."

Trần Thư Bác nhịn không được trộm nghẹn cười, cậu quá hiểu Phương Dục Trạch, trời không sợ đất không sợ chỉ sợ mỗi mình người ông nội đã về hưu kia.

"Chuyện đó xử lý như thế nào?"

Phươnh Dục trạch sửa sang lại tốt quần áo, trào phúng hừ lạnh một tiếng rồi trực tiếp cất bước đi.

Vi Y trong lòng mạc danh thở nhẹ ra một hơi.

Nhưng giây tiếp theo, cái người  tay cắm túi quần kia lùi lại hai bước, ngừng ở trước mặt Vi Y, nghiêng đầu coi chừng cô.

Vi Y tim đập một cái, kinh hoảng ngẩng đầu nhìn thẳng tầm mắt của cậu.

Thiếu niên ngưng mi, nhìn chằm chằm tận tới khi cô lạnh cả người.

"Không được chạm lung tung vào đồ vật." Sau khi hạ mệnh lệnh cậu lại rũ mắt nhìn bảng tên trước ngực của cô — Vi Y, rồi lại nghi hoặc nhíu nhíu mày.

Tên này......

Cậu trầm tư nửa giây, nghĩ không ra liền dứt khoác không nghĩ nữa, ngước mắt lên coi chừng đôi mắt cô, hỏi "Hiểu chưa?"

Vi Y nhìn lại cậu, khẩn trương cắn nhẹ môi, gật đầu. Nghĩ nghĩ cũng là chính mình giành chỗ của người ta, vẫn là nên lễ phép biểu đạt một câu "Ngượng ngùng."

Thanh âm của nữ sinh tinh tế mà mềm mại. Phương Dục Trạch nhìn cô một giây sau đó bỗng nhiên hạ đuôi lông mày "Ngượng ngùng cái gì?"

"Ngồi ở bàn học của cậu."

"Cho nên?"

Cho nên?

Vi Y vẻ mặt mờ mịt.

"Cậu tính cảm ơn tôi?"

Vi Y.......

Cô cũng không có ý định làm vậy.

Kết quả cậu lại nói "Đừng có lôi kéo làm quen."

"..............."

Trần Thư Bác không biết sự kiện ở văn phòng nên cho rằng Phương Dục Trạch bị chuyện Điền Hiểu Tâm lừa nên đâm ra đề phòng đối với nữ sinh.

Trước kia Điền Hiểu Tâm mỗi ngày ngày đều đến tìm cậu, lý do là hôm nọ ở trước cổng trường thiếu chút nữa là bị tông xe, vừa đúng lúc Phương Dục Trạch đi ngang qua kéo cô một phen thoát chết. Cô vì báo ân mỗi ngày đều đem đến cho Phương Dục Trạch đa dạng các loại trà sữa, nước trái cây, tuy nhiên chúng đều bị cậu ta và Quách Thông uống hết.

Phương Dục Trạch cũng đã từ chối rõ ràng, không ngờ cô vẫn lì lợm la liếm.

Công tâm mà nói thì chuyện này cậu đúng là có chút oan uổng.

Trần Thư Bác đi tới đẩy đẩy bả vai của Phương Dục Trạch, cười khuyên bảo "Đừng náo loạn! Đem bạn học mới người ta doạ rồi kìa."

Phương Dục Trạch liếc mắt một cái ngó Trần Thu Bác, không phản ứng, xoay người "Đi đây."

Vi Y nhìn cậu đi xa, trong lòng càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp.

Cô như thế nào có loại cảm giác cậu là cố ý nhắm vào cô?

~Hết chương 2~

Editor: Dương Trang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top