Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20

"Vi Y, Phương Dục Trạch nhà cậu có tài nguyên phim ảnh không thể miêu tả đó ~"

"Mẹ nó đừng quậy nữa." Phương Dục Trạch chửi nhỏ.

Vi Y đã thấy nhiều rồi nên cũng không trách, mặc kệ bọn họ chỉ mắt điếc tai ngơ, xoay người đi đến trước máy uống nước để rót nước ấm.

"Vi Y." Nam sinh đứng ở bên cạnh cô bỗng nhiên gọi cô một tiếng.

Trong giọng nói của nam sinh không có chút cười đùa nào, Vi Y còn cho rằng cậu ta muốn nói với cô chuyện gì đứng đắn, nghiêng đầu nhìn về phía nam sinh kia, "Cái gì?"

Lại thấy nam sinh kia đang nhịn cười, "Để Phương Dục Trạch rót cho cậu đi."

Vi Y:!!!

Cô khắc chế áp phẫn nộ xuống ngực, trừng mắt liếc nam sinh một cái kia, đột nhiên, trên tay truyền đến một cảm giác nóng bỏng, "A!"

Cô đau hô một tiếng, phản xạ có điều kiện thả tay ra, ly nước trong tay rơi xuống đất vang lên một tiếng ' loảng xoảng ', nước sôi nóng bỏng làm ướt một mảng to chung quanh, khí nóng bốc lên.

Cô nâng tay vừa bị bỏng lên, chỗ tay trái vừa mới bị nước tràn tới, nóng đỏ bừng. Lập tức, đau đến mức ứa ra nước mắt.

Sự cố đột nhiên phát sinh, làm cho tất cả mọi người đều nháy mắt an tĩnh xuống, sôi nổi nhìn qua. Nam sinh kia tự biết bản thân đã chọc họa, vội hỏi cô, "Có nặng lắm không?"

Vi Y nước mắt lạch cạch rớt xuống, không phản ứng cậu ta, ôm tay bị thương của mình, xoay người muốn đi.

Bỗng nhiên có người chắn trước mặt cô.

Vi Y bước chân khựng lại, ngẩng đầu nhìn về phía người trước mặt.

Phương Dục Trạch cau mày nhìn tay trước mặt cô, không nổi bọt nước, lại ngước mắt nói với cô, "Trước tiên đi xả nước lạnh đi." Lại thấy Vi Y mím chặt môi, hốc mắt hồng, dùng sức trừng mắt cậu.

Phương Dục Trạch rõ ràng sửng sốt, nhíu nhíu lông mày.

Đều do cậu.

Vi Y giận trong lòng mà không có chỗ phát, bây giờ nghĩ tới nghĩ lui, đều là bởi vì cậu.

Bên ngoài chuông vào học đã reo, các bạn học lục tục trở về chỗ ngồi, khuyên cô nhanh chóng đi phòng y tế xử lý.

Vi Y vòng qua cậu trực tiếp ra khỏi phòng học, chạy hướng cửa thang lầu bên kia, vừa đến trước cửa phòng học ban 15, Phương Dục Trạch đã đuổi theo kịp kéo lấy cánh tay cô đến trước mặt của mình, "Cậu chạy cái gì? Phải xả nước lạnh trước có biết hay không!"

Các bạn học ban 15 nghe thấy tiếng vang bên ngoài, đều tò mò nhìn ra cửa.

Vi Y cũng không nhìn cậu, cố chấp muốn tránh tay cậu ra.

Phương Dục Trạch thấy cô như vậy, giận sôi máu, rồi lại không thể phát tác. Lạnh mặt liếc mắt nhìn cô một cái, trách mắng, "Nói chuyện với cậu, cậu nghe thấy không?"

Vi Y bẻ cổ tay cậu, khàn giọng nói, "Tôi tự mình biết, không cần cậu lo!"

"Cậu lại ngoan cố? Tất cả mọi người đều nhìn kìa."

Vi Y ngẩn ra, bất động thanh sắc liếc mắt quét nhìn bốn phía, lúc này mới chậm rãi dừng lại, nâng tay mình, bất động.

Phương Dục Trạch thấy cô hơi chút bình tĩnh, mới buông lỏng tay ra, "Có bị thương chỗ nào khác không?"

Vi Y nâng tay bị thương lên nhẹ nhàng thổi khí đề giảm bớt đau đớn, không có để ý đến cậu.

Cậu có chút bực bội, "Nói chuyện!"

"Không có."

Cậu rũ mắt nhìn cô một hồi, hít hít gương mặt, thu tay lại đút vào túi, xoay người, nói, "Đi."

Vi Y đứng bất động ở tại chỗ, ngơ ngác nhìn về phía bóng dáng của cậu.

Phương Dục Trạch đi hai bước, không nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cau mày quay đầu. Nhìn như vậy, hiển nhiên đã cực kỳ không kiên nhẫn.

Trước khi cậu mở miệng Vi Y đã thức thời đi qua theo.

Hai người cách nhau vài bước, một trước một sau, đi xuống cầu thang, đi qua hoa viên phụ cận khu dạy học, lại đi ngang qua lầu thực nghiệm, cuối cùng đi vào phòng y tế.

Phòng y tế, hộ sĩ đang châm kim đổi nước thuốc cho một bạn học nữ, còn có một bạn học nữ đang ngồi đo nhiệt độ cơ thể trước bàn của bác sĩ.

Thời tiết gần đây bất chợt chuyển lạnh, khiến cho bệnh cảm mạo lan tràn.

Phương Dục Trạch lập tức đi vào, Vi Y đi theo phía sau cậu, hơi có chút cảm giác quen thuộc giống như đại ca ca mang tiểu muội muội đến xem bệnh vậy.

Trong giờ học, đột nhiên có người đến, tất cả mọi người trong phòng y tế đều sôi nổi ghé mắt nhìn qua.

Nữ sinh đang chích nhìn thấy người tới, chớp mắt giật mình một cái, ngay sau đó, bất động thanh sắc vuốt vuốt tóc mái có chút hỗn độn trên trán.

Chỉ là, phía sau cậu như thế nào còn một nữ sinh đi theo? Cô ta nhìn chằm chằm Vi Y, tinh tế xem kỹ một lần.

Bác sĩ đang viết đơn thuốc, ngẩng đầu nhìn Phương Dục Trạch, hỏi, "Làm sao vậy hả?"

Phương Dục Trạch đi đến trước bàn làm việc dừng lại, quay đầu lại kêu nữ sinh đang cách phía sau cậu hai mét xa kia, "Lại đây."

Vi Y liếc cậu một cái, cất bước đi bộ qua, ngồi xuống trên ghế ở bên cạnh cậu.

"Tay cô ấy bị phỏng nước sôi." Phương Dục Trạch nói với bác sĩ.

"Phỏng đến mức nào? Có xử lý khẩn cấp chưa?" Bác sĩ hỏi.

Phương Dục Trạch rũ mắt nhìn cô gái nhỏ trước mặt, Vi Y cảm giác được ánh mắt của cậu, ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của cậu, thấy cậu thần sắc trào phúng liếc nhìn mình, cô mạc danh có chút chột dạ, lại chậm chậm cúi đầu, nhỏ giọng nói, "Không có."

"Đem bàn tay qua đây cho cô nhìn xem."

Vi Y ngoan ngoãn đưa tay qua, bác sĩ nâng tay cô lên, quan sát làn da đang bị phỏng đến hồng lên của cô, nói với Phương Dục Trạch đứng kế bên, "Nổi bọt nước rồi." Lại nhìn ngược về phía Vi Y, "Sau khi bị phỏng, nếu trong năm phút đồng hồ lập tức dùng nước lạnh xối hoặc lấy đá đắp, là có thể ngăn chặn việc nổi bọt nước hoặc sưng to. Biết không?"

Cô không dám hé răng.

Phương Dục Trạch liếc mắt nhìn sườn mặt đang ửng đỏ của cô một cái, lại hỏi bác sĩ, "Vậy bây giờ làm thế nào?"

"Muốn lập tức đem bọt nước chọc phá, phải dùng Povidone-iodine tiêu độc. Tôi cho em ấy uống thuốc hạ sốt trước, và cao chữa phỏng bên ngoài. Nếu muốn nhanh chóng tốt lên thì chích."

Phương Dục Trạch lập tức quyết định thay cô, "Không chích."

Vi Y lập tức nói tiếp, "Có thể chích." Cô ngẩng đầu nhìn về phía Phương Dục Trạch, dường như sợ hãi cậu lại mắng cô quật cường, vội vàng giải thích, "Tôi muốn nhanh chóng tốt lên."

Phương Dục Trạch nhíu mi, một bộ biểu tình ' giận không tranh ', "Cậu có biết việc không chích sẽ tốt hơn hay không?"

"Tôi biết. Nhưng miệng vết thương không thể đụng vào nước, tôi sẽ làm việc không tiện."

"Cậu muốn chạm vào nước gì? Tôi làm cho cậu."

Vi Y hơi lúng túng, cô muốn gội đầu, còn muốn tắm rửa a ~ "Vậy không chích đi."

Hộ sĩ đang chuẩn bị nước thuốc, Vi Y muốn cậu đi về lớp học trước, vừa muốn mở miệng, "Cậu ——"

"Tôi lên trước." Phương Dục Trạch biết cô lại đang băn khoăn cái gì, một cái trừng mắt vừa rồi kia, đủ để cậu tiêu hóa, "Có chuyện thì gọi điện thoại."

Trước khi rời đi, cậu dừng ở chỗ phòng thu phí trả hết tiền thuốc men.

"A! Tôi ——"

"Cậu mang tiền theo sao?" Lời nói còn chưa được nói hết, cậu đã nhíu mày quay đầu, hỏi lại một câu.

Vi Y lắc đầu.

Phòng thu phí đưa tiền thừa, cậu đem tiền cất vào bóp, cũng không quay đầu lại, rời đi.

Vi Y nhẹ nhàng nhấp nhấp môi, nghĩ, chờ đi về lại trả tiền thuốc cho cậu sau.

Phương Dục Trạch sau khi rời khỏi, nữ sinh bị chích ngồi ở trên sô pha bên cạnh cô, rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi cô, "Chuyện đó, học tỷ?"

"Hả?"

"Chị và Phương Dục Trạch, ờm ——" Nữ sinh hỏi, "Cùng lớp?"

Năm ba có tới mười mấy lớp, tuy rằng hai người cùng nhau tới, nhưng cũng không thể xác định là có phải cùng lớp hay không.

Vi Y gật gật đầu.

"Kia ——" Nữ sinh lắp bắp, có chút ngượng ngùng thử hỏi, "Tụi chị là?"

Vi Y mẫn cảm, nháy mắt hiểu rõ là em ấy muốn hỏi cái gì, nhanh chóng phủ định, "Không phải!"

Nữ sinh có chút không tin, "Vậy tại sao anh ấy lại đưa chị đến phòng y tế? Còn tri kỷ như vậy?"

Vi Y nghĩ nghĩ, nói, "Là cậu ấy hại chị bị phỏng, chắc là trong lòng cảm thấy áy náy."

Cái lý do này thật hợp tình hợp lý.

Nữ sinh phản ứng một lát, rốt cuộc hiểu rõ gật gật đầu, "Thì ra là như vậy. Anh ấy thật có tinh thần trách nhiệm."

Vi Y đạm đạm cười, xoay người, phối hợp với hộ sĩ để xử lý miệng vết thương cho cô.

Thuốc tốt nhất, Vi Y lấy thuốc vừa mới được bác sĩ đưa bỏ vào trong túi đựng thuốc, chuẩn bị đứng dậy rời đi, nữ sinh kia lại mở miệng hỏi cô, "Học tỷ, em có thể nhờ chị giúp một chút không?"

"Chuyện gì?"

Nữ sinh thần bí, muốn tiến đến bên tai nói nhỏ với cô, giống như sợ người nghe được vậy.

Vi Y phối hợp đưa lỗ tai qua.

Giọng nữ kia nói, "Học tỷ có thể giúp em đưa quà cho Phương Dục Trạch hay không?"

***


Sau khi Vi Y về phòng học, liền gửi WeChat cho Phương Dục Trạch, hỏi cậu tiền thuốc bao nhiêu.

Phương Dục Trạch không trả lời cô.

Tới buổi tối rồi nhưng cậu vẫn còn chưa trả lời, cô lại không muốn đi tìm cậu hỏi. Quan hệ hiện tại của hai người bọn họ đã rất vi diệu rồi không muốn sinh thêm nhiều thị phi nữa. Vì thế trực tiếp gửi cho cậu bao lì xì 100 nguyên*. (Mình cũng không biết là bao nhiêu nữa.)

Giữa trưa ngày hôm sau, lúc cô click mở WeChat ra mới phát hiện, bao lì xì cậu cũng chưa có nhận nữa.

Vi Y buồn bực, chẳng lẽ cậu rất ít chơi WeChat?

Vậy chờ cơ hội thích hợp, lại nói với cậu.

Vi Y không có dự đoán được chính là, cơ hội này, rất nhanh đã tới rồi.

Sau khi thi tháng, lại đổi chỗ ngồi một lần nữa. Tiết tự học cuối cùng của buổi tối, Quách Thông đem danh sách chỗ ngồi đưa cho bạn học bàn đầu tiên, để mọi người truyền xem, có vấn đề gì thì có thể tìm cậu nói chuyện, không có vấn đề gì thì sáng sớm trước buổi tự học ngày mai phải sắp xếp ổn định.

Vì thế lần này, Vi Y và Phương Dục Trạch trở thành quan hệ bàn trước bàn sau.

Ngồi cùng bàn với Vi Y là một nam sinh tên là Cố Nham, uỷ viên học tập của lớp, thành tích vô cùng nổi bật, thuộc về loại hình soái khí bất đồng so với Phương Dục Trạch.

Phương Dục Trạch thuộc về hình tượng tinh xảo, còn cậu ta thuộc về hình tượng thời thượng.

Tuy rằng ở trường không có người nào theo đuổi cậu ta quá lâu, nhưng từng có một nữ sinh ngoài trường đau khổ theo đuổi cậu ta hơn nửa năm, cũng không thể làm cậu ta cảm động.

Phương Dục Trạch kiến nghị Cố Nham đổi chỗ ngồi với nữ sinh cùng bàn của mình, nữ sinh ngồi với nữ sinh ngồi, nam sinh ngồi với nam sinh.

"Chuyện này không được." Cố Nham không đồng ý, "Đến lúc đó chắc chắn lão Từ sẽ tìm tôi nói chuyện."

"Không đổi cũng được." Phương Dục Trạch cúi đầu xem hình ảnh mấy kiểu ô tô vừa mới ra trên thị trường trong iPad, "Cậu muốn cái đĩa CD không xuất bản nữa của nữ ca sĩ nước ngoài kia phải không, tôi bây giờ không để cậu đụng một ngón tay tới!"

"Tôi đi!"

Phương Dục Trạch cất iPad, thân thể thả lỏng dựa ra sau, hơi nhướn mi nhìn cậu ta biểu tình nhất định phải được.

Cố Nham chịu đựng, híp mắt nhìn kỹ cậu một giây, đột nhiên gợi khóe môi lên mỉm cười tà khí, "Kỳ thật cậu không cần đề phòng tôi, bởi vì trong lòng tôi đã có một tiểu tiên nữ rồi. Cho nên tôi sẽ không mơ ước Vi Y của cậu đâu, được chưa?"

Vi Y:......

"Ai?"

"Cậu quan tâm ai làm gì. Không phải Vi Y của cậu là được rồi."

Vi Y cố ý làm động tác che lại lỗ tai lại, dùng trầm mặc tỏ vẻ kháng nghị.

Cố Nham nhún vai cười, thậm chí cảm thấy đáng yêu.

Bất quá, cậu ta không muốn buông tha Phương Dục Trạch dễ dàng như vậy. Dám lấy chuyện đĩa CD uy hiếp cậu ta? Vì thế cậu ta loé ra ý nghĩ, nói với nữ sinh đang ngồi cùng bàn, "Vi Y, Phương Dục Trạch nhà cậu có tài nguyên phim ảnh không thể miêu tả đó ~"

Vi Y đang học từ đơn tiếng Anh:???......!!!

Phương Dục Trạch cắn cắn môi, tay cấm lấy sách trên bàn, ném qua thẳng đến chỗ của Cố Nham, kết quả Cố Nham duỗi cánh tay dài của mình ra, tiếp được dễ như trở bàn tay.

Cố Nham đơn giản giằng co với cậu, "Vi Y cậu mau quản đi, Phương Dục Trạch nhà cậu khi dễ ta kìa."

Vi Y thật sự không thể nhịn được nữa, quay đầu lại liếc mắt trừng Cố Nham một cái, lại nhìn về phía người ở sau cô, tức giận nói, "Sáng sớm tự học, hai ngươi quậy cái gì."

Nữ sinh ngồi bên cạnh Phương Dục Trạch giống như đang xem kịch vui vậy, đem mặt chôn ở trong sách khanh khách cười không ngừng.

Phương Dục Trạch tay đặt ở trên bàn học, cầm cây bút lên, bất mãn nhíu mày nói, "Quậy cái gì, tôi làm sao?"

"Cậu thực ồn ào."

Cằm cậu hất nhẹ về hướng bạn ngồi cùng bàn của cô, "Cậu ta nói, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi?"

Vi Y liếc nhìn bạn ngồi cùng bàn của mình một cái, Cố Nham đã nghiêm túc cúi đầu đọc sách, một bộ dáng chuyện không liên quan tới mình, vì thế lại nhìn về phía Phương Dục Trạch, "Là cậu gây với cậu ta trước!"

Phương Dục Trạch lập tức phản bác nói, "Tôi có miệng mà cậu còn không cho nói chuyện, muốn tôi thành người câm?"

Vi Y:......

Cố Nham nhìn chằm chằm sách giáo khoa, nghiêm trang chen vào nói một cậu, "Cậu có thể chặn miệng cậu ta."

Vi Y nghi hoặc, "Làm thế nào?"

"Hôn môi."

Vi Y, đã chết.

~Hết chương 20~

Editor: Dương Trang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top